Chương 44: Buông bỏ

Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Quý Minh Viễn không ngờ sẽ gặp Hứa Giai Ninh ở đây, trong phút chốc bước chân liền dừng lại ở đó.

Anh trực tiếp từ phòng tập dưới tầng đi lên, mà trước đó anh vừa cùng Chu Tiểu Sơn ăn cơm.

Vốn dĩ anh định sau khi tìm Lâm Lạc về sẽ chạy đến khách sạn nơi tổ chức buổi tiệc. Nhưng mà xe của Chu Tiểu Sơn đột nhiên gặp chút sự cố, sau khi hai người sửa xong thì đã hơi muộn nên ăn chút gì đó đơn giản trong nhà hàng của khách sạn luôn.

Bữa ăn này khá vui vẻ, chỉ là trước khi kết thúc, Chu Tiểu Sơn đột nhiên hỏi anh một câu. Anh ấy hỏi: “Thầy Quý, tiểu Hứa trước đây là học sinh của thầy sao?”

Quý Minh Viễn không hiểu gì vì vậy dứt khoát nói thật thừa nhận. Không nghĩ tới vẻ mặt của Chu Tiểu Sơn chợt do dự như muốn nói lại thôi. Quý Minh Viễn thấy vậy liền bảo anh ấy cứ nói thẳng.

Đã nói đến nước này, Chu Tiểu Sơn cũng không giấu diếm nữa, anh ấy chỉ muốn nhắc nhở Quý Minh Viễn một chút, bởi vì anh ấy phát hiện người đàn ông này đối xử với nữ sinh tên Hứa Giai Ninh kia hơi khác thường.

Sau khi nghe Chu Tiểu Sơn uyển chuyển biểu đạt ý tứ của mình, Quý Mình Viễn liền sửng sốt. Cậu ấy đây là muốn nói anh có ý đó với Hứa Giai Ninh sao?

Có lẽ là vì sự kinh ngạc của Quý Minh Viễn quá rõ ràng. Chu Tiểu Sơn bình tĩnh giải thích với anh: “Có lẽ là em đã nghĩ nhiều. Nhưng thầy Quý, ánh mắt thầy nhìn tiểu Hứa thực sự có chút đặc biệt. Nếu như thầy không có ý đó thì cố gắng đừng để người khác hiểu lầm là được rồi.”

Chu Tiểu Sơn là sinh viên học MPA anh từng hướng dẫn ở Đại học Thanh Hoa, vậy có lẽ cũng từng nghe nói về chuyện của Chung Linh, nhắc nhở anh như vậy, chắc chắn là có lòng tốt. Nhưng Quý Minh Viễn rất lâu vẫn chưa hồi thần lại được. Ánh mắt anh nhìn Hứa Giai Ninh có chút đặc biệt? Có chuyện này sao?

*

Lúc chạy nhanh trên máy chạy bộ, trong đầu Quý Minh Viễn không ngừng hồi tưởng lại, rốt cuộc từ khi nào anh bắt đầu cảm thấy cô gái Hứa Giai Ninh khác biệt.

Từ khoảnh khắc bị cô ôm trong phòng khách sạn? Từ thời điểm nói “Tôi cũng sẽ đi” với cô ở thị trấn nhỏ? Từ lúc ở chỗ Uông Lão nghe được có lẽ cô vì anh mà đến Tây Đại? Hay là khi anh trở lại Lâm Thành sau ba tháng xa cách, thấy cô ngẩn ngơ đứng đó?

Cũng có thể là lúc anh hoảng loạn rời khỏi Lâm Thành vì cô.

Đúng vậy, từ lúc đó, anh đã biết cô gái này không quá giống những gì anh tưởng tượng. Nhưng anh khi đó dồn hết tâm tư và thủ đoạn để tránh xa cô, sao lại… Có cảm tình với cô được chứ. Quý Minh Viễn cảm thấy buồn cười, nhưng những hình ảnh về Hứa Giai Ninh trong đầu anh đột nhiên trở nên rõ ràng.

