Chương 48

Tại căn hộ của Bùi Cảnh Ngôn, rèm cửa dày màu đen ngăn cách ánh sáng và tiếng mưa bên ngoài cửa sổ. Trong phòng chỉ có ngọn đèn đầu giường phát ra sắc vàng mờ ảo, được thắp sáng bằng gỗ đàn hương, cả phòng ngập tràn hương gỗ trầm tĩnh ấm áp.

Mắt Tôn Y Y bị chiếc cà vạt mềm bịt kín, hai tay giơ cao khỏi đầu và bị buộc chặt vào khung giường bằng sợi thắt lưng da. Cả cơ thể mềm mại đang trần trụi nằm trên giường, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên.

Bùi Cảnh Ngôn uống hết ngụm rượu Brandy cuối cùng trong ly, chất lỏng màu hổ phách tràn vào cổ họng tạo ra cảm giác nóng rát nhẹ trên đầu lưỡi. Viên đá trong ly rỗng phát ra tiếng va chạm giòn tan, hắn cầm lấy một viên giữ trên hai ngón tay, bước chậm rãi về phía Tôn Y Y.

“Cô bé ngoan!”

Viên đá bé nhỏ trượt xuống từ đôi gò bồng đầy đặn rồi lại lướt nhẹ trên rãnh sâu ở giữa, lưu lại vệt nước uốn lượn chảy dài. Cũng có thể do nội thất trong nhà đa phần đều là tông màu trầm, kết hợp với phản xạ ánh sáng trong suốt của nước khiến mọi thứ đều trở nên u ám hẳn, tựa như sự bẩn thỉu cùng cực được ngụy trang dưới vỏ bọc thanh khiết kia.

Nước mưa xối xả đập vào cửa kính chân không, chỉ để lại những tiếng lộp bộp dày đặc, l*иg ngực Tôn Y Y chuyển động phập phồng gấp gáp, cô nuốt nước bọt: “Cảnh Ngôn…”

Đôi mắt bị che đi khiến cho cô càng nhìn lại càng giống người đó. Bùi Cảnh Ngôn vuốt ve khuôn mặt Tôn Y Y, hơi thở càng lúc càng nặng nề. Hắn nhanh tay để viên đá vào giữa hai đùi cô. Đá lạnh bất ngờ chạm vào khiến cơ thể Tôn Y Y căng cứng. Bùi Cảnh Ngôn lập tức lấy môi mình khoá chặt môi cô, chặn lại một tiếng rên trong miệng cô.

Hắn ra lệnh: “Gọi anh trai!”

Không đợi Tôn Y Y bình ổn lại hơi thở, hắn hỏi tiếp: “Em phát hiện từ khi nào?”

Giọng nói nhẹ nhàng đến nỗi như đang dỗ ngọt cô vậy.

Nhưng Tôn Y Y không trả lời mà chỉ yếu đuối chìm đắm trong nụ hôn vừa rồi mà hắn trao, sau đó cô nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Có phải chỉ có như thế anh mới đồng ý… yêu em, cần em?”

“Yêu sao?” Bùi Cảnh Ngôn như vừa nghe được câu nói quá đỗi hài hước nào đó, lập tức xì một tiếng lộ ra nụ cười khinh bỉ, lặp lại: “Gọi anh trai!”

“… Anh trai.”

Tôn Y Y mấp máy môi, dịu dàng ngoan ngoãn, nhìn theo góc nghiêng của khuôn mặt lại càng giống người đó như đúc… Nhưng vẫn không phải là cô ấy! Cô chỉ biết lạnh nhạt kêu anh một tiếng “Anh”. Ngoài công việc ra cô không bao giờ tâm sự chuyện đời tư với hắn, sau vụ tai nạn giao thông, quan hệ giữa cô và hắn chỉ còn lại danh phận và sự thân thuộc giả tạo, nhưng thực chất rất xa cách.

Không đúng, cô ấy đã quên đi rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện đó! Hắn tin chắc là như vậy.

Chú chim nhỏ một lòng muốn thoát khỏi sự giam cầm của chiếc l*иg, không tiếc làm cho mình gãy cánh chảy máu, anh chỉ có thể đem chiếc l*иg đó mở rộng đến vô hạn.

“Ngoan.” Hắn khen ngợi Tôn Y Y: “Em biết phải nên làm như thế nào mà.”

“Em biết rồi, anh trai… Aaa…”

Hắn mạnh bạo tách hai chân cô ra, côn ŧᏂịŧ đâm mạnh rồi tiến vào trong một cách thô bạo. Viên đá nhỏ vừa tan chảy nơi hoa huyệt mong manh đó, lại hứng trọn lấy côn ŧᏂịŧ đang thiêu đốt từ hắn, ngón chân Tôn Y Y co rúm lại ghì lấy một góc drap giường, tấm drap trải giường nhăn nhúm lại giống như tâm trạng của cô hiện giờ.

Cô thừa nhận sự phóng túng của hắn ta, kìm nén tiếng rên vì xấu hổ, cô lẩm bẩm một mình không dứt: “Ba năm rồi… thì ra là thế…”

Ba năm qua, lần đầu tiên.