Chương 50

Khi Tô Mộc tỉnh dậy thì trời đã khuya. Thoạt nhìn, cô đã thấy một người phụ nữ trang điểm thanh tú đang ngồi trước mặt. Cô cau mày, dường như nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.

“Cô có biểu cảm gì vậy.” Hứa Mạt gõ lên bàn đầu giường, “Không thấy người muốn gặp nên không vui sao?"

“Cố Trừng Huy đâu?” Tô Mộc mơ hồ nhớ ra hình như lúc sắp không chống đỡ nổi đã có người đã cứu cô.

“Hừ.” Hứa Mạt khịt mũi, “Tôi ở cạnh cô cả ngày lẫn đêm, không phải cô nên quan tâm đến tôi một chút trước hay sao?” Sau đó nhìn thấy sắc mặt không tốt của Tô Mộc, Hứa Mạt cũng thu lại lời đang đinh nói "Không nghe lời khiến chính mình bị bệnh, bây giờ đang ở phòng bên cạnh."

Tô Mộc khẽ giật mình, cả người chuẩn bị đứng dậy rời giường.

Hứa Mạt vội vàng đỡ cô xuống, "Cô...cô, cô chờ bác sĩ qua kiểm tra lại đã. Cố Trừng Huy ngủ bên cạnh sẽ không chạy mất đâu."

Tô Mộc bị cô ấy làm cho có chút ngượng ngùng, liền ngoan ngoãn chờ bác sĩ đến xem xét.

Tái khám xong, Tô Mộc cầm lấy áo khoác bên cạnh khoác lên người sau đó bước nhanh đi ra ngoài.

“Cô ấy vội đi vệ sinh sao?” Bác sĩ không hiểu nguyên nhân tò mò hỏi.

Hứa Mạt dựa vào bệ cửa, ậm ừ nói: "Đâu có, vội vàng đi gặp người tình."

Lời vừa dứt đã thấy Tô Mộc quay trở lại, tức giận trừng mắt, "Dì nhỏ, tình lang của tôi đâu?"

——

Cố Trừng Huy không có trong phòng.

Vừa nãy khi tỉnh lại anh đã đi đến phòng chăm sóc đặc biệt bên cạnh nhìn qua một lượt, Tô Mộc vẫn đang an tĩnh ngủ trên giường, Hứa Mạt nằm ở một bên. Mười phút trước, Tưởng Vân Chu gọi điện cho anh, hy vọng có thể gọi anh ra ngoài nói chuyện.

Nói cái gì?

Tưởng Vân Chu nói: Cô ấy đã rời đi năm năm, quá khứ đó anh không muốn biết sao?

Thật ra, nếu như muốn biết trong năm năm qua Tô Mộc đã làm những gì thì anh chỉ cần sai người đi điều tra một chút cũng có thể nắm rõ trong lòng bàn tay. Quả thật anh cũng đã làm như vậy, vào năm thứ ba Tô Mộc rời đi, anh vừa mới có chỗ đứng ở Kim An, liền nhờ Hạ Chinh điều tra tình hình của Tô Mộc ở Mỹ. Thông tin nhanh chóng được chuyển lại cho anh, Cố Trừng Huy biết rằng cô đang ở New York, đang sống trong một gia đình người Hoa họ Trần. Người bên kia có địa vị lớn trong giới Hoa kiều ở Mỹ, là bạn học ngày trước của Tô Thiệu Hằng, đối xử rất tốt với Tô Mộc.

Cố Trừng Huy lật hai trang, sau đó không thể đọc được nữa. Tay phải của anh đã run rẩy, không biết là di chứng từ năm đó, hay là anh không dám động đến quá khứ chưa từng tham gia.

Bây giờ, túi hồ sơ vẫn được khóa trong ngăn kéo dưới cùng của văn phòng tổng bộ Kim An, nhưng anh cũng chỉ nhìn qua hai trang đó.

Cố Trừng Huy đang đợi Tô Mộc kể cho anh nghe về quá khứ của cô.

……………

Khi Tô Mộc tìm thấy Cố Trừng Huy, anh đang ngồi một mình trên bãi biển. Sóng đến từng đợt, vỗ vào bờ biển. Màn đêm dày đặc và những mảng màu dày được phản chiếu trong nước biển.

Bầu trời, hàng ngàn vì sao.

Biển, phản quang lấp lánh.

Người đàn ông chỉ lặng lẽ ngồi đó, như để hòa vào màn đêm xung quanh

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Tô Mộc đến gần ngồi xuống bên cạnh anh.

Cố Trừng Huy nhìn về phía xa, "Có phải mỗi ngôi sao đều có câu chuyện của riêng mình?"

Tô Mộc hơi lặng người, tự hỏi tại sao Cố Trừng Huy lại đột nhiên nói một câu như vậy. Một lúc lâu sau, cô dường như đã hạ quyết tâm rất nhiều, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Cố Trừng Huy, để em kể cho anh nghe về chuyện của em."

