Chương 44

Vẻ mặt An Du đầy lạnh lùng, tất cả các đồng nghiệp khác đều nghe thấy tiếng đóng cửa rõ to kia, trong nhóm Wechat đã mau chóng truyền đến tin tức mới: “Thôi xong, giám đốc An và giám đốc Trần trở mặt với nhau rồi!”

Dương Mạn Ni lập tức hỏi thẳng An Du: “Lại thua nữa sao giám đốc An?”

An Du nhíu mày, đang định trả lời thì Trần Thương lại nhắn tin tới: “Nếu như người chơi cũ thích nội dung game lúc trước, vậy thì cứ hoàn thành xong kế hoạch ở trên đã, tạm thời không cần dừng lại đâu.”

Cô trực tiếp tung ra bức ảnh chụp đoạn tin nhắn vừa rồi của Trần Thương: “Ai nói là tôi thua nào?”

Vương Yến gửi tới cái icon [bái phục]:” Hôm đó giám đốc Trần kiên quyết muốn chúng em dừng lại, mà em cũng không dám chọc tới mấy vị tác giả kia, chỉ có giám đốc An là []!”.

Trương Giai: “Tổ thành phẩm kế bên với bộ phận marketing đang cấu xé nhau đến long trời lở đất, nhân viên tiếp thị ngày nào cũng khóc thét, chỉ có giám đốc An là [666]!!!” [1]

Chân mày An Du càng nhíu chặt hơn, giải thích rõ ràng: “@tất cả mọi người vẫn nên tiếp tục làm việc đi, đừng tán nhảm lung tung, tôi và giám đốc Trần không hề trở mặt với nhau, chỉ là lúc nãy có lỡ tay đóng cửa hơi mạnh chút thôi.”

Dương Mạn Ni: “[gãi đầu], chị vất vả, vất vả rồi.”

Mọi người quay lại trạng thái làm việc, An Du ngả đầu ra sau ghế thở phào nhẹ nhõm. Khi bị Trần Thương vây dưới khuỷu tay, sự hoảng sợ do l*иg ngực bị đè nén bắt đầu chảy từng chút một trong mạch máu. Bất kể anh có nhượng bộ như thế nào, thì về công hay về tư cô vẫn cảm thấy thắng lợi không chút vẻ vang gì.

“Phải khiến cho anh ta… giao mọi quyền lại cho mình.” Cô đăng status rồi bật chế độ ‘chỉ mình tôi’ xem được.

***

An Du phải vất vả vật lộn để hoàn thành việc sửa đổi kế hoạch liên kết ngoại tuyến và hoàn thiện phương án CP trong vòng một ngày. Thấy cô cứ ở lì trong phòng làm việc chưa đi, bộ phận marketing và những người còn lại không ai dám tan ca trước.

Đến tám giờ tối, Từ Hành không thể chống đỡ nổi nên gục luôn trên bàn ngủ. An Du vỗ vai kêu anh dậy, nhìn mọi người nói: “Mọi người về trước đi, tôi sẽ hoàn thành phần còn lại cho.”

Năm sáu thanh niên hai mươi mấy tuổi vui vẻ hẹn nhau đi ăn khuya, chưa đến hai phút mà toàn bộ văn phòng đã trống không.

Dương Mạn Ni vừa thu dọn vừa nói: “Giám đốc An, chị cũng liều mạng quá đấy, trợ lý Tôn Y Y của chị đâu? Chị nên bảo cô ấy đến phụ chị chút việc chứ.”

An Du nhún vai: “Đấy là chị dâu tương lai nên không tiện sai bảo, tôi đã sớm cho cô ấy về Quận Thành rồi, không cần làm công việc khổ sai như chúng ta, ở đây có tôi là được rồi.”

“Hóa ra là chị dâu tương lai sao!” Dương Mạn Ni gật gù: “Nói tới mới nhớ hai người nhìn có vẻ giống nhau, ý tôi là ngũ quan trên mặt ấy.”

Nhắc tới Tôn Y Y, Dương Mạn Ni thuận tay lấy điện thoại mở vòng bạn bè ra, nhìn thấy tấm hình mới nhất bèn la lên: “Ôi trời ơi! Là trí nhớ tôi không tốt hay sao? An tổng, bây giờ nhìn Tôn Y Y giống như chị em sinh đôi với cô ý!”

An Du bối rối: “Gì chứ?”

Dương Mạn Ni đưa cho cô xem: “Chị nói xem trông có giống không? Em nhìn mà còn tưởng là cô ấy đăng hình chị lên đấy.”

