Chương 9: Chỉ là trò bịp bợm
Ngày hôm sau, trở về nhà, cảm thấy có đôi chút mệt mỏi, ngồi trên ghế số pha, toàn thân chẳng muốn cử động, mặc dù mới là ba giờ chiều nhưng Vân Vy vẫn đi tắm một cái rồi leo lên giường nằm nghỉ. Thế nhưng nằm lên giường rồi, trằn trọc mãi mà cô không sao ngủ được. Mắt mở to, đầu óc hỗn loạn, rất nhiều sự việc và con người hiển hiện lên trong đầu cô, ngay chính bản thân Vân Vy cũng chẳng biết cô đang nghĩ cái gì.
Có tiếng gõ cửa, ban đầu cô còn tưởng đây là âm thanh do đầu óc cô hỗn loạn tưởng tượng ra, về sau mới phát hiện ra là có người gõ cửa thật. Vân Vy giơ tay lên xem đồng hồ, năm giờ chiều, hóa ra cô mới về nhà được có hai tiếng đồng hồ, sao cô cứ cảm thấy thời gian trôi đi chậm chạp đến thế.
Cô mặc quần áo chỉnh tề, đi ra.
- Vân Vy, là anh!
Nghe thấy giọng nói này, Vân Vy liền sững người, hồi lâu sau mới lật đật mở cửa ra. Triệu Dương đứng ở đó, nở nụ cười:
- Vân Vy, anh đến tìm em là vì có chuyện muốn nói, giờ có tiện không? Sáng nay anh đã đến gõ cửa nhưng em không có nhà vì vậy giờ anh lại đến. Em ăn cơm chưa? Nếu như chưa ăn chúng ta có thể ra ngoài vừa ăn vừa nói chuyện!
Mặc dù những lời Triệu Dương nói có vẻ như tiện miệng nói ra nhưng thực chất là đã có cả một quá trình chuẩn bị.
Vân Vy ngập ngừng hồi lâu rồi nói:
- Thôi được rồi, nhưng hôm nay em nói trước là em mời đấy nhé!
Triệu Dương ngần ngừ một lát rồi nói:
- Là một người đàn ông mà lại để phụ nữ trả tiền thì thật đáng xấu hổ. Nhưng mà nếu như em đã nói vậy, anh đành phải đồng ý thôi. Vậy chúng ta sẽ đi đâu?
Vân Vy mỉm cười:
- Đi đâu cũng được!
Triệu Dương nhướn mày nở nụ cười tươi rói:
- Anh sợ nhất là người ta nói: Cái gì cũng được. Thôi thì coi như nể mặt anh đã đến đây tìm em mấy lần mà không gặp, hôm nay em hãy chọn một địa điểm đi!
Vân Vy ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Vậy thì chúng ta đến nơi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đi!
Triệu Dương ngập ngừng rồi nói:
- Ok, mình qua đó!
Bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đó... gần đây cô cứ thường nghĩ như vậy.
Quán cà phê vẫn đông khách. Đã lâu không đến đây, quán được bài trí càng đẹp mắt và có phong cách hơn. Những đồ thủy tinh và pha lê trong suốt tỏa ánh sáng long lanh dưới ánh đèn màu, menu còn có thểm rất nhiều món ăn tây đặc sắc của khắp nơi trên thế giới. Những cái tên rất độc đáo, khiến cho người ta cảm nhận được không khí của tình yêu.
Đằng sau lưng ghế có thắt một cái nơ rất to. Trong cái nơ là dây chuyền chìa khóa hay nhân vật hoạt hình mà nhà hàng tặng cho các cặp tình nhân, vô cùng đáng yêu. Lúc cô phục vụ đưa nó cho Vân Vy, Vân Vy cảm thấy rất ngại ngùng. Cô đặt sợi dây chuyền lên mặt bàn mà không có ý định mang nó đi.
Vân Vy không gọi những món dành cho các cặp tình nhân. Vốn dĩ cô đã chẳng muốn ăn, Triệu Dương cũng chẳng phải đến tận đây để ăn cơm, vì vậy hai người chỉ chọn vài món ăn nguội và đồ uống. Làm như thế này cũng có phần áy náy với những đôi tình nhân đang ngồi ở bên ngoài đợi có bàn.
Đồ uống được mang lên trước, sau đó là những viên đá có hình trái tim. Vân Vy gắp mấy cục bỏ vào cốc, cúi đầu nhâp một ngụm... lạnh quá!
Nếu biết quán cà phê này đã thay đổi phong cách thì cô đã chọn nơi khác rồi, thật là xấu hổ!
Triệu Dương nói:
- Hóa ra em không thích uống cà phê mà chỉ thích uống nước hoa quả!
Hôm nay cô thật sự rất khát, thế nên đã gọi thêm một cốc nước hoa quả:
- Em thấy nước hoa quả ngon, còn cà phê thỉnh thoảng lắm mới uống! - Cà phê vừa đơn giản vừa mang tính chất công việc, khi ngồi nói chuyện thì cà phê là một lựa chọn tốt.
Trong văn phòng của cô có rất nhiều người đi công tác thường mua cà phê về làm quà, trong công ty cũng có máy pha cà phê, hành lang lúc nào cũng nồng nàn mùi cà phê. Có một thời gian Tiểu Thu mỗi ngày thường mang cho cô một cốc cà phê không đường, cổ vũ cô:
- Uống cái này đi, vừa thơm vừa giảm béo đấy! - Bảo cô phải cai mấy loại đồ uống hỗn hợp mà cô ưa thích như: nước quả, nước trà xanh, soda...
