Chương 45

Khuôn viên văn phòng của Lôi Thịnh rất rộng với độ phủ xanh cao và không khí trong lành. Mặc dù đã quá giờ tan tầm hai tiếng đồng hồ nhưng vài tầng lầu trên tòa nhà vẫn đang sáng đèn, nhiều người đang đi dạo trên con đường nhỏ trong công viên kèm tiếng nói chuyện rôm rả.

Mọi khi An Du chỉ hay qua lại giữa phòng làm việc với nhà ăn, rất hiếm khi đi dạo loanh quanh. Lúc này trời đã tối đen, cô chỉ nhớ vị trí của siêu thị nên dù đã đi theo nhiều hướng khác nhau nhưng vẫn chưa tìm được lối ra, lòng vòng cả buổi mà cô vẫn lạc đường dưới lầu công ty.

“Tối thế này sao còn lẩn quẩn ở đây?” một giọng nói trầm thấp vang lên.

An Du quay đầu lại, suýt va vào tường. Trần Thương nhanh tay chặn ngay trước mặt cô. Cô lùi về sau hai bước, vỗ vỗ l*иg ngực: “Anh cầm tinh con mèo à? Bước đi không chút tiếng động, dọa tôi sợ đến bay màu luôn rồi.”

Trần Thương mỉm cười, sau đó vươn tay vén lọn tóc đang bị cuốn vào khăn choàng cổ của cô ra, rồi giúp cô quấn lại từ đầu, động tác thản nhiên.

Dưới lầu không có đèn đường, chỉ mỗi vầng trăng khuyết gieo chút ánh sáng nhạt, trong trẻo mà rạng ngời. An Du ngước lên nhìn thì thấy được vẻ mặt và ánh mắt như nước của anh.

“Đẹp không?” Trần Thương vẫn đang vuốt gọn tóc giúp cô, sau khi cảm nhận được ánh mắt của cô thì nhìn cô rồi cười hỏi.

An Du chớp chớp mắt, ngay lập tức lách người tránh khỏi vòng tay anh, vội vã dùng ngón tay chải xuôi tóc: “Không đẹp, tôi tự làm được!”

“Ừ, anh cũng thấy không đẹp lắm, có chút giống nhân vật NPC Quỷ Ký ở góc cổng thành.” Trần Thương thu tay về, giọng điệu lạnh nhạt.

Là cái nhân vật NPC ở góc cổng thành kia á? Hình như là tên ăn xin đáng thương thì phải, đầu tóc rối bù nhét trong cái cổ áo bông bằng vải bố, quả thực chả khác mấy với bộ dạng ban nãy của cô.

Cô phẫn nộ lao tới.

“Trần Thương! Anh nhất định phải khịa tôi thì mới chịu có đúng không?” An Du bước về phía trước một bước, ngước khuôn mặt thanh tú lên rồi hất cằm hung dữ hỏi: “Anh đã thấy tên ăn mày nào thông minh xinh đẹp và lanh lợi như tôi chưa?!”

Trần Thương cúi đầu nhìn cô một hồi lâu rồi mới trả lời: “Bây giờ thì tôi thấy rồi, nhưng còn về phần thông minh… tôi giữ lại ý kiến riêng.”

Vòng đi vòng lại rốt cuộc ý của anh là nói cô ngu ngốc à? Chẳng phải chỉ thiếu sót chút yếu tố về thời tiết trong phương án offline thôi sao, cô cũng đã sửa đổi bản thảo đến chín mươi phần trăm rồi mà. Đã thế còn kiểm tra đi kiểm lại cả trước lẫn sau tận hai ba lần và cũng tự mình cảm thấy không còn sai sót nào. Trần Thương anh còn chưa xem qua bản thảo mới, sao cứ nhắc đến chuyện cũ làm cái mọe gì? Tất cả kinh nghiệm và thành công mà cô có được đều tan thành khói bụi khi được đặt trước mặt anh, bây giờ muốn xây dựng lại từ đầu nhưng ngay cả điều cơ bản nhất cũng chưa làm được.

An Du nén giận, giờ chưa giao kết quả thì không nên động tay động chân. Trước mắt vẫn nên đi giải quyết vấn đề cơm nước mới là quốc sách. Cô lập tức vừa nhấc chân rời đi trước vừa bình thản lên tiếng: “… Không thèm tranh cãi với anh, tôi mới không phải là ăn xin.”

“Có ai bảo em là ăn xin đâu.” Trần Thương mỉm cười: “Muốn đi đâu đấy?”

“Siêu thị.”

Trần Thương bước theo, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Để tôi dẫn em đi đường tắt.”

An Du muốn rụt tay lại nhưng tay cô lại vừa khéo trượt vào lòng bàn tay khô ấm của Trần Thương. Trần Thương nắm lấy tay cô không cho cô giãy ra, nói: “Nếu không muốn người khác nhìn thấy thì đừng làm loạn.”

An Du mím môi, mặc cho anh nắm tay dẫn đường, lại nghe thấy Trần Thương cười nhẹ, ngón tay cũng thu lại rồi cầm chặt lấy bàn tay cô hơn: “Lúc nào cũng dễ nổi cáu như vậy, nhưng bàn tay thì lại lạnh ngắt.”

Cô quạo lên chẳng phải vì anh thích khịa cô à? Mùa đông thì tay bị lạnh cũng là lỗi do cô hả?

An Du cao tầm một mét bảy, Trần Thương cao hơn cô gần mười centimet, chỉ vài bước chân là cô đã bị anh bỏ xa rõ ràng. Cô bước nhanh theo anh, trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ muốn chọc ghẹo anh nên lấy tay còn lại dán vào cổ anh, Trần Thương giật mình lập tức co người lại, An Du giả vờ uy hϊếp anh: “Anh trai à, im lặng nào, nếu không là đông lạnh toàn thân anh đó nha.”