Phông nền là một danh lam thắng cảnh thành phố cổ, Tôn Y Y đang mỉm cười ngọt ngào nhìn về phía ống kính, mắt một mí đã thành mắt hai mí, cằm hơi dài ra một chút, đường nét khuôn mặt mảnh mai hơn trước, ngoại trừ khí chất và phong cách thì nụ cười lại giống An Du tới tám chín phần.

“!” An Du dụi dụi mắt, hai ngón tay phóng to hình đại diện, ngạc nhiên đến há hốc miệng: “Thật ảo diệu!”

“Nhìn thoáng qua thì giống, nhưng nếu xem kỹ thì lại không giống lắm.” Dương Mạn Ni càng nhìn càng thấy sai sai, đoán mò: “Phẫu thuật thẩm mỹ à? Chỉnh theo An tổng sao?”

“Vốn dĩ Tôn Y Y nhìn cũng rất được, đâu đến nỗi phải phẫu thuật thẩm mỹ…” An Du mở điện thoại của mình lên tìm trang cá nhân của Tôn Y Y thì mới phát hiện ra cô ta đã chặn cô xem bài này. An Du nén sự nghi ngờ, nói với Dương Mạn Ni: “… Dù phẫu thuật thẩm mỹ thì cũng là việc của cô ấy, chúng ta không quản được… ai ya, Mạn Ni em mau về thế giới hai người của em và chồng em đi!”

Dương Mạn Ni bị nhắc đến đề tài này là lại đỏ mặt: “An Du! Em đã nói rồi, đợi đến khi nào chị có bạn trai thì em sẽ trêu chị mỗi ngày.”

An Du giúp Mạn Ni đeo giỏ xách lên vai, kéo cô ấy ra cửa: “Haizzz, vậy cả đời này em cũng không cần phải trêu đâu.”

Tiễn Dương Mạn Ni đi xong, An Du xem kỹ Tôn Y Y trong vòng bạn bè, cô thấy trạng thái cuối cùng là vào tháng trước. Khi đó chính là sinh nhật của Tôn Y Y, trong ảnh là một nam một nữ giang hai tay hai lên tạo thành hình trái tim, có bánh kem và bức tường trắng xung quanh đính đầy hoa hồng, không khí rất lãng mạn nhưng câu văn lại buồn man mác: “Em chỉ ước trong nguyện vọng của anh có em, dù chỉ là hình bóng.”

An Du xem không hiểu, nhưng theo phép lịch sự còn nhấn like, lại gửi cho Tôn Y Y bao lì xì đỏ trị giá 999.9 NDT, chúc phúc cô và Bùi Cảnh Ngôn trăm năm hạnh phúc.

Tôn Y Y nhận lấy rồi trả lời: “[nụ hôn] Cảm ơn An An, nhờ có em nên mới có chị.”

An Du đáp: “???” Nhưng sau đó Tôn Y Y cũng không trả lời.

Tôn Y Y và Bùi Cảnh Ngôn quen nhau đã ba năm, tính cô ấy dịu dàng ngọt ngào, tình cảm với Bùi Cảnh Ngôn cũng ổn định. Không ngoài dự kiến thì qua năm sau là hai người đính hôn. Tôn gia và Bùi gia là hai nhà môn đăng hộ đối, Dịch Mỹ Trân và Tống Mộng rất hài lòng với Tôn Y Y, ngay cả Bùi Văn Đình kén cá chọn canh cũng không có bất mãn gì với cô ấy.

Hai năm trước, Tôn Y Y bị Bùi Cảnh Ngôn thuyết phục đến Bùi gia làm việc, cùng làm chung một bộ phận với An Du, nhưng chỉ làm những công việc nhẹ nhàng trong văn phòng hành chính. An Du nghĩ rằng bọn họ đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt nên Bùi Cảnh Ngôn mới không nỡ để Tôn Y Y chịu cực khổ, vì thế trừ quan hệ đồng nghiệp trong công ty ra thì về chuyện tư, An Du vẫn giữ mối quan hệ “chị dâu em chồng” êm đẹp.

“Lạ thật, Y Y đang làm cái quái gì vậy?” Ngón tay An Du trượt trên điện thoại vài lần nhưng lại chần chừ không tiện hỏi đương sự “Có phải chị phẫu thuật thẩm mỹ không?”

Đã qua giờ cơm tối, mà bụng cô thì đã trống rỗng từ chiều, An Du đành ném chuyện kỳ quái này ra sau đầu, định đi xuống siêu thị dưới lầu kiếm chút đồ ăn nhẹ.

Chú thích:

[1] 666 /liùliùliù/ 牛牛牛: giỏi, cừ

Ngũ Hành Thiếu Đòn: tiếng Quảng Đông hay dùng để ẩn dụ, ám chỉ người hay trêu tức mình, muốn đánh đòn.