Lúc còn ở bên Giang Nhan, mỗi khi đi dạo vào mùa hè, cứ đến chỗ nào có máy bán nước tự động là họ lại mua hai chai nước lạnh, mỗi người một chai, vừa đi vừa uống. Cứ nhìn thấy ông bà già đi nhặt vỏ chai là hai người lại chủ động đưa cho họ. Mỗi khi có loại đồ uống mới được đưa ra thị trường là cô và Giang Nhan nhất định phải nếm thử xem thế nào.
Về sau không còn Giang Nhan ở bên cạnh, cô cũng vẫn giữ thói quen này, không hề thay đổi. Những thói quen này đã sớm bám rễ trong lòng cô rồi.
Đối với con người hay sự vật, cô đều giữ những hồi ức đẹp nhất ở trong lòng, để những hồi ức ấy tự nhiên đâm chồi trong cô.
Vân Vy bỏ tay ra khỏi cốc nước. Trải qua một thời gian dài, cô và Triệu Dương không hề có chút bối rối của hai người đi xem mắt.
Triệu Dương nói:
- Lần trước đến đây, không biết em thích cái gì, chỉ dám gọi cà phê. Sau đó nghĩ lại, anh rất ân hận về điều này, nghĩ rằng em sẽ cho rằng anh là một kẻ ki bo. Còn nữa, lần đầu tiên chúng ta nói chuyện, anh cũng cảm thấy thật sự quá ấu tri. Cứ nghĩ đến chuyện đó là anh lại thấy ngại, thực ra lúc ấy anh thật sự rất căng thẳng... - Anh bị người nhà ép phải đến đây xem mắt, vốn dĩ cũng chẳng ôm chút hi vọng nào, thế nhưng sau khi gặp Vân Vy, suy nghĩ của anh đã thay đổi.
Vân Vy không phải là quá xinh đẹp, chỉ có điều khuôn mặt rất ưa nhìn, các nét rất hài hòa, đôi mắt không to không nhỏ rất vừa vặn, ánh mắt trong veo, đôi hàng mi dài cong vυ"t, đôi con ngươi đen huyền, sống mũi không quá thẳng mà có một độ cong thích hợp, sau đó là đôi môi nhỏ nhắn và căng mọng. Tính cách của cô lại không quá phô trương, nói năng rất sắc sảo, lúc yên lặng có thể khiến cho người ta cảm thấy bình yên, dễ chịu.
Anh bỗng cảm thấy rung động.
Thế nhưng con người Triệu Dương cũng có những nhược điểm chết người. Có thể là do “vật lộn” đã lâu trên thương trường, lợi ích khiến cho bản chất con người thay đổi, rất giỏi giao tiếp nhưng khi thể hiện tấm chân tình lại cảm thấy bối rối, không biết phải nói thế nào, chỉ có thể lặp lại một cách máy móc những câu nói hoa mỹ mà ai ai cũng biết nói ở trên mạng. Chính vì vậy mà những lời nói ra miệng đều trái với lòng mình.
Kết quả là trên “chiến trường” xem mắt, anh đã thảm bại. Từ trước đến giờ chưa từng mất mặt đến vậy, thậm chí còn đột ngột phát bệnh tim ở ngay trước mặt Vân Vy. Đến tận bây giờ anh mới hiểu ra rốt cuộc là chuyện gì. Ông trời cứ thích đùa cợt con người, Triệu Dương không thể không tin vào câu nói: Số phận đã được an bài.
- Thực ra trước khi gặp nhau lần đầu tiên, chị em đã nói qua cho anh biết tình hình của em... - Triệu Dương ngập ngừng, bàn tay cầm cốc nước có vẻ căng thẳng: - Đặc biệt là về sau, anh nói với chị em là anh rất thích em... chị em đã nói cho anh biết một số chuyện về em. Những điều này đáng nhẽ ra anh không nên nói với em... Chị em nói rằng những chuyện này cả nhà đều giấu em.
Vân Vy thấp thoáng nghe ra có điều gì đó bất thường, chuyện gia đình cô giấu cô...:
- Có phải là chuyện tai nạn mấy năm về trước?
Triệu Dương ngạc nhiên nhướn mày, mở to mắt:
- Sao em biết? Anh nghe chị em nói bởi vì quá buồn bã nên sau đó em đã bị mất trí nhớ.
Hóa ra sự giải thích mà Triệu Dương nghe được là như thế này. Điều này cũng chẳng mấy khó hiểu, bởi vì phần hồi ức đó của cô cần tất cả mọi người xung quanh cô cùng nhau phối hợp. Chị Vân Vy vì muốn Triệu Dương và Vân Vy ở bên nhau nên đã tiết lộ chuyện này cho anh biết.
- Chỉ là gần đây anh đột nhiên nhớ ra.
Triệu Dương thở dài:
- Nếu như anh biết em đã nhớ lại rồi thì chẳng phải gọi em tới đây nói chuyện làm gì nữa. Anh vốn dĩ cũng định vùi sâu chuyện này vào trong lòng, nhưng lại nghĩ con người không thể nào cứ trốn tránh nỗi đau khổ trong quá khứ, thế nên đã tự ý... Hơn nữa có những chuyện cho dù anh không nói ra thì em cũng sẽ nhớ ra, bởi vì bạn trai bây giờ của em chính là Giang Nhan.
Triệu Dương nói đến đây Vân Vy lại thấy kinh ngạc, tại sao Triệu Dương lại kéo Giang Nhan vào chuyện này? Chỉ có người biết toàn bộ sự việc mới biết...
