Chương 51

Sau 5 năm cô đơn, Cố Trừng Huy không chỉ tìm được vợ mà còn có một cậu con trai bốn tuổi.

Vì vậy anh đột nhiên cảm thấy không kịp thích ứng.

Nếu nói chỗ nào không quen thì chắc là do anh cảm thấy cuộc đời mình bỗng chốc sáng bừng.

"Sinh nhật con trai anh ngày nào?"

"Hiện tại bé đã cao bao nhiêu? Nặng bao nhiêu?"

"Đã đi nhà trẻ chưa?"

"Có ảnh nào không?"

"Chúng ta có thể gọi cho thằng bé chứ?"

"Con trai sẽ gọi anh là ba chứ?"

……

Tô Mộc cau mày nhìn anh, người này này thật ngốc... Sau đó trừng người nào đó, "Bảo bối, quả nhiên anh có con trai liền không quan tâm em nữa!"

Cố Trừng Huy đang lải nhải đột nhiên im bặt, chúng ta vẫn phải dỗ vợ trước, phải không?

Thật ra, Tô Mộc rất hiểu tâm trạng hiện tại của Cố Trừng Huy, đó là niềm vui được làm cha. Cô cúi đầu mở album điện thoại, đưa ra một đoạn video mà Trần Chu chỉ mới gửi cho cô gần đây.

Trong video có một bé trai nhỏ nhắn, trắng trẻo, dịu dàng, có đôi mắt đẹp như Tô Mộc, nhưng mũi và miệng lại giống Cố Trừng Huy. Đứa trẻ vốn cao, nhưng lại mặc quá nhiều khiến tay chân vừa ngắn lại vừa dày giống như một cục bông nhỏ.

Nhìn bé con trong video, Cố Trừng Huy đứng hình ngay lập tức. Anh đã nhìn thấy đứa trẻ này trước đây, trên đường phố Manhattan trước khi đến đảo Trường Mai. Hèn chi lúc đó anh lại dành tình cảm chân thành cho cậu bé kỳ lạ này. Tuy nhiên, cậu bé có vẻ hơi không thích anh...

Lúc này, cậu bé như một bánh bao nhỏ đang chạy trên tuyết với đôi chân ngắn ngủn, quay đầu cười khẽ.

Người đàn ông đã gần ba mươi tuổi, trái tim đều sắp tan chảy ra.

Giây tiếp theo, đứa trẻ bị ngã trên nền tuyết.

Cố Trừng Huy cau mày trở nên căng thẳng.

Sau đó, anh thấy cậu bé từ trong tuyết từ từ đứng dậy, trên quần áo đều dính tuyết, nhóc con tự mình vỗ tuyết trên quần áo, máy ảnh dần dần đến gần, một giọng nam vang lên: "Niệm Niệm, mẹ đang xem chúng ta, con có muốn nói chuyện với mẹ không?"

Cậu bé mở miệng kêu lên một tiếng, "Mẹ ơi, khi nào mẹ về? Chú Trần Chu và con rất nhớ mẹ."

Cuối cùng, khuôn mặt tươi cười của Cố Trừng Huy dần thay đổi.

Sau khi xem video, gương mặt của Cố Trừng Huy căng thẳng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ quyến rũ trước mặt. Vừa nãy trên bãi biển, hai người gần như đã “lau súng cướp cò”. Cuối cùng, Cố Trừng Huy vẫn là nhịn xuống. Lúc này, nhìn người phụ nữ có đôi mắt sáng ngời trước mặt, giọng nói nhỏ nhẹ của cậu nhóc vang lên bên tai:

Chú Trần Chu và con nhớ mẹ rất nhiều.

Chú Trần Chu nhớ mẹ rất nhiều.

Nhớ mẹ rất nhiều.

……

Cố Trừng Huy cuối cùng không bình tĩnh nổi.

Tô Mộc nhìn anh liền đoán ra được vì sao mặt anh đột nhiên đổi sắc. "Trần Chu là con trai của chú Trần. Chú ấy đã chăm sóc em rất tốt suốt những năm qua ở Mỹ."

“Chăm sóc tốt?” Cố Trừng Huy đến gần, toát ra khí chất nguy hiểm.

Tô Mộc cũng gật đầu không lộ ra vẻ nhu nhược, "Chăm sóc rất tốt."

Cố Trừng Huy nheo mắt, "Vậy cho nên..."

“Không có cho nên.” Tô Mộc dứt khoát ngắt lời anh, vòng qua eo thon của anh, “Cho dù anh có phiền lòng hay khó chịu thế nào, anh cũng phải cảm ơn Trần Chu và nhà họ Trần đã chăm sóc em trong những năm qua.”

Tô Mộc nói rất chắc chắn. Tô Mộc đã mang ơn Trần Chu quá nhiều, nhưng không thể đáp lại. Vì vậy, chỉ có lòng biết ơn.

Cố Trừng Huy không hiểu sự thật này. Nhưng anh có thể tưởng tượng ra lúc cô bất lực nhất, tổn thương nhất lại ở cùng một người đàn ông khác, anh thật sự rất để ý nhưng lại càng giận chính mình hơn.

