Chương 8: “Lúc phụ nữ càng nói không sao thì chính là có sao.”

Kết hôn năm thứ ba, Chi Ô trở thành một thương hiệu khá nổi tiếng, nhưng tin sau đồn thất thiệt ở lưng tôi vẫn không ngừng dừng lại, mọi người đều đồn rằng tôi dựa vào Cố gia nên mới làm lớn được như thế.

Một lần nọ, rất khó có được, Cố Hoàn Chi không trêu chọc tôi, mà là an ủi tôi. Anh nói mọi chuyện trên đời, đều không cần phải để ý đến người khác đánh giá như thế nào, làm chính mình là được rồi.

Khoảng khắc đó tôi rất muốn nói với anh, thực ra tôi làm nhiều như thế, đều là vì để có một người có thể xứng đôi với anh, không muốn bản thân mình chỉ là một em gái bánh bao.

Mỗi lần chúng ta đối mặt với người mà mình thích, trong lòng đều dâng lên một cỗ tự ti.

Tôi rất muốn hỏi anh ấy, tôi của hiện tại có phải là đã xứng đôi với anh rồi hay không, nhưng tôi không dám.

Khi cửa hàng Chi Ô mở tiệm thứ 100, cháu gái của tôi đã ra đi rồi, mấy ngày nay tôi giống như là đã có dự cảm, biết rằng sắp xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng khi bác sĩ gọi đến thoại đến cho tôi, tôi cảm thấy bốn phía xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng tối tăm.

Nó vẫn chưa ngắm nhìn lại thế giới này, liền đã rời đi.

Khi người thân vẫn còn trên thế giới này, trong lòng của chúng ta ít nhiều gì thì cũng có một chút tưởng niệm, khi người thân rời đi rồi, chúng ta sẽ trở nên rất cô đơn.

Cố Hoàn Chi cùng với tôi lo liệu hậu sự của cháu gái, sợ tôi quá đau lòng nên đã cố ý ở bên cạnh tôi, tôi đã giải thích nhiều lần với anh: “Em không sao, anh đi làm việc đi.”

“Lúc phụ nữ càng nói không sao thì chính là có sao.”

“Em thật sự không sao mà!” Tôi thật sự không lay chuyển được Cố Hoàn Chi, liền để cho anh ấy ở bên cạnh mình.

Mà mấy ngày đó, anh còn nói với tôi rất nhiều lời chân thành.

Anh nói, sau này tôi có thể xem anh như là người nhà của tôi, còn nói là tôi không hề cô đơn.

“Cảm ơn anh, gặp được anh chính là may mắn của em.” Tôi vốn dĩ còn cho rằng chúng tôi vẫn sẽ hạnh phúc như thế, nhưng không ngờ rằng Bạch San đã trở lại.

Sự trở lại của cô ấy tỏ rõ rằng thời gian vui vẻ mấy năm nay của tôi, sắp kết thúc rồi.

Tất cả mọi người đều biết Bạch San là Bạch Nguyệt Quang của Cố Hoàn Chi, còn tôi chỉ là cô vợ giả của Cố Hoàn Chi, từ trước đến giờ anh chưa đích thân nói với tôi, anh thích tôi.

Cả tối hôm đó, Cố Hoàn Chi đều ở phòng sách, không hề quay về phòng ngủ, sau khi tôi mở mắt ra, phía bên cạnh đều là lạnh lẽo, anh cũng không gọi tôi dậy sớm để vận động, đợi đến lúc tôi đi xuống lầu, chị Ngô nói Cố Hoàn Chi đã đi làm rồi.

Chị Ngô nhỏ tiếng hỏi tôi: “Hai đứa cãi nhau sao?”

“Có thể ạ.”

“Ài, vợ chồng mà, đầu giường cãi nhau cuối giường hoà thôi.”

Nhưng trong lòng tôi lại thầm nói, cái nhà này rất nhanh thì phải đổi nữ chủ nhân rồi.

Giống như dự đoán của tôi, Bạch San thật sự đã đến tìm Cố Hoàn Chi rồi. Bạch San là Đại minh tinh, mỗi một cử động của cô ấy đều bị truyền thông gắt gao nhìn chằm chằm vào, một ngày này các nhà truyền thông lớn đều đang đưa tin Bạch San lén gặp Cố Hoàn Chi, hai người vô cùng thân mật mà đến một nhà hàng Pháp ăn cơm.

Tôi lướt tin ở trên mạng, trong lòng vô cùng hụt hẫng.

Sau đó, trên mạng lại bạo phát tin Bạch San bày tỏ tình cảm với Cố Hoàn Chi, mà tin tức Cố Hoàn Chi đã kết hôn với tôi, những người trên mạng đều cảm thấy vô cùng có hứng thú đối với đoạn tình cảm tay ba này.

Thậm chí còn có rất nhiều người gọi đến chỗ tôi, tôi đều để cho Thư ký lấy lệ qua loa mà cúp máy.

Mấy ngày này tôi vẫn luôn thấp thỏm mà đợi Cố Hoàn Chi cho tôi một lời dứt khoát, thế nhưng ngay cả mặt của anh tôi cũng không hề gặp.