Triệu Dương mỉm cười:
- Em nghe đi, anh sẽ từ từ kể cho em! - Triệu Dương hít một hơi thật sâu: - Em có còn nhớ anh đã nói với em rằng mấy năm trước anh bị tai nạn không?
Vân Vy gật đầu:
- Có.
- Anh cảm thấy lúc đó chị em ra sức tác thành cho chúng ta là bởi vì chúng ta có cùng một trải nghiệm. Em mất đi bạn trai mà em yêu thương nhất trong vụ tai nạn ấy, anh cũng mất đi bạn gái của mình, rất nhiều chuyện chúng ta có thể đồng cảm với nhau...
Vân Vy mỉm cười, giờ cô mới hiểu người nhà mình đã hao tâm tổn trí vì mình thế nào, không chỉ đi tìm những người có điều kiện thích hợp để cho cô đến xem mắt mà mấy năm nay, người nhà của cô luôn lo lắng cho tình trạng của cô.
Triệu Dương đưa mắt nhìn vị trí mà lần đầu tiên anh và Vân Vy đã ngồi. Sự thay đổi phong cách của nhà hàng này có lẽ cũng có liên quan đến chuyện anh đột ngột phát bệnh tim. Thế nên lúc Vân Vy đề nghị đến đây, anh có phần e ngại, sợ người ở đây nhận ra mình. Đã nhiều đêm anh nằm mơ thấy sự việc ngày hôm đó. Hôm nay Vân Vy dẫn anh đến đây cũng coi như giúp anh giải tỏa được nỗi thấp thỏm trong lòng, có lẽ từ nay cái giấc mơ khủng khϊếp ấy sẽ không còn đến làm phiền anh nữa.
Triệu Dương cười nói:
- Vốn dĩ mọi người đều sắp đặt ổn hết rồi, chỉ không ngờ rằng cuối cùng vụ tai nạn khiến cho chúng ta phải gánh chịu nỗi đau quá lớn ấy lại chính là một. Chính vụ tai nạn ấy đã khiến cho anh đột phát bệnh tim trong lần đầu gặp em... - Triệu Dương đưa cốc nước lên miệng, nhấp một ngụm rồi nói tiếp: - Thôi cứ nói từ đầu đi! Anh nghĩ có lẽ em cũng nhớ rất kĩ, vụ tai nạn khủng khϊếp trên đường cao tốc lần đó mà chúng ta nói đến... thực chất chính là một.
Trong vụ tai nạn lần ấy, có mấy xe ô tô bị đâm liên hoàn. Xe của anh cách xe gây ra tai nạn rất gần, bị đâm rất mạnh. Lúc đó bạn gái của anh đã rơi vào tình trạng hôn mê hoàn toàn, còn anh bị kẹp chặt chân, không thể cử động được. Ở cách chỗ anh không xa cũng có một người rơi vào tình trạng gần như anh. Có hai tốp cứu thương, một tốp đến cứu anh, một tốp đến cứu anh ấy, chính anh ấy là người dạy cho anh phương pháp cấp cứu đơn giản. Anh vội vàng ấn chặt vết thương ở trên chân mình. Chính vì vậy anh nhớ rất rõ người ấy. Anh đã ngoảnh đầu lại nhìn anh ấy, cũng là một cách để giải tỏa áp lực cho mình. Tốp cứu thương ở bên anh ấy hành động rất khó khăn, anh nghe thấy bạn anh ấy ở trên xe gào thét rất thảm thiết, nói rằng anh ấy bị thương rất nặng, thế nhưng anh chẳng nhìn thấy chút sợ hãi nào trên khuôn mặt ấy. Một phần chiếc xe được đẩy ra, anh ấy bảo các nhân viên cứu thương đưa bạn mình ra trước, bản thân anh ấy vẫn bị kẹt ở trong xe. Nhân viên cứu thương mang bình ô xy đến nhưng anh không chịu đeo, chỉ bảo nhân viên cứu thương lấy giúp anh cái điện thoại. Anh đã nghĩ sao lại có người ngốc đến thế, trong lúc nguy hiểm đến tính mạng mà còn nghĩ đến cái điện thoại. Nhưng mà em có biết không? Khi con người bị thương cực kì nghiêm trọng, ý thức vẫn tỉnh táo được một khoảng thời gian nhất định. Sau hai lần cận kề với cái chết, anh đã cảm nhận sâu sắc được điều đó. Mấy năm nay anh cứ nghĩ mãi, cuối cùng anh đã hiểu ra rằng, anh ấy nhất định rất nhớ nhung một người, vào thời khắc quan trọng ấy rất muốn nói chuyện với người đó. Lúc đó chắc anh ấy đã đoán ra được rằng sinh mạng của mình đang từ từ mất đi, thế nên mới làm như vậy. Chẳng bao lâu sau, anh được cứu ra. Lúc anh được nhân viên cứu thương chuyển đi, anh đã nói cám ơn anh ấy. Anh ấy mỉm cười nói với anh rằng: “Không cần cám ơn!” - Lúc ấy điện thoại của anh ấy đã được kết nối, anh loáng thoáng nghe thấy người ở đầu dây bên kia hỏi: “Anh đang ở đâu?”, lúc ấy anh đã thầm nghĩ, cũng may là mình không phải trả lời câu hỏi này, bởi vì cái đáp án thực sự quá tàn khốc!