Ngày hôm đó cô mỉm cười trước sự tuyệt vọng của anh, trong thị trấn nhỏ, cô đeo bịt tai thỏ lặng lẽ đứng đợi trước xe, chiếc áo khoác lông cừu màu tím nhạt và chiếc quần jean cũ đã bạc màu hôm sinh nhật Uông Lão và bóng lưng mảnh khảnh thoạt nhìn như đã gầy đi rất nhiều sau ba tháng, là cô, là cô, đều là cô…

Quý Minh Viễn bỗng cảm thấy hơi hốt hoảng, anh thở hổn hển từ trên máy chạy bộ bước xuống rồi nhìn mình trong gương. Một lúc lâu sau, anh cúi người cầm áo khoác lên, bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

Biết mình chắc chắn sẽ không ngủ được nên anh cứ để thang máy đi lên, lên đến đỉnh tòa nhà. Kết quả không ngờ lại gặp một người anh tuyệt đối không nghĩ tới ở đây, Hứa Giai Ninh.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc đến gần như xa lạ trước mặt, Quý Minh Viễn nhất thời không lên tiếng.

*

Hứa Giai Ninh cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Quý Minh Viễn dọa cho giật mình, nhìn vẻ mặt bình tĩnh có chút bất thường của người đàn ông, cô hỏi: “Thầy Quý, sao thầy lại lên đây ạ?”

Một lúc sau Quý Minh Viễn mới trả lời cô: “Không ngủ được, lên ngắm cảnh đêm chút.”

Khi nói câu này, trong lòng Quý Minh Viễn cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu. Khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Giai Ninh vừa rồi, anh thực sự hốt hoảng trong phút chốc, cứ tưởng ông trời đang đùa anh. Sau khi bình tĩnh lại anh mới hiểu ra, hai người xuất hiện ở đây chỉ là một sự tình cờ. Dù cho sự trùng hợp này đến không đúng lúc lắm.

Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, vẻ mặt của Quý Minh Viễn khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày.

“Sao em cũng ở đây?”

“Em cũng không ngủ được, cho nên lên xem một chút.” Sắc mặt cô gái trong màn đêm rất trắng trẻo sạch sẽ, có cơn gió thổi qua làm rối tung mái tóc của cô, cũng lướt nhẹ qua trái tim anh.

Quý Minh Viễn ngừng lại, chốc lát sau, anh mới gật đầu bước sang một bên.

Hứa Giai Ninh bị bỏ quên lại phía sau ngược lại có chút do dự: Cô nên đi hay không đây?

Rối rắm một hồi, cô lại đứng về chỗ cũ, cách Quý Minh Viễn Minh Viễn chưa tới hai mét.

*

Hai người cứ thế im lặng đứng cách nhau không xa, cùng nhìn cảnh đêm của thành phố vẫn còn có chút xa lạ này.

Cảnh tượng này khiến Hứa Giai Ninh nhớ đến ngày gặp lại anh ở khách sạn Lâm Thành sau ba tháng xa cách. Chiều hôm đó, họ cũng đứng trên sân thượng bên ngoài phòng hội nghị, cùng một khoảng cách và khoảng lặng. Đã qua bao lâu rồi nhỉ? Đại khái đã hơn nửa năm rồi, không ngờ tình cảm giữa họ vẫn không chút thay đổi. Trong lòng Hứa Giai Ninh bất giác hơi tuyệt vọng.

Quý Minh Viễn bên cạnh lúc này trong lòng cũng có chút loạn. Vốn muốn lên để hít thở không khí, không ngờ lại gặp người không nên gặp, nhất thời anh không biết phải làm sao. Đi thì có chút khó xử. Nhưng ở lại thì biết nói gì đây?

Điều quan trọng nhất là, anh hiện tại dường như không thể nhìn cô gái này. Vừa thấy cô, những lời của Chu Tiểu Sơn lại hiện lên trong đầu anh.

Quý Minh Viễn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định rời đi. Nhưng mà còn chưa kịp nghĩ ra cái cớ, anh đã nghe thấy Hứa Giai Ninh hỏi.

“Thầy Quý, nếu như lúc tỏ tình thầy không phải là thầy giáo của em. Vậy thầy có chấp nhận em không?”

Quý Minh Viễn: “…”

*

Nhịp tim của Quý Minh Viễn bỗng tăng nhanh, không hiểu tại sao cô lại đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Nhưng mà vẻ mặt của Hứa Giai Ninh vẫn trấn tĩnh, có lẽ chỉ mang theo một tia mờ mịt.

Quý Minh Viễn nhìn cô, không biết nên trả lời như thế nào.

Sẽ không. Cho dù lúc đó anh không phải là thầy giáo của cô, được cô tỏ tình như vậy anh cũng sẽ không đồng ý. Bởi vì anh khi đó tuyệt đối không có, cũng không có khả năng có ý nghĩ khác nào với cô.

Đây là câu trả lời đầu tiên xuất hiện trong đầu Quý Minh Viễn, nếu là trước kia, có lẽ anh đã trả lời rồi. Chỉ là hôm nay, không hiểu sao anh lại có phần không nói ra được.

