Chương 4: Thiếu gia hắc đạo chuyên sủng cục cưng (2)

Vừa xuống lầu tới nhà ăn liền thấy ba nguyên chủ với anh trai đã ngồi trước bàn ăn.

"Nhược Nhược heo lười hôm nay siêng dữ ta, sớm vậy đã xuống dưới rồi."

Ba nguyên chủ năm nay khoảng bốn mươi, trước đây vì công việc bận rộn nên ít có thời gian cho đứa con gái này nên cũng không có nhiều tình cảm mà lại càng có nhiều yêu cầu nghiêm khắc hơn. Lúc này thấy con gái mình đi xuống cũng không có phản ứng gì, chỉ tiếp tục dùng cơm.

Mà anh trai nguyên chủ thấy em gái cưng của mình xuống lầu, từ người trầm mặc không nói chuyện liền biến thành tươi cười rạng rỡ không chút keo kiệt, vẻ cưng chiều trong ánh mắt lấp la lấp lánh suýt chút nữa chiếu đui con mắt cô rồi.

Ôi mẹ ơi! Người anh trai này sao tốt quá trời vậy hả! Cười đẹp tới mức phạm quy luôn nha!

Trong trí nhớ của nguyên chủ thì cô rất ỷ lại người anh này, anh cũng là người cuồng em gái nữa, ở bên ngoài chưa bao giờ thấy có nữ sinh nào theo đuổi hắn luôn, nếu có thì mỗi lần đi hẹn hò hắn hả miệng đóng miệng đều em gái em gái nên ai cũng sợ chẳng dám theo hắn nữa.

"Đáng ghét!" Cô tới trước mặt Lâm Dật làm mặt quỷ, "Anh mới là heo lười! Em đáng yêu như vậy không phải heo!" Nói xong liền xoay người ngồi vào bàn.

Lâm Dật buồn cười xoa xoa đầu, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều. "Ừ ừ, anh là heo, Nhược Nhược đáng yêu nhất!"

Xoa! Đầu! Cô! Đó! Quả thật không thể chịu được, Nhược Diệp âm thầm kêu gọi hệ thống: "419, ta có thể công lược anh trai này không?"

"Có thể đó, chỉ cần chủ nhân muốn công lược người đều có thể hốt liền luôn, độ hảo cảm càng cao thì khen thưởng cũng càng nhiều nha!" 419 giải thích.

Nhận được đáp án Nhược Diệp vô cùng vừa lòng, tâm tình cô tốt lên nên nhìn tới ngay cả nữ chủ đang cắn môi làm ra vẻ nhút nhát sợ sệt cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.

"Chú Lâm, anh Dật buổi sáng tốt lành." Một bộ dáng điềm đạm đáng yêu rất dễ dàng kí©h thí©ɧ ham muốn bảo vệ của đàn ông. Nhưng cái này cũng không bao gồm người cuồng em gái đến điên cuồng này, hắn nhìn nhìn bữa sáng trong chén mà không chịu ngẩng đầu lên, chỉ đáp lại "Ừ." một tiếng rồi làm bộ chuyên tâm ăn sáng.

Nhìn Lâm Dật lạnh nhạt như vậy, mặt nhỏ Dương Nhu hồng hồng, mắt rơm rớm nước nhìn sang Lâm Chấn, Lâm Chấn liền tiến lên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Dương Nhu, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, ngồi xuống ăn đi."

Sợ cái quần què! Anh tui có làm cái gì đâu! Nhưng mà thái độ của Lâm Chấn này kì cục lắm nha, với con ruột mình thì lạnh nhạt mà với người ngoài thì cưng chiều như vậy, hay là..... trong đầu Nhược Diệp nảy lên ý tưởng táo bạo.

Lâm Chấn quay đầu lại nhìn Lâm Dật đang ăn sáng mà nhíu chặt hai hàng lông mày, lạnh giọng nói: "Tiểu Dật, vì sao lại đối xử với em gái mình như vậy?"

Nghe ông nói Lâm Dật không khỏi nhếch mi, nghi hoặc nói: "Em gái? Em gái thế nào, em còn đang ngồi bên cạnh ăn uống ngon lành kìa." Nhược Diệp cũng phối hợp ngẩng đầu, chớp chớp mắt.

Cảm nhận được lòng ngực run rẩy, cơn tức giận của Lâm Chấn bùng lên, "Chẳng lẽ lúc ta không có ở nhà tụi bây đều xa lánh con bé như vậy? Lâm Dật, công ty gần đây có yêu cầu đi công tác, làm không tốt về đây xem ta trừng phạt con như thế nào! Còn Nhược Nhược....."

Ánh mắt Lâm Chấn nhắm ngay Nhược Diệp: "Đóng thẻ ngân hàng trong một tháng!"

Phân biệt đối xử nghiêng trời lở đất như thế trách không được hai anh em cô nhắm vào Dương Nhu nha ㄟ( ▔, ▔ )ㄏ