Qua phẫu thuật, vết thương của anh đã ổn định. Sau khi tỉnh lại, anh hay tin bạn gái mình đã qua đời. Anh đã trải qua một nỗi đau đớn nhất trong cuộc đời. Trước nỗi đau khủng khϊếp ấy, anh chẳng còn nghĩ đến được những chuyện khác nữa. Sau khi mai táng bạn gái rồi anh mới nhớ đến anh ấy, lập tức đi hỏi tình trạng của anh ấy. Các bác sĩ trong bệnh viện nói rằng thương tích của anh ấy quá nặng, không thể cứu chữa được nên đã qua đời. về sau anh hỏi được tên của anh ấy, anh ấy tên là Giang Nhan. Trong đời người chẳng có mấy chuyện xứng đáng được gọi là khắc cốt ghi tâm. Nhưng chuyện này quả là một chuyện khắc cốt ghi tâm đối với anh. Vì vậy ngày mà chúng ta gặp nhau, khi anh lại nhìn thấy Giang Nhan, tim của anh đã không chịu nổi áp lực. Lúc đó anh còn tưởng rằng nguyên nhân là do vụ tai nạn giao thông khiến cho anh bị ảo giác, anh thậm chí đã đi điều trị tâm lí. Mãi về sau anh mới biết hôm đó anh đã nhìn thấy Giang Nhan, nhưng không phải là Giang Nhan của trước đây mà là anh của Giang Nhan, tên là Giang Nguyên. Điều kì lạ là không hiểu sao Giang Nguyên lại đổi tên thành Giang Nhan. Lúc chị em nói chuyện em với Giang Nguyên ở bên nhau cứ ấp ấp úng úng. Anh phải tốn bao nhiêu công sức mới làm rõ được chuyện này. Sau khi biết được chuyện này anh lại mất rất nhiều thời gian cân nhắc xem có nên nói ra với em không... Cuối cùng anh vẫn quyết định sẽ nói.
Đau đớn rồi cũng sẽ qua đi. Anh nghĩ hiện giờ có lẽ em chắc đã đủ khả năng để chịu đựng nỗi đau này. Cuộc đời là như vậy luôn ẩn chứa rất nhiều nỗi đau đang đón chờ em, cuối cùng em vẫn phải vượt qua thôi!
Cô biết cô luôn phải đi về phía trước.
- Triệu Dương, cám ơn anh!
Có rất nhiều điều cô đã biết hoặc chưa biết đã dần dần sáng tỏ hơn nhờ những gì mà Triệu Dương đã nói. Những phần kí ức dần dần được cô tìm lại.
Tiểu Thu đẩy vai Vân Vy:
- Này, cậu làm gì mà hai ngày nay cứ như người mất hồn thế? Có phải cậu đang rất muốn gào lên rằng: “Đả đảo đế quốc Mỹ, mau mau trả lại bạn trai cho tao” không hả? Sao cứ lúc anh Giang đẹp trai ở bên canh thì cậu tươi tắn như một đóa hoa, lúc không có người ta cậu lại ủ rũ như hoa héo thế hả?
Lúc này ở chỗ Giang Nhan chắc đang là buổi chiều, không biết anh ấy đang làm gì.
Tiểu Thu đặt điện thoại trước mặt Vân Vy:
- Muốn nói chuyện thì gọi điện thoại sang đó. Giờ là thời đại thông tin cơ mà!
Nhớ đến việc chỉ cần nhấc máy gọi là có thể nghe thấy giọng của Giang Nhan...
- Đừng có chỉ biết nghệt mặt ra nhìn nữa, có nhìn cũng không khiến cái điện thoại gọi qua đây được đâu...
Kể từ khi Giang Nhan sang Mỹ, cô chưa bao giờ chủ động gọi điện cho anh:
- Thôi bỏ đi, giờ chắc anh ấy đang rất bận!
Tiểu Thu nhìn Vân Vy bằng ánh mắt tinh quái:
- Vân Vy, có phải lại cãi nhau với Giang Nhan rồi không?
Đâu có, mọi việc đều rất ổn mà, chỉ có điều cô đang muốn một mình để bình tĩnh lại, có như vậy cô mới có thể làm rõ được nhiều chuyện.
Luôn là Giang Nhan gọi cho cô, mà cô cũng chỉ nói rất ngắn gọn. Giang Nhan hình như không phát hiện ra sự bất thường của cô, chỉ có điều mỗi khi cô lặng thinh thì ở đầu dây bên kia, anh cũng lặng thinh. Cuối cùng vẫn là cô lên tiếng kết thúc cuộc nói chuyện, còn anh thì lạnh lùng chấp nhận.
Vân Vy ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thu. Tiểu Thu vẫn đang chăm chú quan sát biểu cảm của cô. Vân Vy cố tỏ ra nghiêm túc:
- Này, không muốn tăng lương à? Giờ đang trong giờ làm việc, mau về làm việc đi!
Sau đó Vân Vy trở thành một người vô cùng bận rộn, hết làm cái này lại đến làm cái kia, cuối cùng ngay cả bàn làm việc của mình cũng dọn dẹp sạch bóng.
Trong bộ phận của cô có hai sinh viên mới ra trường, sếp dẫn họ đi đến trước mặt cô, trịnh trọng giới thiệu:
- Đây là giám đốc Vân, sau này hai người phải chịu khó học hỏi cô ấy, cô ấy là người nổi tiếng chăm chỉ ở công ty ta đấy!
