Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Nghe thấy giọng nói của Quý Minh Viễn, Hứa Giai Ninh sửng sốt.
Nhưng ngay sau đó, cô nói, “Không thấy Lâm Lạc đâu nữa rồi, tìm một vòng khách sạn cũng không thấy người đâu cả.”
“Trước khi cô ấy biến mất có điều gì bất thường không?”
Không cảm thấy kinh ngạc, cũng không hỏi nguyên nhân biến mất mà đi thẳng vào vấn đề, không hổ là Quý Minh Viễn. Nhưng Hứa Giai Ninh khó xử trong chốc lát rồi mới nói: “Cãi nhau với bạn trai có tính không?”
Quý Minh Viễn im lặng một lúc: “Chờ tôi.”
Không lâu sau Quý Minh Viễn đã đi tới. Anh mặc một bộ lễ phục khá chỉnh tề, hiển nhiên là đã chuẩn bị xong để đi dự tiệc. Bước chân của anh nhanh hơn bình thường nhưng vẻ mặt vẫn rất ung dung bình tĩnh.
“Tìm hết khách sạn chưa? Cô ấy có để lại lời nhắn cho em không?”
Vừa gặp Quý Minh Minh Viễn đã hỏi, Hứa Giai Ninh lắc đầu: “Không có, trước khi em đi tâm trạng của cô ấy đã không tốt lắm, lúc quay về liền không thấy người nữa.”
“Đi? Em đi đâu?”
“Thạch Nhụy sư tỷ để quên đồ ở chỗ em, em mang qua cho chị ấy, có ngồi bên đó vài phút.”
Quý Minh Viễn suy tính vài giây, chỉ vào điện thoại của cô nói: “Gọi lại cho cô ấy một lần đi.”
Hứa Giai Ninh làm theo chỉ thị của anh, hơn một phút sau, cô mới bỏ điện thoại xuống, lắc đầu với anh: “Vẫn không nghe.”
Quý Minh Viễn khẽ cau mày lại: “Em đi với tôi.”
Hai người cùng nhau đi đến lối vào đại sảnh, Quý Minh Viễn bảo Hứa Giai Ninh lấy một bức ảnh của Lâm Lạc ra, hỏi một trong những nhân viên bảo vệ xem có nhìn thấy cô ấy không. Cũng may ngoại hình của Lâm Lạc đủ khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc, nhân viên bảo vệ chỉ nhìn một cái liền nói: “Vừa mới đi ra ngoài, hình như là đi về hướng đó.”
Nhân viên bảo vệ chỉ cho họ một phương hướng, Quý Minh Viễn cảm ơn một tiếng rồi chuẩn bị quay vào trong. Hứa Giai Ninh khó hiểu: “Thầy Quý?”
“Kéo dài lâu như vậy, Lâm Lạc chắc chắn là đã đi xa rồi, tôi đi tìm mượn một chiếc xe, chúng ta lái xe đi tìm.”
Hứa Giai Ninh: “…”
Tâm trạng bỗng ổn định lại vài phần một cách không thể giải thích được, cô bước nhanh theo anh.
*
Chẳng bao lâu, Quý Minh Viễn đã tìm được một chiếc xe.
Là xe của người cán bộ trẻ tuổi tối hôm đó trò chuyện với anh ở sảnh tầng một, bữa tiệc tối nay anh ấy cũng tham gia, nghe Quý Minh Viễn nói muốn mượn xe không nói hai lời liền đi theo. Người cán bộ trẻ tên là Chu Tiểu Sơn, nghe xong phương hướng Lâm Lạc rời đi, anh ấy nói: “Đừng lo, con đường đó chỉ thông về một hướng, xung quanh lại có ít ngã ba, có lẽ khá sẽ dễ tìm hơn.”
Hứa Giai Ninh có chút yên tâm, nói với Quý Minh Viễn: “Thầy Quý, cảm ơn thầy, em đi với trưởng ban Chu là được rồi, thầy đi dự tiệc đi ạ.”
Vẻ mặt cô gái như không muốn làm chậm trễ chuyện của anh khiến tâm trạng Quý Minh Viễn hơi phức tạp.
“Sinh viên đều đã biến mất rồi còn đi dự tiệc cái gì nữa?” Anh không chút biểu cảm nói: “Tôi đã nói qua với cô Kha rồi, để cô ấy đưa nhóm nghiên cứu đi ăn tối. Tôi sẽ đi tìm người cùng các em.”
