Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc sống mới của anh, về cuộc sống được từ do của anh mặc dù gia đình có ngăn cản... Anh quyết định sẽ đi xa một chuyến và bắt đầu cuộc sống tại đây, anh làm đủ mọi công việc của một con người cực kh …
Xem Thêm

Chương 15
- Đang nghĩ gì mà suy tư vậy?

Không biết từ khi nào Huyên đã ngồi bên cạnh nó mà nó không hay.

- À không, chỉ là đang nhìn mọi người chơi thôi! Mày không chơi nữa à?

- Tao hơi mệt nên nghỉ giải lao một tí. Zen này!

- Hử?

- Nếu mày thích một người thì mày sẽ nói ra chứ?

- Tao á, tao chưa thích ai nên không biết. Nhưng nếu tao thích một người thì tao sẽ để cho người ấy biết, cho dù kết quả có thế nào đi nữa thì tao cũng không hối hận vì mình đã nói ra, chỉ cần trong lòng tao thấy thoải mái là đủ.

- Ừ, cảm ơn mày nhiều nhé! Tao ra chơi tiếp đây.

Huyên thích một ai đó ư? Sao trước giờ mình không biết nhỉ?

***

4. Tình cờ

Trong khi mấy thằng bạn thân đang lăn lộn với trái bóng tròn thì Zen lại chạy đến đây, cánh đồng bồ công anh, khoảng trời riêng của nó. Mỗi lần đi dã ngoại, nó đều ghé thăm nơi này, một bức tranh đẹp lung linh mà nó là nàng công chúa đứng giữa cánh đồng hoa, hòa mình vào trong gió. Zen chạy khắp cánh đồng, đuổi bắt những cánh hoa, những cánh hoa trắng muốt, nhẹ nhàng phiêu du cùng những làn gió mát, cứ bay xa mãi xa mãi ra khỏi tầm tay của nó, như nó đã để vụt mất một thứ gì vô cùng quý giá mà không bao giờ lấy lại được. Chới với... "Bịch!" Nó ngã. Chân nó vừa vướng phải một vật gì đó mềm mềm. Chết rồi, không lẽ đạp phải rắn? Mặt Zen cắt không còn giọt máu. Bình tĩnh, nó quay lại nhìn và thở phào nhẹ nhõm vì không thấy con rắn nào cả mà thay vào đó là một con... người.

- Đau quá!

Người đó vừa ôm tay vừa ngồi dậy, mặt vẫn còn nhăn nhó vì cú đạp vừa rồi của nó.

- Này! Đi đứng kiểu gì thế hả? Không thấy người ta đang ngủ à?

Sau một hồi ngẩn mặt ra, nó như sực tỉnh và cãi lại:

- Tôi xin lỗi! Nhưng tại cậu đấy chứ, ai bảo cậu nằm giữa đường làm gì. Ơ, cậu là... - Nó sững người khi nhìn kĩ khuôn mặt người đối diện, là cậu ta, người đã đánh nhau với bọn côn đồ để cứu cún con. Không ngờ lại gặp cậu ta ở đây.

Dường như cậu ta cũng vừa nhận ra Zen, thái độ bực tức, khó chịu ban nãy đã không còn nữa, thay vào đó là sự ngạc nhiên:

- Thì ra là cậu, sao cậu lại ở đây?

- Tôi phải là người nói câu này mới đúng. - Zen không trả lời mà hỏi lại cậu ta.

- Nhà người quen tôi ở đây, đến đây chơi thôi...

Không đợi cậu ta nói hết câu, nó đã hiểu ra vấn đề.

- Còn tôi đến đây với bạn, đi dã ngoại. -Nó giải đáp thắc mắc ban đầu của cậu ta.

- Ừ...

Thêm Bình Luận