“Có lẽ tôi sẽ không đáp ứng em.” Hồi lâu sau anh mới nói: “Chỉ là có lẽ tôi sẽ không rời khỏi Lâm Thành sớm như vậy.”

Cuối cùng cũng bắt đầu thành thật trả lời cô. Suy cho cùng đây cũng là suy nghĩ chân thật nhất mà anh từng có, đến hôm nay, anh không muốn nói dối cô nữa. Điều này không có chút ý nghĩa nào cả.

Hứa Giai Ninh nghe xong ngẩn ra một lúc, sau đó đột nhiên cô nở một nụ cười.

“Thầy Quý, em từng nói sẽ không làm phiền thầy. Nhưng kì thực, em vẫn khiến cho thầy cảm thầy bị quấy nhiễu rồi đi.”

Quý Minh Viễn: “…”

Quý Minh Viễn không nói gì, bởi vì anh vẫn không muốn nói dối cô. Anh quả thật có chút cảm thấy bị làm phiền, nhưng thực sự có một thời gian dài anh không để cô vào trong lòng.

Sự im lặng của người đàn ông trong mắt Hứa Giai Ninh chính là ngầm thừa nhận.

Trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, cô mạnh mẽ đè nó xuống, nói: “Thầy Quý, thật xin lỗi.”

Quý Minh Viễn cảm thấy Hứa Giai Ninh tối nay có chút khác thường, lẽ nào cũng bị cái gì đó kí©h thí©ɧ.

“Không có gì phải xin lỗi tôi cả.” Anh đột nhiên hơi không muốn nói chuyện: “Buổi tối gió lớn, về phòng đi. Ngày mai phải đi Vũ Thành rồi, tốt nhất đừng để bị cảm lạnh.

Hứa Giai Ninh gật đầu, nhưng vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Quý Minh Viễn hơi khó hiểu, nhưng vẫn dừng lại ở đó không thúc giục cô. Giữa hai người bỗng nhiên hình thành một cục diện bế tắc.

*

Hứa Giai Ninh cảm thấy thực ra cô có một điểm giống Lâm Lạc, đó là rất ít khi được đối xử tốt, luôn không khỏi lưu luyến chút lòng tốt người khác dành cho mình. Nào ngờ sự lưu luyến này cũng là gánh nặng cho người khác. Có những người rất phóng khoáng, nói không muốn liền không muốn. Có những người miễn cưỡng chấp nhận, cũng sẽ dần biến thành không thể ứng phó được. Những người thiếu thốn tình cảm như các cô, trừ khi nửa kia có lòng bao dung vô hạn với họ, nếu không mọi mối quan hệ đến cuối cùng cũng chỉ có thể kết thúc trong đau thương.

Lâm Lạc và Hàn Dương vẫn còn đang bị cuốn vào vòng xoáy đau đớn này, nhưng Quý Minh Viễn là người thông minh, ngay từ đầu anh đã tránh xa, ở một vùng an toàn tuyệt đối, như vậy sẽ không bị tổn thương.

Hứa Giai Ninh sẽ không vì điều này mà chỉ trích anh. Anh đúng, nên làm như thế. Cô rất vui mừng vì anh đã sáng suốt loại bỏ mọi khả năng bị cô làm tổn thương đến mình. Nếu vì sự tuỳ ý của cô mà tạo thành bất hạnh cho anh, vậy sẽ khiến cho cô buồn hơn gấp trăm lần so với việc bị người mình yêu từ chối. Hứa Giai Ninh đột nhiên rất cảm kích, biết ơn vì mình đã thích một người bình tĩnh lý trí như Quý Minh Viễn.

“Thầy Quý, thầy nhất định sẽ rất hạnh phúc. Thầy sẽ gặp được nhiều điều lành.”

Nói xong câu này, Hứa Giai Ninh rời đi trước. Quý Minh Viễn chậm vài giây mới đuổi theo.

*

Lúc xuống có thêm vài người đi vào thang máy.

Quý Minh Viễn vốn muốn hỏi Hứa Giai Ninh câu đó là có ý gì, nhưng nhìn tình cảnh này, anh không thể nói được.

Hai người cùng nhau đứng ở phía trong cùng, qua tấm gương phản chiếu của thang máy, Quý Minh Viễn nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Hứa Giai Ninh, điều này khiến anh cảm thấy yên tâm hơn chút. Mặt khác, lại có phần nghi hoặc, anh luôn cảm thấy câu nói đó của cô có ý nghĩa khác. Trong lòng anh nhất thời ngũ vị tạp trần.