Hứa Giai Ninh ngược lại cũng không quá kinh ngạc, nghĩ là Kha Cảnh nhờ anh. Chỉ là câu nói vừa rồi đó có phải anh nói hơi không khách sáo rồi không, ngộ nhỡ để bên mời dự tiệc nghe thấy…
Hứa Giai Ninh lén liếc nhìn Chu Tiểu Sơn một cái, thấy dáng vẻ anh ấy không quan tâm lắm mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhóm người nhanh chóng lên xe, Quý Minh Viễn ngồi ghế phó lái nhìn hai bên đường. Hứa Giai Ninh ngồi ở hàng ghế sau, vừa nhìn ra ngoài vừa liên tục gọi điện wechat QQ cho Lâm Lạc. Nhưng mà từ đầu đến cuối cô ấy đều không trả lời.
Hứa Giai Ninh không khỏi có chút buồn bực phát cáu, cô ném điện thoại sang một bên.
Quý Minh Viễn tranh thủ thời gian nhìn động tác của cô qua gương chiếu hậu, hỏi: “Tại sao cô ấy lại cãi nhau với Hàn Dương?”
Nhờ phúc của Lâm Lạc ngày nào cũng nhắc tới, giờ thì cả nhóm nghiên cứu đều biết cô ấy có bạn trai tên là Hàn Dương.
“Em không biết.” Hứa Giai Ninh hiếm khi có chút phát sầu: “Hai người họ ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn, ai biết được là vì cái gì chứ?”
Ngữ khí oán trách rõ ràng của cô gái làm cho không khí căng thẳng trong xe thả lỏng ra đôi chút.
Chu Tiểu Sơn cười nói: “Sinh viên bây giờ đúng là khác với chúng tôi hồi đó.” Quý Minh Viễn cũng cười, nhìn Hứa Giai Ninh qua gương chiếu hậu.
Mặc dù những ngày này vẫn luôn làm dự án cùng nhau, nhưng vì tiến độ quá gấp nên đã rất lâu rồi anh không nói chuyện bình thường với Hứa Giai Ninh. Thỉnh thoảng anh vẫn nghĩ đến nụ cười tối hôm đó, lòng anh như bị người ta buộc vào thành một mớ hỗn độn, có chút bối rối.
Không phải anh chưa từng nhìn thấy Hứa Giai Ninh cười, nhưng đều là nụ cười rất nhẹ và trong trẻo, giống như một ly nước chanh, nhìn trong sáng, mang theo chút vị ngọt ngào. Còn nụ cười tối hôm đó lại mang một loại ý nghĩa khó tả. Đó là nụ cười ngọt ngào nhất của cô mà anh từng thấy, nhưng ngọt ngào đến cực điểm lại khiến cho người ta nếm ra chút vị đắng. Dần dần, vị đắng tích tụ nhiều rồi, đến lòng người cũng đều tê dại đi.
Anh chưa bao giờ thấy cô cười như thế, trên gương mặt của những người khác dường như cũng rất ít có được. Ngược lại, bản thân anh đã từng nhìn vào gương cười như vậy trong khoảng thời gian bệnh PTSD do sự việc của Chung Linh nghiêm trọng nhất. Anh biết đó là gì, đó là sự tuyệt vọng. Nhưng một cô gái trẻ đang ở những năm tháng đẹp nhất, từ đâu mà có sự tuyệt vọng ấy chứ?
Quý Minh Viễn không khỏi nhìn cô gái phía sau, gọi cô một tiếng: “Hứa Giai Ninh.”
Hứa Giai Ninh vẫn đang cố gắng liên lạc với Lâm Lạc, cô không ngừng gửi đủ loại lời lẽ hăm dọa cứng rắn và nhẹ nhàng mềm mỏng trên wechat. Nghe thấy Quý Minh Viễn gọi mình, cô ngây ngốc nhìn qua, chạm phải một đôi mắt sáng ngời trong gương chiếu hậu.
Đôi mắt ấy vẫn đẹp như mọi khi, chỉ là nhiều hơn chút cảm xúc mà cô không thể nhìn ra, nhất thời làm cho tim cô đập “thịch” một cái lỡ nhịp.
“Thầy Quý?”
Cô gái điều chỉnh lại tâm trạng của mình, ánh mắt nghi hoặc nhìn qua, tựa như đang hỏi anh gọi cô có chuyện gì.
Quý Minh Viễn đương nhiên chú ý đến khoảnh khắc thất thần vừa rồi của cô, vẻ mặt vẫn không thay đổi, anh hỏi: “Khoảng thời gian này vẫn ổn chứ?”
Hứa Giai Ninh: “…”
Tình huống gì vậy? Sao đột nhiên lại hỏi cô như thế?