Cố Trừng Huy không nói đồng ý, cũng không nói không. Tuy rằng anh đã chờ Tô Mộc đích thân nói cho anh biết, những khi ngày này thật sự đến anh lại cảm thấy quá khứ thật ra cũng không quan trọng như vậy.

Tô Mộc dường như cũng không quan tâm đến ý kiến

của anh. Anh không nói thì cô tự mình nói. Giọng nói như một tấm lụa gấm đẹp đẽ, thanh tú mượt mà, nhưng lại có hơi lạnh lẽo, trong đêm biển trời này, từng câu từng chữ đều đánh trúng trái tim của Cố Trừng Huy.

"Năm đó khi anh còn ở trong quân ngũ. Không lâu sau đó ba em xảy ra chuyện, mẹ em bị bắt. Lúc đó, em thật sự cảm thấy trời sắp sập. Em sắp xếp ổn thỏa xong tang lễ của ba thì dựa theo an bài của ông, đi qua Mỹ." Tô Mộc dừng lại, "Cố Trừng Huy, lúc đó, anh chắc là hận em muốn chết. Nhưng mà, nếu để em chọn lại một lần nữa, em vẫn sẽ đi…"

Tô Mộc nhắm mắt lại, nói: "Cố Trừng Huy, em sợ..."

Em căn bản không biết phải đối mặt với anh, đối mặt với mọi người xung quanh thế nào, em chỉ muốn trốn tránh một mình. Tốt nhất là không ai trên thế giới này nhận ra em, cũng không ai có thể tìm thấy em.

"Không lâu sau khi em đi Mỹ, tình trạng của em càng ngày càng tồi tệ. Đồng Hiểu không ngừng phàn nàn về em, đã không thể buông bỏ, tại sao không trở về sớm hơn." Tô Mộc cười khúc khích, "Nhưng em...không thể quay lại."

"Em mắc chứng trầm cảm nặng, ngày nào cũng phải dùng đến thuốc để ổn định tâm trạng. Đó cũng là thời điểm em biết mình đã mang thai được ba tháng." Tô Mộc vẫn cảm thấy nếu như năm đó không có đứa trẻ này, cô có thể đã thực sự đi vào ngõ cụt.

"Nhưng dù vậy, nhiều lúc em cũng không thể kiềm chế được cảm xúc. Thậm chí, em đã mang theô cái thai đó leo lên tòa nhà 100 tầng ở New York, chỉ thiếu một chút nữa thôi...", Tô Mộc nhớ lại ngày hôm đó, cơn gió New York quá lớn, gió thổi khiến cô lung lay sắp ngã, cô nghĩ, hãy để mọi thứ kết thúc đi. Sinh linh bé bỏng trong bụng dường như cảm nhận được cảm xúc của mẹ nó và đá cô dữ dội. Cũng chính cử động đầu tiên này của thai nhi đã khiến Tô Mộc cảm nhận rõ ràng đứa trẻ này là cốt nhục của Cố Trừng Huy, là sợi dây kết nối cuối cùng giữa cô và anh.

Tô Mộc quay đầu lại nhìn Cố Trừng Huy, khuôn mặt anh ẩn hiện trong bóng đêm, không rõ ràng lắm. "Cố Trừng Huy, anh chắc là không biết, em đã sinh một đứa con trai cho anh khi còn ở Mỹ."

Khi nói lời này, giọng điệu nhẹ nhàng của Tô Mộc có chút kiêu ngạo.

"Anh có nhớ con mèo đó không? Thật ra là do con của chúng ta thích. Em bị bệnh mãi đến hai năm trước tình trạng cuối cùng cũng ổn định lại. Có thể vì làm mẹ nên em rất cởi mở với nhiều thứ. Đối mặt với nhiều chuyện cũng bắt đầu trở nên mạnh mẽ. Em muốn ra ngoài đi dạo để xem những nơi khác nhau trên thế giới này." Giọng điệu chua chát của Tô Mộc cuối cùng cũng lộ ra một chút thư thái, "Em đã đi rất nhiều nơi, từ châu Mỹ đến châu u, rồi đi đến Châu Phi, em đã quen biết rất nhiều người và gặp rất nhiều thứ. Nhưng, Cố Trừng Huy…" Tô Mộc nhìn anh, "Nơi em muốn đến nhất vẫn là ở đây."

Vì vậy, em đã trở lại. Mang theo sương gió và cô đơn, quay trở về nơi tình yêu ban đầu này.

Tất cả lời nói của Tô Mộc, năm năm dài đằng đẵng cũng chỉ có mấy chữ.

Cô đã muốn nói những điều này vài lần, nhưng cô nuốt xuống, cô không biết phải bắt đầu từ đâu, và cô không muốn quá khứ sẽ là trở ngại. Nhưng bây giờ nói ra lời này, Tô Mộc cảm thấy được không khó như trong tưởng tượng, năm năm qua dường như không không hoàn toàn là trống trải và lạnh lẽo.

Em đã dành thời gian rời để đi nhiều nơi, khiến cho bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn, khi em trở về, đã có thể đối mặt với mọi khó khăn gian khổ mà không sợ hãi.