Anh nghĩ đến tập tài liệu mình để trong ngăn kéo dưới cùng của hộc tủ trong văn phòng, nếu như anh kiên nhẫn đọc từng trang vào lúc đó, liệu anh có thể đi cùng cô sớm hơn, bước vào vào cuộc sống của cô và Niệm Niệm sớm hơn không.

“Em nghĩ anh có phiền không?” Cố Trừng Huy cuối người nhìn cô gái đang trong vòng tay anh, “Vậy mà em còn mắng anh.”

Còn đâu bộ dạng tổng tài hống hách? Loại này OOC hình như không tốt lắm?

"Vậy thì đêm nay..." Đôi tay vốn đã ôm lấy eo của Cố Trừng Huy đã nằm trên ngực anh, qua lớp áo cô có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc bên dưới.

Tô Mộc dùng một tay nghịch chiếc cúc áo sơ mi thứ hai của Cố Trừng Huy, móng tay màu hồng nhạt sáng lên dưới ánh đèn. Mơ hồ nhận ra được sự khác lạ trong hơi thở của người đàn ông, Tô Mộc kéo khóe môi, "Vậy thì đêm nay... anh phải nhịn một chút, em không tiện cho lắm..."

“Chỗ nào không tiện?” Cố tổng cảm thấy khó chịu, cô bất tiện lại còn trêu chọc anh? Đêm nay anh đã chịu đựng hai lần rồi!

"Họ hàng, họ hàng, đến thăm, đến thăm."

Thật là cmn mà!

Mặc dù hiện tại đành phải tiết kiệm phúc lợi nhưng tiền lãi thì vẫn phải thu chứ, Cố Trừng Huy vẫn dụ dỗ Tô Mộc thả lỏng người. Sau khi công việc trên đảo Trường Mai kết thúc, bọn họ đến Mỹ để gặp con trai.

Vốn dĩ Cố Trừng Huy muốn bay sang Mỹ ngay, không có gì quan trọng hơn là con trai. Nhưng Tô Mộc từ chối.

"Cố Trừng Huy, anh nên lý trí, Niệm Niệm đã là một đứa trẻ bốn tuổi, sự xuất hiện đột ngột của anh sẽ khiến con bất ngờ."

"Em chưa từng nhắc tới anh với thằng bé sao?"

"Không..." Tô Mộc có chút áy náy, "Lúc đó tâm tình em có chút không tốt..."

Chỉ một từ thôi, trái tim của Cố Trừng Huy đã dịu lại. Cô gái của anh đã quay về bên anh, còn những chuyện khác, chậm một chút cũng không sao.

——

Bởi vì sử dụng các biện pháp cấp cứu kịp thời nên Tô Mộc không bị tổn hại đến thân thể sau tai nạn lần đó. Tuy nhiên, việc kiểm soát khu vực này của năm nay rất nghiêm ngặt. Mọi thiết bị của người điều hành dưới nước đều đã được kiểm tra ở nhiều cấp độ khác nhau. Sẽ không có sơ hở nào như hỏng hóc thiết bị.

Vì bản thân thiết bị không phải là vấn đề nên vấn đề chính là ở con người.

Cố Trừng Huy đang ở văn phòng trên đảo Trường Mai thì Hạ Chinh đã lâu không xuất hiện đi tới, mang theo hai túi văn kiện.

“Cố tổng, sự việc kế hoạch lần trước bị lộ, thông tin đều ở đây.” Hạ Chinh đưa túi hồ sơ, “Ngoài ra cái này là thông tin về tài liệu anh để ở ngăn kéo dưới cùng.”

Đúng vậy, đêm qua khi Cố Trừng Huy ra khỏi phòng của Tô Mộc, việc đầu tiên anh làm là gọi cho Hạ Chinh yêu cầu anh ấy đến đảo Trường Mai ngay sáng nay. Trợ lý Hạ đáng thương đã đáp chuyến bay sớm nhất, bắt một chuyến xe buýt, chuyển một lần ngồi thuyền cuối cùng cũng xuất hiện trên đảo Trường Mai trước mười hai giờ trưa.

Cố Trừng Huy gật đầu, "Mông Phong bên kia đã tiếp xúc với ai?"

Hạ Chinh đang muốn nói gì đó, liền dừng lại, "Thời gian gần nhất là với Viên Kiệt."

——

Ở bên này, hầu hết công việc dựng khung hình trên đảo Trường Mai đã hoàn thành, Trịnh Phàm cùng Bành Vũ Siêu đang làm giai đoạn cắt ghép trước khi biên tập, bận đến mức không phân biệt ngày đêm.

“Nào, uống trà chiều.” Sở Nhiên xách hai túi lớn, “Trà chiều đặc biệt từ Cố tổng.” Một bên nói một bên nhìn Tô Mộc chớp chớp mắt.

