Chương 4: Khúc tường vi lúc nửa đêm (1) - Đứa con của ánh sáng

Trong bóng tối, nàng có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt. Từng giọt một.

Rất nhỏ đến mức gần như không có tiếng động vậy, nhưng cứ luôn đơn điệu lặp đi lặp lại mà khuếch tán trong bóng đêm vĩnh tịch vô tận.

Nàng khôi phục ý thức trong một mảnh hỗn độn mê mang, giọt nước kia vẫn như cũ từng giọt khi nặng khi nhẹ mà rơi xuống mi tâm, đánh thức nàng.

Trên đỉnh đầu là bùn đất ướt át, côn trùng ẩn nấp nơi đó đang mấp máy cơ thể mập mạp mà cắn nuốt gì đó. Có một thi thể điểu thú nằm trong một bụi rặm đang dần hư thối, bị đàn kiến gặm cắn đến tàn khuyết không còn đầy đủ, lớp lông vốn mềm mại tuyết trắng giờ đây đã thành một xác chết lạnh băng cứng ngắc.

Đàn cú tụ tập ở đống mồ như đang thấp giọng thầm thì, phía sau chúng là một cây rẻ quạt đen đủi héo rũ không một chút sinh cơ, trên thân bám đầy nấm mốc. Mà ở dưới ánh trắng sang, một thi thể hủ bại khác đang nằm ở mộ, từ từ mai một tan biến vào đất trời.

Ngoại trừ nàng.

Nàng nghĩ, rốt cuộc thì những sắc thái xanh tươi, nhiệt thành của sự sống rốt cuộc đã đi đâu mất rồi?

Không có dạ oanh cất tiếng hót mỹ diệu, không thấy những linh hồn mỹ lệ bay về phía thiên đường, không thấy cánh hoa tươi đẹp nở rộ, cũng không thấy mặt trời dịu dàng hôn lấy mặt đất.

Chỉ có cuồng phong bão táp, gió thổi lay động những cành lá khô cứng như đang xướng lên khúc ca tang thương bi trầm.

Đây là thế giới của nàng. Vĩnh dạ, hủ bại và hắc ám.

Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, đến mức nàng cũng không còn nhớ rõ ánh mặt trời ấm áp là gì nữa.

Linh hồn nàng phiêu đãng quanh chốn mộ địa an tĩnh làm người ta sợ hãi này, nhưng những âm thanh nhỏ vụn đó vẫn còn chưa có bức điên nàng. Thân thể nàng còn chôn sâu dưới bùn đất lạnh lẽo, không hư không xấu nhưng cũng không có bất kì sinh mệnh gì nữa, tựa như rơi vào giấc ngủ ngàn thu, cũng tựa như đã chết.

Nàng không động đậy được.

Nơi đây là lãnh thổ của nàng, là vương quốc của nàng. Cô tịch vĩnh viễn.

….

“Keng.”

Kỵ sĩ vung tay lên, ra hiệu cho đám người mặt không che nổi sợ hãi, hữu khí vô lực đang lấy xẻng đào đất kia dừng tay lại.

Vị kỵ sĩ này một thân trang phục đơn giản cực kỳ, chân mang ủng đen bằng da, hông đeo trường kiếm, trường bào màu trắng thấp thoáng thấy được vệt đỏ như máu tươi. Toàn thân trên dưới ngoại trừ tấm giáp vai màu bạc và bảo hộ khuỷu tay thì eo hông không mang bất kì trang sức gì, nhưng biểu tượng chữ thập đỏ như máu in trên áo choàng tuyết trắng đã chứng minh thân phận tôn quý của hắn: Thánh Điện kỵ sĩ của Thánh kỵ sĩ đoàn.

Chung quanh mộ địa là một mảnh tịch liêu, tĩnh mịch hắc ám.

Cho dù đang là ban ngày vẫn từng trận âm phong thổi qua, người nhát gan sẽ thấy sau lưng bất chợt lạnh ngắt. Bụi cây khô mọc thành cụm với hình thù kỳ quái đang duỗi thân ra ngoài che mất ánh mặt trời, tựa như vô số quỷ ảnh vặn vẹo vì bị vây khốn mà giãy giụa.

