Kết thúc đếm ngược Nhược Diệp chậm rãi mở hai mắt ra, cô phát hiện mình lúc này đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng xa hoa, trên đỉnh đầu treo đèn thủy tinh, sàn nhà được thảm lông mềm phủ kín, phía trước mặt có tv LCD, giữa phòng còn có một chậu huân hương nên trong không khí có hương thơm nhàn nhạt.
Lúc này một cô hầu gái gỡ cửa tiến vào, thấy Nhược Diệp đã dậy thì sửng sốt, sau đó lại ôn hòa cười cười: "Hiếm thấy tiểu thư tự mình dậy sớm như vậy đó, quả nhiên là do háo hức đến trường cao trung sao?" Nói xong liền đi đến cửa sổ kéo màn ra, ánh mặt trời thắp sáng cả căn phòng.
Nhược Diệp nghiêng đầu nhìn, đây chính là cô hầu gái rất quan tâm đến hai anh em nhà cô trong nguyên tác, chị Trần. Hình như chị là bà con xa của bọn họ, đến cuối cùng khi Lâm gia sụp đổ thì chỉ có chị đem cả nhà nữ phụ đi mai táng.
Chị Trần kéo màn xong thấy Nhược Diệp còn ngồi im ngơ ngác nhìn mình, chị không khỏi buồn cười nói: "Tiểu thư bây giờ không rời giường sẽ bị muộn đấy."
"Em biết rồi mà!" Nhược Diệp nhìn chị Trần cười ngọt ngào, sau đó nhảy xuống giường đi rửa mặt.
Chị Trần nhìn Nhược Diệp tươi cười xinh đẹp như thế trong lòng ấm áp, haiz, không biết vì sao tiểu thư đáng yêu như vậy mà ông chủ lại không thích mà lại đi yêu thương cưng chiều Dương tiểu thư chứ, không biết nhìn vào còn tưởng cô mới là con ruột ông đó!
Rửa mặt xong Nhược Diệp nhìn vào trong gương thấy một thân dáng người cực đẹp của chính mình, vòng eo mảnh khảnh làm nổi bật lên hai cái bánh bao bự trước ngực, thân thể nhỏ xinh làm người nhìn liền muốn nhào vào bảo vệ. Nhược Diệp tỏ vẻ vô cùng vừa lòng,
đồng nhan cự nhũ* thế này vẫn là tốt nhất, cô uyển chuyển cười, người phản chiếu lại trong gương vừa thanh thuần đáng yêu lại vừa có nét vũ mị phong tình.
*đồng nhan cự nhũ: mặt trẻ con mà ngực lớn
Ra khỏi phòng chuẩn bị xuống lầu, trong đầu cô liền nghe âm thanh từ hệ thống đã lâu không xuất hiện truyền đến: "Chủ nhân, nữ chính Dương Nhu đang đến."
Nghe xong vừa vặn nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ từ hướng ngược lại đi tới, Nhược Diệp nheo nheo mắt, cách đó không xa là một nữ sinh lớn lên nhỏ gầy, dáng người không có điểm gì đáng khen nhưng căn cứ vào miêu tả trong tiểu thuyết thì nữ chủ có âʍ đa͙σ vô cùng hấp dẫn, mê người đến nỗi các người phụ nữ khác cũng không lọt được vào mắt của nam chủ, làn da Dương Nhu cũng coi là trắng nõn, ngũ quan xem như thanh tú, hơn người ở điểm đôi mắt cô rất đẹp, ươn ướt nhu tình, mỗi khi bị ủy khuất lại chực chực rớt nước mắt rất thích hợp cho vầng sáng Mary Sue luôn.
Nhưng thế thì đã sao, khóe miệng Nhược Diệp cong lên cười quyến rũ xấu xa, nữ chủ thân yêu của tôi, chuẩn bị tốt rồi chứ!?
Dương Nhu chậm rãi tiến lại gần, thấy nàng ở trước mặt liền nhút nhát sợ sệt ngẩng đầu nhìn lướt qua Nhược Diệp, nhỏ giọng kêu: "Chị." Sau đó cúi đầu xuống, bộ dáng vô cùng sợ hãi.
Nhìn Dương Nhu trước mặt ra vẻ như nhược vô hại, trong mắt Nhược Diệp hiện lên tia hứng thú.
Thật ra nữ chủ cũng không phải là một đóa tiểu bạch hoa đơn thuần gì, trong trí nhớ rõ ràng của nguyên chủ thì cô với anh trai cũng không làm gì quá đáng với nữ chủ, cùng lắm là khi Dương Nhu vừa mới dọn về đây cô có châm chọc vài câu, còn những lần sau đều là thái độ coi thường nhưng nữ chủ mỗi khi thấy bọn cô đều là một bộ rất đáng thương, tấm tắc, không đơn giản nha.
Tích cách nguyên chủ là nữ sinh khá kiêu căng vì thế cô cũng học theo nguyên chủ không có đáp lại mà chỉ liếc Dương Nhu một cái, lông mày nhếch lên, khinh thường "Hừ!" một tiếng rồi đi xuống lầu.