Bành Vũ Siêu vốn là người có tâm hồn ăn uống, bữa trưa lại không ăn nhiều, lúc này vừa đói vừa chóng mặt, nghe nói có gì ăn thì chính là người đầu tiên vội vàng chạy tới, nhìn thấy túi trà chiều trong tay Sở Nhiên ánh mắt liền sáng lên, "CMN, thật sự là trà chiều của CQ. Khi còn ở Vân Thành, tôi đã đi qua vài lần mà cũng không dám vào ăn."

Sau đó, mở túi ra nhìn ngắm bên trong.

Trịnh Phàm đi tới bên cạnh Tô Mộc, nhìn qua là một bộ dạng thập phần bát quái: "Lâu Hoa, là thật sao?"

Tô Mộc nhíu mày, "Cái gì?"

“Cô và Cố tổng của Kim An, hôm qua tôi và hàng chục con mắt đều nhìn thấy. Khi nghe tin thiết bị của cô bị trục trặc, anh ấy không nói hai lời đã nhảy xuống biển. Cô không biết thôi, lúc đó khuôn mặt anh ấy trắng bệch vô cùng sợ hãi." Trình Phàm vừa nói vừa khoa chân múa tay.

Tô Mộc nhét vào trong tay anh ta một ly cà phê, "Trà nóng cũng không bịt được miệng anh đúng không?!"

"Ôi, có người thẹn quá hoá giận nha."

Bị Trịnh Phàm nháo một trận, Tô Mộc bước ra khỏi phòng làm việc. Tưởng Vân Chu thấy vậy liền đi theo phía sau.

Trên đảo Trường Mai, vào buổi chiều ánh mặt trời rất gắt, ngay cả bờ cát cùng những con sóng đều bị nhuộm lên một màu ấm áp.

“Có phải cảm thấy có chút luyến tiếc hay không?” Tưởng Vân Chu đứng yên nhìn nơi giao nhau giữa trời biển, thỉnh thoảng gió biển thổi qua vén một góc áo cô lên. “Tuy rằng thời gian này bận rộn, nhưng lại thực sự mãn nguyện và dễ chịu. Mỗi ngày khi tôi thức dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy đều là biển rộng trời cao, xuân về hoa nở. "

“Còn có quần áo không sấy được, chăn bông thì ẩm ướt, gió biển từng phút từng phút thổi qua đen cả người.” Tô Mộc Lạnh nhạt nói thêm.

“Tôi nói này, sao cô lại là một người phụ nữ chuyên gây mất hứng như vậy?” Tưởng Vân Chu nhíu mày, "Cố Trừng Huy là coi trọng cô ở điểm này ư?"

Vừa nói, Tưởng Vân Chu cũng biết mình lỡ lời, lập tức cảm thấy mình quá nhạy cảm, có lẽ Tô Mộc không quan tâm bọn họ giễu cợt cô và Cố Thừa Huy một chút nào. Tưởng Vân Chu cười tủm tỉm, "Kỳ thực tôi rất ghen tị với anh ta."

“Tưởng Vân Chu, tôi nghĩ cần phải nói với anh một chuyện.” Tô Mộc đúng lúc ngắt lời, Tưởng Vân Chu là người rất thông minh, sẽ hiểu ý của cô. “Trước khi kế hoạch bị lộ, tôi đã gặp anh Viên trong một nhà hàng.” Tô Mộc dừng lại, “Lúc đó anh ấy đang ăn tối với phó tổng của Mông Phong.”

Người đó là phó tổng của Mông Phong, sau này Tô Mộc mới biết chuyện. Sau khi kế hoạch bị bại lộ, cô đã kiểm tra rất nhiều thông tin của Mông Phong rồi phát hiện ra người tối hôm đó cô nhìn thấy bên cạnh Viên Kiệt chính là phó tổng của Mông Phong. Mối liên hệ này, nếu nghĩ kỹ lại, khó có thể không khiến người ta nghi ngờ.

“Chuyện này thì tôi biết.” Tưởng Vân Chu gật đầu.

Lần này đến lượt Tô Mộc bất ngờ: "Anh biết?"

"Ừm, Cố tổng đã nói cho tôi biết." Tưởng Vân Chu nhìn Tô Mộc, "Cô nghĩ thế nào? Thật sự là lão Viên sao?"

Tô Mộc không phải là muốn cáo trạng, Tưởng Vân Chu lại hỏi vấn đề này chính là muốn nghe ý kiến của cô.

“Không phải lão Viên.” Tô Mộc chắc chắn nói, “Anh biết con gái lão Viên không? Đứa bé tên là Tiểu Mộng. Lão Viên đối xử với con bé rất tốt. Một người cha tốt như vậy sẽ không phải là người phản bội.”

“Tô Mộc, cô làm việc quá cảm tính.” Tưởng Vân Chu đối với những gì cô nói cũng không tỏ ý kiến.

Tô Mộc lắc đầu, "Tôi nghĩ người làm lộ kế hoạch hẳn là sắp lộ dấu vết. Nhất định không phải là lão Viên, vì Tiểu Mộng, anh ấy sẽ không làm như vậy."

Đây là suy nghĩ trong lòng Tô Mộc, cô đã từng có một người cha như vậy. Vì vậy, trực giác đã khiến cô lựa chọn tin tưởng.