Vì vậy, không một tia nắng nào có thể chiếu đến địa phương âm trầm quỷ quái này, cứ như thể ngay cả mặt trời cũng sợ hãi một sự tồn tại cấm kỵ nào đó.

Kỵ sĩ thân hình cao gầy đĩnh bạt, không tiếng động nhảy xuống từ trên cự thạch, giống một chú mèo ưu nhã mà cao quý, cứ như thể trường kiếm và giáp sắt trên người hắn không có chút trọng lượng nào.

“Các ngươi lùi lại đi, cách xa nơi này một chút. Nghe được âm thành gì cũng đừng quay về đây.”

Âm thanh hắn trầm thấp mà mềm nhẹ như một cơn gió thổi qua đồng ruộng mùa thu vàng óng, tương phản hoàn toàn với địa phương kỳ dị phảng phất các loại quỷ ảnh đang ẩn nấp này.

Mọi người như trút được gánh nặng mà chạy biến khỏi “Nơi bị nguyền rủa” trong truyền thuyết.

Dưới chân kỵ sĩ lộ ra một quan tài màu đen to lớn, trên nắp quan tài bằng thạch có vô số hoa văn vàng kim như đóa hoa diên vĩ đang bao quanh chân dung của một vị thiếu nữ tuyệt đẹp mà quỷ dị.

Kỵ sĩ đến gần nắp quan tài, cởi mũ áo choàng để lộ một gương mặt trẻ tuổi anh tuấn.

Khuôn mặt hắn giống như một vị thần lạc bước xuống trần gian, tuấn tú hoàn mỹ, từng sợi tóc kim sắc sáng ngời như trăng tròn đêm hè, đôi lam mâu như ánh dương tĩnh lặng sau bão táp, môi mỏng mím chặt cứng rắn.

Hắn là ánh mặt trời xán lạn nhất ngày hạ, là tồn tại thuần túy nhất không có nổi một tia tối tăm, cũng sở hữu bộ dáng mà chỉ thần Quang Minh mới có được.

Hắn chính là nam chỉ thân ái của chúng ta, Cố Cửu Khanh Thanh Nguyên chân quân. Đáng tiếc là sau khi đại lão tiến vào trò chơi liền bị đồng hóa tẩy não nên bây giờ hoàn toàn nhập vai vào nguyên chủ.

Az Byron — Đại đoàn trưởng Thánh kỵ sĩ đoàn, Thánh Điện kỵ sĩ chiến đấu vì ánh sáng.

Vậy mà lúc trước còn dám thề son thề sắt, lo lắng Bạch Y Y nhà hắn nhập diễn quá sâu. ╮(╯▽╰)╭



“Chủ Thần, ta xin vâng theo chí nguyện của ngài.”

Kỵ sĩ lấy ra vòng cổ ngân thập mang trước ngực, thành kính hôn lên, cũng thấp giọng cầu nguyện.

Nháy mắt tiếp theo, hắn như bỏ quên bội kiếm của mình mà rút ra một thanh đoản kiếm có hoa văn chữ thập, nghiêng lưỡi kiếm chèn vào khe hở giữa quan tài, sau đó nhẹ nhàng cạy mở quan tài. Một trận bụi bay mù mịt sau đó phiêu tán đi, sau một tiếng trầm đục khiến người khác ê răng, thứ ở bên trong dần dần lộ ra.

Kỵ sĩ nhanh nhẹn nhảy khỏi quan tài, nắm chặt đoản kiếm trong tay, như liệp báo đang vận sức chờ đợi con mồi, thân hình ưu nhã mà sắc bén tùy thời công kích.

Hắn cho rằng mình sẽ ngửi thấy một hương vị hủ bại, sẽ thấy một tảng lớn tro bụi và uế vật bên trong. Dù sao thì, nghe nói quan tài này đã được chôn sâu dưới mặt đất mấy vạn năm, hẳn sẽ có mùi tanh tưởi của thi thể.