“Rất tốt ạ.”
Mặc dù khá khó hiểu nhưng Hứa Giai Ninh vẫn ngoan ngoãn trả lời. Quý Minh Viễn không nói gì nữa, ừ một tiếng quay đầu đi.
Hứa Giai Ninh một lần nữa không thể hiểu được. Người này hỏi một câu không đầu không đuổi như vậy là có ý gì?
Hứa Giai Ninh nhất thời có chút phân tâm, mà đúng lúc này, một tin nhắn wechat được gửi đến, là Lâm Lạc gửi qua, nói cho cô biết mình đang ở đâu.
Hứa Giai Ninh giật mình, lập tức vỗ vỗ ghế lái của Chu Tiểu Sơn: “Quán bar XX, nhanh lên!”
*
Vì tâm trạng quá tồi tệ nên Lâm Lạc đã tùy tiện tìm một quán bar trên phần mềm đánh giá nào đó rồi qua.
Sau khi im lặng uống hết một chai nhỏ, tâm trạng khẩn trương căng thẳng của Lâm Lạc nhanh chóng bình tĩnh lại một chút, cô ấy lấy điện thoại di động ra nhìn, thấy vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn thoại, trong lòng liền run lên. Ngoài bố mẹ ra, chưa có ai quan tâm đến sự an toàn của cô ấy như vậy cả. Mặc dù cảm động nhưng sau khi bình tĩnh lại Lâm Lạc cũng có chút sợ hãi, cảm thấy dường như mình đã gây ra chuyện rồi. Vừa nghĩ đến gương mặt lạnh lùng như sát thần của Hứa Giai Ninh, Lâm Lạc không khỏi rùng mình, không dám quấy phá nữa, cô ấy ngoan ngoãn gửi địa chỉ của mình qua cho cô, sau đó thanh toán, đi ra ngoài đường chờ cô đến.
Lúc Hứa Giai Ninh đến nơi liền nhìn thấy một cô gái đáng thương như vậy. Mặc một chiếc váy dài mỏng manh, hai tay ôm lấy đứng trong gió lạnh run lẩy bẩy, thấy cô đi tới, cô ấy vội đánh đòn phủ đầu, đáng thương gọi một tiếng: “Tiểu Giai Ninh…”
Không thể không nói, khuôn mặt này của cô ấy vẫn rất có tính lừa gạt. Nộ khí ngập tràn trong lòng Hứa Giai Ninh cứ như vậy mà bị dập, lần đầu tiên có cảm giác nín nhịn đến ngột ngạt vì có lửa mà không thể phát tiết ra. Cô chống tay vào eo, đứng tại chỗ, mãi lâu sau mới chỉ vào cô ấy nói một câu: “Cậu làm cái gì vậy!”
Ban đầu Lâm Lạc vốn dĩ còn có chút giả bộ đáng thương, nhưng nghe cô nói như vậy, cô ấy ngược lại thật sự có phần khó chịu rồi. Vừa cúi đầu, nước mắt liền tuôn ra.
Hứa Giai Ninh cảm thấy không thể tin được, cô còn chưa nói gì mà, sao lại khóc rồi. Nhất thời có chút luống cuống không biết làm thế nào, cô bất giác liếc nhìn sang Quý Minh Viễn.
Quý Minh Viễn thấy vậy, những lo lắng ban đầu đều biến thành ý cười. Anh thật sự không nghĩ tới một người luôn lịch sự với người khác như Hứa Giai Ninh khi nhìn thấy Lâm Lạc câu nói đầu tiên nói ra lại là trách mắng. Điều này chứng minh mối quan hệ giữa hai người đã nên thân thiết hơn rồi. Nhưng suy cho cùng Lâm Lạc vẫn là một cô gái nhỏ, mà cô cũng là một cô gái nhỏ, nữ sinh với nhau không phải trước tiên nên tiến lên an ủi sao, không được nữa thì cũng có thể vừa an ủi vừa trách cứ. Ai biết được Hứa Giai Ninh lại phản ứng như thế này. Nhìn tác phong này ngược lại có phần giống con trai, hơn nữa còn là một chàng trai bất lực với cô bạn gái ngỗ ngược tuỳ hứng. Trong lòng anh cảm thấy suy nghĩ của mình có chút buồn cười, Quý Minh Viễn thu lại suy nghĩ nói: “Được rồi, tìm thấy người là tốt rồi, có chuyện gì về nói sau.”
Một câu nói đã giúp hai người giải vây.
