Thấy An Du lặng người đi không lên tiếng, Trần Thương hỏi: “Sao tôi lại cảm thấy em không vui vẻ với hợp tác lần này vậy?”
“Làm gì có chuyện đó! Tình nguyện tình nguyện mà, tối nay tôi sẽ thuyết phục cô ấy!”
“Tôi biết em đang nghĩ gì trong lòng.” Trần Thương đẩy giỏ xe về phía trước rồi sau đó bỏ một hộp trái cây đã được cắt sẵn vào, nhìn vào mắt cô nói: “Sau khi đánh giá, tôi cho rằng Quảng Tạp có giá trị với trò chơi này, hy vọng cô ấy và tôi… chúng ta hợp thành một tổ, giúp phát triển tốt hơn, đồng thời cũng sẽ mang lại đủ tiền thưởng và lưu lượng truy cập nhiều hơn.”
An Du cười thầm, đôi mắt cong cong đầy vẻ nịnh nọt đến cả khóe mắt không giấu nổi sự vui vẻ, khen anh xong rồi tự khen luôn bản thân: “Nhất định rồi, có thể để Trần tổng nhìn trúng, thiết nghĩ cũng phải là người lên trời xuống biển không nơi nào không đi được.”
“Giả tạo.” Trần Thương bất giác đưa tay ra nhéo khuôn mặt xinh đẹp và mịn màng của cô.
Bọn họ đi ngang qua quầy hàng chuyên để nước uống, An Du quay người lấy hai bình trà sữa bao bì còn mới, tay Trần Thương chợt rơi vào khoảng không.
An Du không phát hiện ra, quay đầu vui vẻ hỏi: “Lâu lắm rồi không uống cái này, mười mấy năm trước, lúc học trung học nhỉ! Series hộp trà sữa của họ có bộ mười hai chòm sao gì đó, ngày nào tôi cũng mua, để ghép thành một bộ.”
Cô chợt nổi lên cảm hứng nói: “A!! Nghĩ ra cái mới rồi! Thật ra xem người tạo ra nhân vật cũng có thể hợp tác sản phẩm đồ ăn thức uống, có thể dùng hình ảnh của cậu bé Kanban trong game hợp tác với một số nhãn hàng đồ ăn vặt phổ biến, dùng như nhân vật đại diện in trên bao bì. Sau đó, những người chơi đã mua đồ thì có thể nhận được một số phần thưởng trong trò chơi, anh nghĩ sao?”
“Không tệ, có thể bỏ vào liên kết kỳ sau.” Trần Thương nhìn cô cười.
“Lúc trước có một cô gái ngày nào cũng kêu tôi mua hộp trà sữa Thống nhất, sau đó bọn tôi đem chúng hợp lại thành bốn năm bộ mười hai chòm sao.” Ánh mắt anh sâu lắng ấm áp, như đang chìm vào ký ức.
An Du càng nghe khoé môi càng ghìm xuống, cô san sẻ những khó khăn đau đầu trong công việc với anh, mà khi anh ở bên cạnh cô lại điềm nhiên như không đi khoe người tình trong mộng?”
“… Rất trong sáng rất đẹp ha.” An Du giả vờ khen ngợi một cách khô khan, ném hai chai trà sữa vào giỏ xe, một chút ý cười cũng biến mất: “Liên kết kỳ sau gì đó nói sau đi, hiện tại phương án đủ làm tôi nhức đầu rồi, sửa rồi anh cũng xoá xoá sửa sửa chưa chắc đã được duyệt.”
Cô nói hết một lèo rồi không thèm nhìn Trần Thương lấy một cái, mỗi tay cầm một hộp bánh ngọt đi thẳng đến quầy thu ngân.
Trần Thương nắm lấy xe đẩy nhanh chóng chạy theo: “Đại tiểu thư, lần này tôi có chọc ghẹo gì em đâu mà?”
“Không chọc ghẹo cái đầu anh ấy.”
An Du nhanh tay lấy đồ ăn đặt lên quầy thu ngân, quét mã hàng, âm thanh “tít tít tít” kêu lên liên miên, sau đó lại bỏ hàng hoá thực phẩm vào túi ni lông, trả tiền xong xuôi thì lượn luôn, không thèm đợi Trần Thương.
“Anh còn chưa mua gì cả.” Cô nghe thấy Trần Thương ở phía sau chầm chậm lên tiếng.
An Du quay đầu, bực mình nói: “Đồ của anh, muốn mua thì anh tự đi mà mua.”
“Không nói thế được, tuy nhiên cũng không cần phân rõ ràng như vậy mà.” Trần Thương đang đứng kế bên hàng bαo ©αo sυ chọn lựa, lấy hai hộp nhỏ: “Nhưng cũng không chỉ mình tôi xài hết được. Em muốn mùi vị gì?”
Khi nhìn rõ hai hộp đó là gì, đầu An Du như bị pháo nổ, giật mình, thẫn thờ nửa muốn nửa không bước tới trước mặt anh, đứng lâu trong phòng nên da mặt cô vốn đã đỏ, giờ cả khóe mắt, khóe môi như đang bị đốt cháy.
Trần Thương giả vờ không thấy, điềm tĩnh tính tiền xong ném qua giỏ xe hàng của cô, bước qua mặt cô nhẹ nhàng bảo: “Em không nói, nên tôi tuỳ tiện lấy đại hai loại, để tránh cho em thấy nóng trong người.”
Anh rời khỏi siêu thị, bỏ lại bóng lưng nhàn nhã, An Du đuổi theo anh, đấm tay vào lưng anh, hằn học nói: “Trần Thương anh “Ngũ Hành Thiếu Đòn” đấy à?”
Trần Thương đứng yên không nhúc nhích: “Đúng là thiếu đánh đấy, nhưng mà trước cổng siêu thị có máy quay, chúng ta đành mất mặt cùng nhau vậy.”
An Du thu tay về, rồi lại chuyển tay xuống nhéo eo anh, nhưng cũng chỉ véo được lớp áo khoác dày bên ngoài chứ không chạm tới được da thịt bên trong. Mãi đến khúc đường tối om, cô mặc kệ máy quay có chiếu tới hay không vẫn nhấc tay còn lại của anh lên, sau đó lại vạch ống tay áo anh ra rồi cắn xuống một miếng thật mạnh: “Anh chờ đấy!!!”