Đương nhiên, bây giờ Tô Mộc cũng rất rõ ràng, những gì cô phải đối mặt sau khi trở về không phải là đau khổ mà là tình cảm bao năm qua cô đã chối bỏ.

Tô Mộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng nở nụ cười trên khuôn mặt trắng nõn, gần như làm nũng: "Cố Trừng Huy, em biết anh nhất định anh đang hận và trách móc em, nhưng vì mấy năm qua em đã gặp không ít đau khổ, anh có thể tha thứ cho em được không? Coi như chúng ta hòa nhau, được không? "

Tô Mộc muốn cởi bỏ nút thắt giữa họ.

Cố Trừng Huy còn chưa nói chuyện, Tô Mộc đành phải kéo ống tay áo của anh, "Tha thứ cho em? Được không..."

Trước khi từ "Được" nói ra, Cố Trừng Huy đã cúi người về phía trước và đặt xuống một nụ hôn.

Tại sao lại hôn? Tại sao mỗi lần đều không để cô nói hết lời. Một chút kiên nhẫn cũng không có...

Cố Trừng Huy chống một tay trên bãi biển, tay kia ôm Tô Mộc vào lòng, buộc cô phải đối mặt với anh. Anh cắи ʍút̼ môi cô, áp đầu lưỡi vào răng cô, cuốn lấy môi và lưỡi của cô. Dù vậy, Cố Trừng Huy vẫn tỏ ra không hài lòng và cắn chặt môi.

Tô Mộc đau đớn ậm ừ, mùi máu tanh nồng nặc trên môi và giữa răng lập tức xộc lên.

Cố Trừng Huy kéo giãn khoảng cách giữa hai người, đặt ngón tay lên môi cô, nhẹ nhàng xoa chỗ da bị anh cắn, "Đau không?"

Dù chỉ có hai chữ nhưng lại nhẹ nhàng như nước chảy từng giọt.

Hai mắt Tô Mộc sáng lên, chỉ có cổ họng nhẹ nhàng nói: "Đau."

“Như vậy về sau em sẽ nghe lời nhiều hơn một chút.” Cố Trừng Huy lại ôm cô vào lòng “Những lời tiếp theo có lẽ là những lời khó nói nhất mà anh đã nói trong đời, Chỉ nói một lần, vì vậy em phải nghe rõ từng câu từng từ.”

Tô Mộc nghe anh nói lời này, trong lòng đột nhiên trở nên nghiêm tức hơn. Cô gục đầu vào ngực anh nghe anh nói.

“Anh đã từng hận em, đã oán trách về em, còn ngây thơ nghĩ rằng nên tìm một người phụ nữ để kết hôn ngay lập tức, quên em hoàn toàn, sau đó đưa cô ấy đi khoe khoang trước mặt em.” Cố Trừng Huy dừng lại một chút, trong lòng như có hàng ngàn con sóng mãnh liệt, anh nhắm mắt lại thở dài một hơi: "Nhưng mà, Tô Mộc, sau khi anh nghĩ đến trăm ngàn khả năng và thử nhiều cách, anh đã cảm thấy rằng không có gì tốt bằng việc em quay lại bên cạnh anh."

"Anh đã nghĩ, nếu em quay lại, anh sẽ làm mọi cách để giữ em lại bên mình, nếu em không quay lại, anh sẽ sống một mình một mình, cũng coi như anh đã cố hết sức cho đoạn tình cảm này, trung thành với niềm tin của mình. "Giọng người đàn ông rõ ràng và trầm ấm:" Thật may là em không để anh cô đơn đến già. Vì vậy, không phải là em cầu xin sự tha thứ của anh, mà là anh nên cảm ơn em. "

Tô Mộc tựa vào cánh tay của Cố Trừng Huy, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, những chỗ khiếm khuyết không đủ trong tim, vào lúc này, cuối cùng lại đầy đủ. Cô vuốt ve vòng eo rắn chắc của người đàn ông, cánh tay dần dần dùng sức, "Anh muốn tìm một mỹ nữ để khoe khoang trước mặt em, hả?"

Tô Mộc liếc mắt một cái, "Cố Trừng Huy, em phát hiện anh cũng nhiều mưu mô đấy?"

Hơn nữa còn vô cùng ấu trĩ!

Cố Trừng Huy nhìn cô cười nhẹ.

“Anh cười cái gì vậy?!” Ngay sau đó, Tô Mộc chuyển từ bị động sang chủ động, đẩy Cố Trừng Huy xuống bãi cát. Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông phản chiếu ánh mắt và đôi môi ửng hồng của cô, có lẽ chính Tô Mộc cũng không biết, dáng vẻ cô ngồi trên Cố Trừng Huy bây giờ quyến rũ đến mức nào.

Tô Mộc cúi người đặt lên đôi môi đỏ mọng.

Từng đợt sóng dâng trào, Tô Mộc thì thầm vào tai Cố Trừng Huy, "Tên đứa trẻ là Cố Niệm Trừng, niệm trong tư niệm (nhớ nhung), Trừng trong Cố Trừng Huy."