Chương 4: Ám ảnh biệt thự (4)

Tôi lật những trang phía sau, phát hiện quyển nhật kí không có chữ nào nữa.

Trống trơn.

Thậm chí là mới cứng, chưa có dấu vết bút mực từng chạm qua.

Đang lúc tôi nghi hoặc, khoé mắt liền liếc thấy một cái bóng đen trong khu rừng.

Bóng đen đó nhỏ gầy, nghiêng thành một vòng cung.

Tôi quay đầu lại nhìn, cho rằng chính mình lại gặp ảo giác, tôi ghé mắt đến bên cửa xe, cố gắng nhìn thật kĩ.

Bóng đen thật sự tồn tại.

Bóng đen trong khu rừng không phải ảo giác của tôi.

Nó thấp bé, dáng vẻ như một đứa trẻ mười tuổi.

Không, đó là một đứa trẻ.

Tôi nhíu mày, xoa xoa đôi mắt, cố gắng nhìn nó.

Gió thổi ngang qua, bóng đen bị ánh nắng mờ ảo soi rõ hình dáng.

Đứa trẻ đó gục đầu xuống, mái tóc rũ rượi.

Nó có cái cằm nhọn hoắt, thân thể gầy gò thiếu dinh dưỡng, mà thắt lưng nó xoắn lại như bánh quai chèo, dùng một độ cong người bình thường không thể làm được.

Tôi thắc mắc, trong rừng núi hoang vu như vậy lấy đâu ra trẻ con?

Xung quanh đây có thôn xóm nào sao?

Bỗng nhiên nó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi!

Hốc mắt nó đen ngòm, con ngươi bị móc mất rồi, chỉ còn hai cái lỗ rỗng tuếch.

Nó nhoẻn miệng cười, khoé miệng kéo đến mang tai, lộ ra bên trong đều là tầng tầng lớp lớp răng nanh.

Đồng tử tôi co rút, tất cả thanh âm nghẹn ngào đều kẹt lại trong cuống họng.

Nó như ác linh nấp trong bóng đêm, dùng ánh mắt độc ác mà tham lam nhìn chằm chằm con mồi!

Tôi nằm bụp xuống, bàn tay bịt chặt miệng, ngón tay tôi bấu lên gò má của chính mình đến mức móng tay trắng bệch, làn da lưu lại từng vết cào màu đỏ tươi.

Nhưng tôi không thấy đau, đại não trống rỗng, tôi dường như mất đi năng lực ngôn ngữ trong phút chốc.

Hô hấp của tôi đình trệ, sợ hãi đến mức toàn thân căng cứng.

Thình thịch... thình thịch...

Tôi nghe rõ tiếng trái tim mình đập mạnh, từng nhịp từng nhịp rõ ràng như tiếng trống.

Phải một lúc lâu sau tôi mới ngẩng đầu lên, đứa trẻ đó đã biến mất.

Tất cả trở lại bình thường, tựa như vừa rồi là ảo giác của tôi.

Tôi biết, thứ mà tôi vừa nhìn thấy không phải là ảo giác của tôi.

Nhưng tôi lại chẳng biết nó là gì.

Tôi là người theo chủ nghĩa khoa học, tôi không tin có ma quỷ.

Chỉ là hiện tại tôi không thể dùng bất luận lý luận khoa học nào để giải thích cho sự xuất hiện của thứ đó.

Thật điên rồ!

Tôi phải mất một đoạn thời gian chỉ để bình tĩnh lại.

Tôi cố gắng tẩy não chính mình, nói rằng nó chỉ là một ảo giác, có lẽ tôi đã quá mệt mỏi, hoặc tôi đã quá căng thẳng trong thời gian gần đâyk.

Đúng, tất cả chỉ là ảo giác.

Tôi quay đầu, con mèo đã yên tĩnh lại, ở yên trong l*иg thở phì phò.

Nó ngủ rồi.

Tôi nhẹ nhàng khảy khảy cái tai nó, nó liền khó chịu cuộn người lại, dùng móng vuốt nhỏ che lấy tai mình.

Thật sự là một con mèo đáng yêu.

Nhờ nó mà tâm trạng tôi đã thả lỏng ra rất nhiều.

Xung quanh đã có rất nhiều người, họ đều đang cố gắng di chuyển cái cây sang một bên.

Họ muốn làm thật nhanh chóng, tránh cho việc có xe đi lại sẽ gây ùn tắc giao thông.

Tôi ngó nghiêng, phát hiện không thấy thân ảnh ba mẹ tôi đâu nữa.

Lúc tôi đang tìm kiếm thân ảnh của ba mẹ tôi, bỗng nhiên ba tôi xuất hiện, ông gõ vào cửa kính xe.

Cộc cộc cộc cộc.

Bốn tiếng gõ, có chút chói tai. "Con gái, mở cửa xe ra, chúng ta đi nhờ xe cảnh sát đến nhà ông bà con trước."

Giọng ba tôi trầm khàn, dường như khác đi đôi chút so với vừa nãy. "Xe của chúng ta sẽ nhờ người lái đến sau, đi thôi con."

Tôi định lên tiếng, bỗng nhiên con mèo lại phát điên, nó hướng về phía ba tôi mà gầm gừ, lại không có kêu lên.

Tôi nhanh chóng phát hiện có điều gì đó không đúng.

Mèo nhỏ chưa từng dùng thái độ thù địch như vậy với ba tôi.

Thậm chí trước mặt ông ấy, nó được xưng với ôn hòa thân thiện.

Mèo nhỏ vẫn luôn đặc biệt ôn hoà với gia đình tôi, luôn làm nũng với mọi người.

Là một con mèo rất dễ thương, cũng hiếm khi đe dọa một ai như vậy.

Nhưng hôm nay, trong một ngày, mèo nhỏ lại như lâm vào đại địch mấy lần liên tiếp.

Lúc nó hung hăng kêu gào, là lúc nhìn thấy cái cây bị đổ và đứa trẻ kia...