Trần Thương dừng lại rồi quay đầu, sau đó lấy tay mình nâng khuôn mặt cô nhướng mày nói: “Toàn thân à? Đợi tới thứ năm rồi hẵng bàn.”
An Du bị nụ cười nham hiểm trên môi anh dập tắt khí thế, tay vẫn còn đang bị anh nắm lấy, ngón tay anh lướt trên da mặt trơn mịn của cô, nhưng cô lại quay mặt đi: “Ai nói sau này sẽ cùng với anh chứ, tôi vẫn chưa đồng ý đâu!”
“Đúng là não cá vàng, lời mình nói ra mà không bao giờ nhớ.” Trần Thương quay đầu cô lại, vừa lúc An Du buông tay ra nhét vào túi quần.
Anh giữ lấy những lọn tóc của An Du bị hất tung trong gió lạnh, vén chúng ra sau tai, rồi lại dẫn cô đi về phía trước, dịu dàng nói: “Mười mấy năm rồi mà vẫn còn giữ cái tật dán tay vào cổ người khác, không thấy chán sao.”
“Anh nói gì vậy?” An Du lắc lắc đầu, cố gắng loại bỏ khỏi đầu những ảo giác từ các ngón tay anhkhi nhẹ nhàng chạm qua mặt mình. Sau đó cô mới chạy theo anh:
“Lầm bầm nói xấu gì tôi đó!”
“Nói em tốt, đi nhanh lên, trễ chút nữa là siêu thị đóng cửa đấy.”
Trần Thương dẫn cô vòng qua bãi cỏ sau lưng toà nhà, hai bên là các bụi cây nhân tạo cao tới nửa người, nơi này không có chút tiếng gió, chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người.
Hôm nay An Du mặc chiếc váy dài lại bị anh dắt đi, bước nhanh theo anh có chút không tiện, thế nên cô vô cớ gắt gỏng: “Thiết kế khoảng cách viên gạch này có vấn đề, một bước chân thì ngắn quá, hai bước chân thì dài quá, không thì chỉ có thể giẫm lên phần cỏ ở giữa, là ai nghĩ ra thế?”
Cô tiếp tục: “Trên thế giới này đá ở đâu cũng giống nhau, lúc chúng mình học cấp ba thì khu rừng nhỏ ngay hồ nhân tạo cũng thế. Ha ha, anh còn nhớ không Trần Thương, có một lần họp lớp hình như là ở hồ nhân tạo đó, lớp trưởng la lên ‘một bước yểu điệu, hai bước tiêu đời’, hahaha quá sống động luôn!”
“Người khác nói câu gì là em đều nhớ kĩ như vậy hả?” Trần Thương siết chặt ngón tay, lạnh lùng đáp: “Cậu ta nói gì anh không nhớ.”
Nhắc về bạn cũ không được sao? An Du mất hứng đáp: “Tôi lại chọc phải cái dây thần kinh không vui nào của anh rồi? Sao cứ trưng bản mặt đó ra làm gì? Gọi anh là mặt liệt cho rồi.”
Đến trước cổng siêu thị, đèn xung quanh cũng sáng hơn. Trần Thương buông tay cô ra, ngón tay An Du bất ngờ bị thả ngoài gió lạnh, cô có chút không thích ứng kịp.
Trần Thương bước vào trong siêu thị trước “Chút nữa nhớ báo cáo cho tôi chuyện tôi bảo em liên hệ với họa sĩ Quảng Tạp.”
An Du không phản ứng kịp, nhân lúc cửa siêu thị mở cô luồn người lách vào, trở mặt nhanh hơn lật sách, lập tức cười nịnh nọt lấy lòng: “Giám đốc Trần, nhất định phải mời Quảng Tạp đến công ty sao? Cô ấy không tiện lắm.”
Trần Thương đi lấy xe đẩy hàng: “Tại sao lại không tiện?”
An Du lén lút lấy điện thoại ra nhắn tin tìm Sữa Canxi: “[trời ơi] Đại bảo bối ơi! Cứu mình với! Trần Thương hỏi thăm tới Quảng Tạp rồi, mình còn chưa kịp chuẩn bị gì. Ayda, mình muốn giấu đi thân phận này! Cậu mau chóng tạo một tài khoản phụ giả danh Quảng Tạp đi, cùng mình đối thoại một đoạn để giả mạo thân phận này!”
Liên tục mười mấy tin nhắn muốn nổ tung cả khung trò chuyện nhưng vẫn không thấy Sữa Canxi trả lời.
“Ơ…” An Du chụp đại mấy túi khoai tây chiên cho vào giỏ hàng: “Cô ấy ra nước ngoài rồi, nói sẽ nhận bản thảo trực tuyến, một tháng có thể hoàn thành hai bản vẽ khó không vấn đề gì.”
Trần Thương lấy khoai tây chiên ra rồi đổi thành những hộp bánh bông lan, gật đầu: “Vậy à, thì ra là đi nước ngoài rồi, cô ấy báo giá như thế nào?”
“Một tấm… có cả tuyên truyền thì là 15 vạn nhân dân tệ, xét duyệt xong thì đăng trực tiếp lên weibo, chỉ sử dụng trong game thì năm vạn, những yêu cầu khác sẽ xem xét sau.”
Trần Thương lúc trước có nói giá cả không thành vấn đề, An Du chột dạ nên đưa giá trên trời, có thể vét lấy một ít từ tay anh thì càng tốt.
“Hừm…” Trần Thương suy tư, trong lòng An Du đang phi lên rồi tụt xuống như tàu lượn siêu tốc, bỗng cướp lời: “Có phải đắt quá không? Đã nói là không cần mời cô ấy rồi mà!”
“Cũng không đắt lắm.” Trần Thương liếc nhìn cô, nói tiếp: “Nhưng cần phải mua toàn bộ thời gian của cô ấy, trong thời gian hợp đồng không được nhận bản thảo của người khác.”
“?” Bình thường đối với những nội dung khác và KOL thì luôn thận trọng và tỉ mỉ, nhưng lần này lại không điều tra kỹ lưỡng mà cứ thế vung tiền? Tùy tiện vậy! An Du âm thầm thở dài.