Cô rất chăm chỉ, phần lớn thời gian đều dành cho công việc. Không hẹn hò, chưa có gia đình, độc thân, lấy công ty làm nhà là kết luận chính xác về cô. Có đôi khi cô cũng cảm thấy cô đơn, nhưng lại lập tức tìm đến công việc làm vật thay thế.
Thực ra cuộc sống như thế này cũng không phải là không sống được.
Bây giờ chẳng qua chỉ là quay trở lại với cuộc sống trước đây, cô nên thích nghi mới phải, cô đã sớm quyết định sẽ sống một mình tới tận già, nếu không phải có sự xuất hiện của Giang Nhan...
- Vân Vy, giấy phô tô cô đặt ngược rồi!
Với kiểu phô tô hai mặt này, trước đây chỉ có cô nhắc nhở người khác, thế mà... nhất thời cô không để ý đến.
Boss đang vừa đi vừa hát “Mùa xuân hoa sẽ nở”, đây chính là dấu hiệu của việc chuẩn bị nhận được nhiệm vụ mới. Mọi người ai nấy đều dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh.
Với những bộ phận mới thành lập như bộ phận của cô, thông thường có khoảng vài tháng để chỉnh đốn và ổn định đi vào hoạt động, nhưng ai mà ngờ được chẳng mấy chốc sếp của Vân Vy bị gọi đi họp, trong cuộc họp đã giao nhiệm vụ cho bộ phận cô. Mặc dù Boss không giao nhiệm vụ phối hợp với bên A cho bộ phận cô nhưng phần công việc được phân công còn có phần nặng nhọc hon. Trong cuộc họp có phân chia tỉ lệ phần trăm công việc cho từng bộ phận, bộ phận của cô chịu trách nhiệm phần nhiều. Ngay cả sếp Vân Vy cũng phải lên tiếng oán thán: “Là một bộ phận mới thành lập, ít nhất cũng phải cho người ta có thời gian mài giũa chứ!”. Boss chẳng cho thời gian mài giũa đã ném cho họ một phần công việc đáng sợ...
Bộ phận mới nhận được một nhiệm vụ, không hề có cơ hội để “mặc cả”. Sau khi nhận được yêu cầu nhiệm vụ, xác định phương hướng tiến hành, mở cuộc họp riêng trong phòng, sếp quyết định liệt kê ra các đơn vị có liên quan. Bước tiếp theo là tìm ra người phụ trách của từng đơn vị trong các hạng mục cụ thể.
Thật sự bận tới mức tối tăm mặt mũi. Các đơn vị thi nhau gọi điện đi, thái độ của đối phương vô cùng lạnh nhạt, tiến trình công việc chậm chạp, ngay cả thời gian nghỉ ăn cơm trưa cũng không có. Thế mà Boss còn giục cuống cả lên, luôn miệng hỏi họ về tiến trình công việc.
Tiểu Thu nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Vân Vy, nói:
- Vân Vy này, nhìn cậu thê thảm thế kia cũng đủ biết Boss đã “mạnh tay” thế nào!
Thực ra mà nói thì cũng không đến mức mạnh tay lắm, chỉ có điều công việc lần này hoàn toàn mới mẻ:
- Không có người chỉ dẫn, không có nguồn nhân lực dồi dào, tất cả đều phải dựa vào tự lực... - Mặc dù Boss đã hỗ trợ rất nhiều nhưng các bước tiến hành vẫn còn vô vàn khó khăn. Nhân lực của cả bộ phận ai nấy đều mệt bở hơi tai, niềm tin ngày một xuống dốc, nếu không tự cổ vũ bản thân thì e sẽ sớm bỏ cuộc mất!
- Giang Nhan không giúp cậu sao? Dù sao anh ấy cững là người có máu mặt trong ngành này mà! Có rất nhiều chuyện anh ấy có thể giúp cậu làm sáng tỏ vấn đề, chắc chắn còn có hiệu quả hơn nhiều so với việc cậu thức trắng hết đêm này qua đêm khác!
Vân Vy ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mỉm cười:
- Sao có thể suốt ngày làm phiền tới anh ấy như vậy. Mà giờ anh ấy ở xa như thế... - Lúc nói ra những lời này, cô chỉ cảm thấy l*иg ngực đau tức, thế nhưng vẫn phải cố tỏ vẻ bình thản.
Vốn dĩ anh ở rất xa cô, thậm chí có thể còn xa hơn cô tưởng tượng.
Cuối cùng Boss ra thông điệp, yêu cầu bọn họ cuối tuần phải báo cáo thành tích, chiều thứ sáu phải chuyển tài liệu vào hòm thư của ông ấy. Không đạt được thành tích nào lớn, đem những tiến triển nho nhỏ này ra báo cáo cũng chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn ai.
Có thể vì quá sốt ruột, đầu óc lúc nào cũng ở trạng thái nặng trình trịch, ai nấy đều ngáp dài ngáp ngắn. Tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ, phải khó khăn lắm Vân Vy mới phân biệt được đó là tiếng chuông điện thoại từ bàn làm việc của mình.
- A lô.
- Vân Vy à...
Cô khe khẽ đáp, âm thanh từ bên kia bờ đại dương vọng đến khiến cho tim cô bỗng loạn nhịp. Không biết ai đó đã mở toang cửa sổ, gió từ bên ngoài thổi vào làm tập tài liệu trên bàn bay loạn lên. Vân Vy vội vàng vừa đè chặt đống tài liệu xuống, vừa nói chuyện với Giang Nhan.
- Bên ấy công việc thế nào? Còn mấy ngày nữa thì làm xong? Em ở bên này vẫn ổn!