Lâm Lạc vội vàng bước qua nắm lấy tay Hứa Giai Ninh. Hứa Giai Ninh cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn không buông ra.
*
Chu Tiểu Sơn lại lái xe đưa ba người về khách sạn.
Lúc này còn sớm, vẫn kịp đến bữa tiệc, nhưng Quý Minh Viễn không nhắc đến chuyện này, chỉ hỏi các cô có muốn đến nhà hàng của khách sạn ăn tối không. Cả hai đều không muốn ăn nên nghe xong liền từ chối. Quý Minh Viễn cũng không miễn cưỡng nữa, mua ít sữa chua và bánh sandwich ở cửa hàng tiện lợi trên tầng hai cho các cô mang về phòng. Trước khi đi còn dặn dò Hứa Giai Ninh một câu: “Không được tức giận nữa.” Hứa Giai Ninh ngượng ngùng nhìn anh một cái không nói được gì. Quý Minh Viễn nhìn vẻ mặt nín nhịn của cô liền bật cười. Hứa Giai Ninh sửng sốt, không nói lời nào cầm lấy đồ rồi vội vàng rời đi.
*
Hứa Giai Ninh và Lâm Lạc cùng trở về phòng.
Vừa vào cửa, Lâm Lạc đã nằm xuống giường thở dài một hơi kêu mệt muốn chết. Hứa Giai Ninh đứng đó không nhúc nhích, sau khi trả lời tin nhắn quan tâm hỏi thăm của mọi người trên wechat, cô đứng yên trước giường của Lâm Lạc, nói: “Ngồi dậy trước đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Lâm Lạc đương nhiên biết cô muốn nói gì với mình, cô ấy lập tức ngồi dậy nhìn cô, làm nũng rồi nói xin lỗi. Cô ấy thường dùng chiêu này, đặc biệt là sau khi gây ra rắc rối. Nhờ khuôn mặt này của mình mà sau khi đối phương nghe xong, sẽ không nổi giận với cô ấy nữa.
Nhưng mà chiêu này hiển nhiên không thể áp dụng với Hứa Gia Ninh, sau khi nghe cô ấy nói, vẻ mặt cô không hề buông lỏng ra, Lâm Lạc thấy vậy liền biết sắp có chuyện không hay rồi.
“Gì vậy tiểu Gia Ninh, tớ đã xin lỗi rồi mà, cậu đừng nghiêm túc như vậy nữa có được không.”
Cô ấy thử kéo góc áo của Hứa Giai Ninh, nhưng Hứa Giai Ninh lại lùi về sau một bước. Lâm Lạc thất vọng, chợt có chút ủy khuất.
“Giai Ninh!”
Hứa Giai Ninh vẫn đứng bất động: “Lâm Lạc, cậu nên biết là ngay từ đầu không phải tớ chủ động ở bên cậu. Là cô Kha đã dặn tớ chăm sóc cậu nhiều hơn, cho nên một chặng này tớ mới chăm sóc cậu, bao dung nhân nhượng cậu. Đúng vậy, chính là khoan dung.”
“Tớ biết cậu rất thích Hàn Dương, một ngày không nói chuyện với anh ta liền không được. Tớ cũng biết việc cãi vã giữa các cặp đôi là chuyện bình thường. Nhưng điều tớ muốn nói với cậu là, hiện tại chúng ta đang điều tra nghiên cứu, là người khác bỏ tiền ra mời chúng ta đến làm việc chứ không phải mời một người trẻ con tùy hứng đến, cậu hiểu không?”
“Nếu cậu vẫn cứ như thế thì tớ chỉ có thể đổi phòng với cô Kha, để cô ấy đến quản cậu. Hoặc là đưa cậu trở về.”
Vẻ mặt của Hứa Giai Ninh khi nói lời này rất bình tĩnh, dáng vẻ không giống như đang tức giận. Nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, chính là cô quyết định sẽ không dung túng Lâm Lạc nữa.
Lâm Lạc không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, nhất thời ngây ngốc ngẩn người ra.
Tiểu Giai Ninh đây là… Muốn bỏ rơi cô ấy?!
Tác giả có điều muốn nói:
Giai Ninh của chúng ta ngoài giới tính ra thì những cái khác có khả năng thật sự chẳng khác biệt gì với trai thẳng cả.
Đôi lời từ pé Hoa Linh: Lì xì muộn đến rồi đâyyy… 4 chương liền nhaaa
Bận rộn cả ngày đến tối mới lọ mọ dịch cho mọi người được nên đăng hơi muộn huhu
Chúc mọi người năm mới vui vẻ~~~