Nhưng lại không có.

Cái gì cũng không có, chỉ có một mảnh yên tĩnh làm lòng người nặng nề.

Chỉ là, trong khoảnh khắc đó trước mắt hắn dường như xuất hiện ảo giác, hắn thấy… một đôi cánh dơi đen giang ra che trời lấp đất, sau đó lại nghe được một tiếng cười nũng nịu của thiếu nữ, mang theo vô vàn vui thích và cám dỗ.

Giống tiếng ca đầy mê hoặc của mỹ nhân ngư ở biển khơi, lại tựa như bóng hình yêu kiều hay xuất hiện trong những giấc mơ hương diễm của hắn từ khi còn là thiếu niên. Người kia là một nữ tử với thân thể mềm mại và thơm mùi hoa hồng.

“Chủ Thần, ta chỉ trung với ngài.”

Hắn lại thấp giọng cầu nguyện, đến khi ảo giác xuất hiện trước mặt đã biến mất mới chắn đoản kiếm trước người, vô cùng cảnh giác mà đến gần quan tài.

Sau đó trong một chớp mắt, kỵ sĩ đột nhiên ngơ ngẩn, đông cứng tại chỗ không thể động đậy.

Hắn thấy, một thiếu nữ tuyệt sắc đang bình yên ngủ say trong vũng máu.

Da thịt nàng trắng bệch như không có chút huyết sắc nào, gần như là trong suốt như bạch sương, thậm chí có thể thấy mạch máu lam nhạt ẩn dưới. Ngũ quan hoàn mỹ không tì vết, hàng mi dài rậm cong vút, đôi mắt lẳng lặng nhắm như đang ngủ, đuôi mắt tuyệt đẹp hơi cong cong, tóc dài đen mượt xõa tung bên mặt, như là ánh sáng giữa đêm tối sâu thẳm tuyệt vọng nhất.

Môi nàng là một mạt màu sắc tươi sáng nhất ở mộ địa đen tối nặng nề cái chết này. Cánh môi no đủ đỏ thẫm như uống máu tươi, tản ra hơi thở nguy hiểm mà mị hoặc khiến người khác si mê, không tự chủ mà muốn âu yếm lưu luyến.

Nàng thật mỹ diễm động lòng người, không hề có nửa phần bộ dáng của ma vật lẳng lơ làm hắn ghê tởm.

An tĩnh mà ngủ như một thiếu nữ hồn nhiên không rành thế sự, lại có ma lực không thể nói nên lời.

Hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập kịch liệt cuồng nhiệt.

Hắn nghe thấy một thanh âm bên tai đang khẽ thầm thì tên nàng - cường đại lại tuyệt đẹp: Lilith.

Lilith, ma nữ nguyên thủy, một trong hai thủy tổ của quỷ hút máu. Từng có người cho rằng, nàng chính là nữ thần của hắc ám và huyết nguyệt.

Cũng chính là mục tiêu tìm kiếm và diệt trừ mà Giáo đình đã giao cho hắn.

Bàn tay kỵ sĩ nắm chặt đoản kiếm đến trắng bệch, ngón tay co rút khẩn trương căng thẳng.

Đây là cơ hội vô cùng tốt, chỉ cần hắn đâm đoản kiếm này vào ngực thiếu nữ kia, nàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.

Ma nữ này, quỷ hút máu cường đại nhất, cũng sẽ hôi yên phi diệt, không còn tồn tại nữa.

Nhưng hắn còn chưa hành động, quan tài đã bất ngờ rung chuyển, ao máu bên trong cũng như thủy triều mà rút đi, chủ chốc lát sau đã biến mất, hay nói cách khác là bị thiếu nữ đang ngủ say kia hấp thu bằng một phương thức cổ quái nào đó.

Máu tươi rút đi, để lộ ra thân thể của thiếu nữ nọ.

Một thân thể tuyệt mỹ, trần như nhộng.