Thang máy dừng ở tầng Hứa Giai Ninh ở, cô đi ra ngoài trước. Không ngờ Quý Minh Viễn cũng đi theo.

“Thầy Quý?”

Hứa Giai Ninh bình tĩnh lại đã có thể đối mặt với Quý Minh Viễn một cách ung dung. Cô nhìn anh theo sau mình, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc vừa phải.

Quý Minh Viễn cũng không biết tại sao mình lại bất giác đi theo cô, nhưng nó đã trở thành sự thật nên anh dứt khoát không nghĩ đến vấn đề này nữa. Anh nhìn Hứa Giai Ninh nói: “Hứa Giai Ninh, đêm nay tâm trạng tôi có chút hỗn loạn, có một số lời có thể không thích hợp lắm.”

Hứa Giai Ninh như suy tư một lát rồi mới nói: “Đêm nay thầy nói với em tổng cộng vài câu, ý thầy là chỉ câu nào?”

Cô gái nói xong mỉm cười, dáng vẻ có chút gian xảo.

Quý Minh Viễn nhất thời bị hỏi cứng họng, nhìn cô không nói nên lời.

Hứa Giai Ninh chậm rãi ngừng cười, chỉ vào thang máy cách đó không xa nói: “Thầy Quý, thang máy sắp lên đến nơi rồi, thầy cũng mau về đi, thời gian không còn sớm nữa.”

Cô gái nói, trên khuôn mặt lộ ra chút mệt mỏi. Quý Minh Viễn hồi thần lại, biết không thể tiếp tục nữa liền nói: “Được, em nghỉ ngơi sớm chút.”

Thang máy lại dừng ở tầng này, Quý Minh Viễn bước vào, cửa thang máy đóng lại, dần biến mất khỏi tầm nhìn của Hứa Giai Ninh.

Hứa Giai Ninh nhìn anh rời đi, đợi đến khi thang máy lại đi lên, dường như cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy chân.

*

Khi Quý Minh Viễn trở lại phòng, bên trong một mảnh tối đen. Sau vài giây đưa thẻ phòng vào, tất cả các đèn đột nhiên bật sáng.

Mặc dù lần này phòng của anh là do Tần Thành bên này sắp xếp, nhưng vì số lượng con trai trong nhóm lẻ nên anh vẫn ở một mình một phòng. Cảm nhận được sự vắng vẻ yên tĩnh chưa từng có trong phòng, Quý Minh Viễn đứng ở cửa một lúc rồi mới thay giày bước vào. Đột nhiên, điện thoại trong túi quần anh kêu lên, Quý Minh Viễn lấy ra, nhìn vào màn hình, là tin nhắn của Thành Tiểu Kha, lại là một tiết mục ngắn cấp thấp không biết lấy từ đâu ra. Lười xem, anh gần như không nghĩ ngợi gì liền ấn tắt, tiện tay ném điện thoại sang một bên, sau đó ngồi xuống mép giường.

Một tối này đúng là thay đổi nhanh chóng, đến mức ngẫm lại cũng có cảm giác trống rỗng như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng thật sự không có gì sao? Trước khi rời đài quan sát, câu nói đó của cô gái lại hiện lên trong tâm trí anh.

“Tầy nhất định sẽ rất hạnh phúc. Thầy sẽ gặp được nhiều điều lành.”

Câu nói này rốt cuộc có ý gì?

Quý Minh Viễn rơi vào trầm tư.

*

Đột nhiên, điện thoại lại vang lên.

Quý Minh Viễn không muốn xem, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy buồn bực. Nhưng mà tin nhắn lần này không phải là Thành Tiểu Kha gửi, mà là Hứa Giai Ninh.

Quý Minh Viễn nhìn cái tên này liền di chuyển ngón tay mở màn hình.

Giai Ninh: Thầy Quý, quên không nói với thầy, em đã nói với cô Kha là Lâm Lạc không được khoẻ nên không đi dự tiệc. Hy vọng thầy bên đó không nói lộ sơ hở ra ạ, cảm ơn thầy.

Giai Ninh: Chúc thầy ngủ ngon.

Quý Minh Viễn: “…”

Trong lòng anh chợt có cảm giác nản lòng. Ngay cả hành động vội vàng mở máy lên xem vừa rồi cũng có phần buồn cười.

Quý Minh Viễn im lặng một lúc, sau đó bật màn hình, trả lời một chữ.

MingyuanJ: Được.