Giang Nhan ngập ngừng:
- Vân Vy, có phải em bận lắm không?
Nghe anh nói đến câu này, cô đột nhiên rất muôn kể khổ với anh, định nói mấy lần liền nhưng cuối cùng cô lại nuốt vào trong:
- Cũng không phải là bận lắm. Chỉ có điều là bộ phận mới nên chưa ổn lắm. Anh cứ lo việc của anh ở bên đó đi, không phải lo cho em đâu! Lúc nào anh về nhớ bảo em, em sẽ ra đón! Ngắt điện thoại, Vân Vy đờ đẫn nhìn vào màn hình máy tính. Trên màn hình là hình một bông hoa Mandarava. Trước đây cô rất tin vào truyền thuyết về loài hoa này. Cô còn cười nói với Giang Nhan:
- Người ta thường nói nếu cầu nguyện có kiếp sau dưới hoa Mandarava thì nguyện vọng sẽ thành sự thực!
Giang Nhan cười cô rằng đó chỉ là trò trẻ con, nhưng một lúc sau, anh lại không nén nổi tò mò mà quay sang hỏi cô:
- Em có ước kiếp sau vẫn được ở bên anh không?
Thực ra là cô đã cầu nguyện rồi, nhưng cô không nói với anh mà thôi!
Cô vốn tưởng rằng, thật sự có hai kiếp người, thật sự có cả kiếp sau.
- Vân Vy, có điện thoại!
Vừa mới bị Boss chặn lại ở hành lang, hỏi một thôi một hồi, cuối cùng Boss cho cô một nhận xét:
- Vân Vy, sao cô vẫn chưa đi vào điểm mấu chốt thế hả? - Thái độ này của Boss chính là biểu hiện bất mãn ở mức cao nhất của ông ấy. Nếu như chẳng phải có cú điện thoại “chữa cháy” này thì không biết cô còn bị mắng đến mức nào nữa.
- A lô, xin chào!
Cô vốn cứ tưởng là một cú điện thoại thông thường, nào ngờ nó lại giúp cho cô như người chết đi sống lại.
- Giang Nhan nói với tôi...
Giờ cô mới biết quan hệ của Giang Nhan rộng đến đâu. Cô khổ sở gọi hàng chục cú điện thoại đều không thể hẹn được những người có liên quan đi ăn một bữa cơm, thế mà Giang Nhan chỉ cần nói một tiếng là người ta đã chủ động liên lạc với cô rồi.
- Cô còn cần liên hệ với công ty nào nữa? Trong ngành này tôi cũng quen biết không ít, tôi có thể giói thiệu cho cô. Sau này có chuyện gì cô cứ trực tiếp gọi cho tôi. Tôi còn nhớ lần trước đã đưa cô đanh thϊếp, đừng ngại, tôi với Giang Nhan là bạn bè thân thiết mà. Giờ cậu ta đang ở Mỹ phải không? Nghe nói công việc của cậu ta ở bên đó phức tạp lắm...
Chẳng mấy chốc đã liên lạc được hết với những người có liên quan, đống công việc tích tụ trong mấy ngày trời nay cuối cùng đã được tiến hành thuận lợi.
Boss lập tức thay đổi sắc mặt, luôn miệng khen cô chăm chỉ. Đối mặt với những lời khen này cô cứ cảm thấy có chút chột dạ. Cô định gọi điện thoại cho Giang Nhan nói cám ơn nhưng sau lại cảm thấy mong muốn được chia sẻ niềm vui với anh còn lớn hơn là ý muốn nói lời cảm ơn.
Cô ngẫm nghĩ mất cả buổi, cuối cùng vẫn bỏ điện thoại xuống.
Bộ phận của cô cuối cùng cũng có được một bữa trưa đúng nghĩa. Ở trong một nhà hàng của Hàn Quốc, điều hòa được chính hết công suất, những xiên thịt nướng thơm phức được bày đầy trên giá nướng.
Sếp Vân Vy đột nhiên nhớ ra điều gì liền hỏi:
- Vân Vy à, lần trước cô nhân lúc tôi say rượu bỏ đi đâu thế? Lúc đó, tôi đang nói đến bạn trai cô, mới nói được có một nửa. À, lần này tôi có mang phần mềm anh ấy đã viết đến đây này! - sếp Vân Vy lấy trong túi ra một cái hộp nhét vào tay Vân Vy: - Cô nhìn ở đây đi, có phải là có chữ kí của anh ấy không?
Vân Vy cúi đầu nhìn vào phần mềm đặt trong hộp, trên đó quả nhiên có một dãy phiên âm. Cô cúi đầu mỉm cười:
- Đúng thế, quả thật là có!
- Phần mềm anh ấy viết ra hồi đầu cô đã có chưa?
Vân Vy lắc đầu:
- Lúc ấy bọn em còn chưa quen nhau!
- Thế à? - Sếp Vân Vy cười: - Thế thì tặng cho cô cái này. Chỉ có điều lần sau anh ấy có viết được phần mềm gì mới thì nhớ cho tôi mượn dùng thử đấy!
- Cám ơn sếp! - Vân Vy đưa tay lên chạm vào dòng phiên âm tên chữ của anh.
- Giang Nhan thật là tài giỏi, năm đó, trong số đám bạn mà tôi quen chẳng có ai là không hết lời khen ngợi anh ta. Tôi đã muốn gặp mặt anh ấy từ lâu, có mua một phần mềm... - sếp Vân Vy đang thao thao bất tuyệt chuyện quá khứ...
Vân Vy lật những xiên thịt nướng trên giá, mỉm cười yên lặng lắng nghe.
- Lúc ấy tôi nghĩ, tại sao lại có người kiêu ngạo như vậy? Về sau dùng phần mềm của anh ta rồi mới thầm phục trong lòng...
Cô cũng vậy. Vốn dĩ không tin rằng anh lại tài giỏi đến như thế, nhưng đến khi nhìn lúc làm việc mới thấy hóa ra anh,...
- Không hiểu sao Giang Nhan lại tài giỏi như vậy. Sau này con cái của hai người chắc chắn sẽ cực kì thông minh, có gen di truyền tốt thế còn gì...
Đúng vậy, trước đây có người đã từng nói anh ấy có gen di truyền tốt.
Mọi người cùng cười đùa, hò reo:
- Vân Vy, cụng ly nào!
Dưới sự cổ vũ của bạn bè, Vân Vy đã uống hơn quá nửa cốc bia. Bia mát lạnh đi vào trong dạ dày, khiến cho cô cảm thấy l*иg ngực mình lạnh buốt.
Vốn định ăn một miếng hành tây cho bớt lạnh nhưng không hiểu vì sao hành tây lại cay đến như vậy, cay tới mức làm cô rơi nước mắt.
Sếp đưa cho Vân Vy một cái khăn giấy:
- Ăn từ từ thôi, hành tây chưa chín nên cay lắm!
Vân Vy cầm khăn lau nước mắt, sếp cô lại gắp một miếng hành bỏ vào miệng:
- Chín rồi mà, đâu có cay?
Các đồng nghiệp khác thấy vậy liền cười:
- Giám đốc Vân, không phải chảy nước mắt vì hành cay đâu, là do nhớ người yêu đấy!
- Chắc chắn là như vậy rồi. Vô tình gợi lại chuyện cũ, nghĩ đến những lúc ngọt ngào trước đây, giờ lại xa cách như vậy, muốn gặp mặt cũng khó khăn, thế nên mới cảm thấy khó chịu!
Vân Vy cười, có lẽ là do ngửi thấy mùi hành tây nên mũi cô chợt thấy cay cay.
- Chỉ nhìn qua cũng biết cô Vân Vy chung thủy trong tình yêu rồi!
Mọi người cười bò lăn bò càng:
- Không được rồi, câu nịnh nọt này của cậu xem ra lộ liễu quá đấy!
Vân Vy lặng im nghe mọi người cười nói. Tiếng ồn ào, huyên náo khiến cho đầu óc cô ong ong, gần như mất đi khả năng thính giác sắc bén. Khói bốc lên nghi ngút từ những giá nướng thịt, dường như mắt cô như mờ đi, chẳng còn nhìn thấy gì nữa.
Cả nhóm vừa quay trở lại công ty đã nhìn thấy có người đang bận rộn trong phòng họp. Công ty đã nhập thiết bị mới của đối tác, trong phòng họp có đặt một cái màn hình rất lớn. Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
- Nghe nói sau này họp có dùng màn chiếu.
- Lần này là do bên công ty A chuẩn bị, nghe nói là kết nối với bộ phận hải ngoại của họ.
Bộ phận hải ngoại của công ty A, thế chẳng phải là...
Tiểu Thu nháy mắt sán lại gần, thì thầm vào tai Vân Vy:
- Ai da, có ai đó nghe thấy tin này trong lòng chắc là vui đến chết đi được ấy nhỉ? Cuối cùng thì cũng được đường đường chính chính nhìn thấy mặt nhau trên danh nghĩa công việc rồi nhé!
Có lẽ thật sự sẽ được nhìn thấy Giang Nhan. Vân Vy lặng người nhìn màn hình lớn trước mặt. Nếu như có thể nhìn thấy anh thì có lẽ cũng chẳng khác là mấy so với lúc mặt đối mặt nói chuyện! Nhưng cũng kì lạ, mấy ngày nay, ngày nào Vân Vy cũng phải làm việc đến tận nửa đêm mới về, có như vậy về đến nhà mới có thể ngủ ngon.
- Giang Nhan đi cũng được ba bốn ngày rồi nhỉ!
Mới có ba bốn ngày thôi ư, cô còn tưởng là cả một tháng dài đằng đẵng ấy chứ!
- Cậu mau mau đến phòng họp đi, chiếm lấy ghế phía trước mà nhìn cho rõ!
Vân Vy mỉm cười quay người lại:
- Chúng ta đều không phải là người phụ trách các đề án bên công ty A, có họp cũng chẳng đến lượt.
Tiểu Thu bật cười:
- Vân Vy à, cậu ngốc quá đi mất! Boss có bao giờ hạn chế số lượng người tham dự cuộc họp đâu? Hơn nữa dù gì cậu cũng là cán bộ của một bộ phận. Nếu như cậu không muốn để bị người khác phát hiện thì có thể đợi đến nửa chừng lén lẻn vào trong. Mà cho dù mọi người có phát hiện ra thì cũng hiểu được thôi mà!
Vân Vy cười ngại ngùng:
- Thôi tớ không đi đâu!
Mặc dù nói là không đi nhưng từ lúc cuộc họp bắt đầu, Vân Vy đã mấy lần liền đến trước cửa phòng họp, lưỡng lự mãi không biết có nên vào hay không?
Mỗi khi có đồng nghiệp từ trong phòng họp đi ra, Vân Vy liền làm bộ như vừa đi ngang qua, những âm thanh từ bên trong loáng thoáng vọng ra ngoài. Cô không thể chống lại sự thu hút của những âm thanh đó, cuối cùng quyết định mở cửa bước vào. Mọi người ai nấy đều đang tập trung nghe, chẳng ai nhìn thấy cô bước vào, cũng chẳng có ai có phản ứng gì đặc biệt.
Vân Vy chuẩn bị tìm một góc nhỏ ngồi xuống. Nhìn xung quanh, cô thấy Tiểu Thu đang vẫy vẫy tay với mình, cũng may là ghế ngồi bên cạnh Tiểu Thu vẫn còn trống. Cô nhón chân bước về phía Tiểu Thu, lặng lẽ ngồi xuống rồi hướng mắt lên màn hình tinh thể lỏng. Trên màn hình đang để ở trạng thái kết nối nhưng vẫn chưa nhìn thấy hình ảnh của đối phương.
- Vì biết trước cậu sẽ vào nên tớ đã giữ ghế cho cậu đấy... - Tiểu Thu thì thầm vào tai cô: - Chỉ có điều e là không nhìn thấy rồi.
Vân Vy ngây người:
- Tại sao?
- Boss vốn hào hứng muốn họp webcam, kết quả là bên ấy không đồng ý. Bên công ty A có quy định rất nghiêm ngặt, đó là trong trường hợp không được sự cho phép của cấp trên thì không được khởi động màn hình hội nghị. Mấy cái công ty kiểu này thật là lắm quy định. Boss đã nói hết nước hết cái, đáng tiếc... Ban nãy là Giang Nhan nói chuyện đấy, cậu có nghe thấy không?
Vân Vy gật đầu, cô đã nghe thấy giọng nói của Giang Nhan lúc còn ở bên ngoài, thế nên cô mới không tự chủ được mình mà chạy vào đây.
- Giờ đến lượt người khác nói rồi...
Vân Vy cười lấp liếʍ:
- Tớ thích thì vào nghe chơi thôi mà... - Trong cuộc họp khô khan, Vân Vy vô thức nhìn lên màn hình, cổ họng hơi ngưa ngứa, cô vội vàng bịt chặt miệng lại, khe khẽ hắt xì hơi một cái. Cảm cúm đến chiều càng nặng hơn, lại cộng thêm lúc buổi trưa đã ăn đồ nướng nên cổ họng càng đau rát. Vân Vy vội vàng lấy ra một cái khăn giấy lau nước mũi, đáng nhẽ ra cô không nên vào đây mới phải! Đã cảm cúm rồi còn đến đây làm gì cho mất mặt. Mũi Vân Vy đã đỏ chót vì bị cô dụi nhiều, mắt cũng cay xè.
- Vân Vy, ở bên đó vẫn có thể nhìn thấy bên mình đấy!
Với bộ dạng thảm hại của cô bây giờ, tốt nhất đừng để bị nhìn thấy thì hơn.
- Chỉ có điều chúng ta ngồi trong góc như thế này, chắc là người ta khó mà để ý thấy! - Tiểu Thu nói thêm.
Đúng vậy, chẳng qua chỉ là một góc nhỏ chẳng nổi bật, rất khó nhìn thấy. Trong lòng Vân Vy bỗng dậy lên một cảm giác rất khó chịu, có đôi chút thất vọng. Nếu như không phải vì những quy định thép của công ty A thì biết đâu bọn họ đã có thể gián tiếp gặp mặt...
Vốn dĩ là một cuộc họp rất quan trọng, thế mà cô chẳng để vào đầu lấy một chữ. Những người ngồi xung quanh đều ghi ghi chép chép, trong khi cô thì ngồi thẫn thờ như một người bị lấy hết đi sức lực.
Anh mới đi có mấy ngày mà bộ dạng của cô đã thảm hại như vậy rồi. Trong lòng cô như có một nút thắt mà không sao mở ra được. Có lẽ cô nên yêu cầu anh đưa ra một đáp án, chỉ cần anh nói ra là cô sẽ tin, mà đã tin anh rồi thì cả đời này cô sẽ không bao giờ nghi ngờ anh nữa.
Chỉ cần anh nói rằng anh là Giang Nhan, cô sẽ tin anh.
Vân Vy nhìn chăm chăm vào màn hình, mỉm cười, cũng có thể là do vô thức, hoặc cũng có thể là nụ cười từ trong tim. Cô đã không còn biết mặt cô lúc này có biểu cảm gì nữa.
Thế nhưng, sau khi cười ngẩn ngơ như vậy, cô bỗng mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Giang Nhan, đôi mắt anh sâu lắng khó mà nhìn thấy đáy, ánh mắt tĩnh lặng không một gợn sóng, đôi hàng mi như đang khẽ rung rinh.
Giang Nhan à?
- Vân Vy ơi... – Tiểu Thu giật giật áo Vân Vy: - Tín hiệu ở bên Giang Nhan đã được kết nối rồi!
Tín hiệu đã được kết nối. Không phải là cô hoa mắt! Cô dụi dụi mắt mình rồi lại mở ra, đúng là Giang Nhan thật rồi! Nhưng mà công ty A không cho phép... ngay cả Boss cũng phải bó tay mà.
- Nhưng mà bên công ty A đồng ý rồi, làm như vậy thì cuộc họp càng thuận lợi hơn! - Boss bắt đầu chào hỏi xã giao.
Đối phương đáp lời qua loa vài câu rồi gọi tên Giang Nhan, mãi mà không thấy có tiếng anh trả lời. Bên đó lại gọi hai lần nữa, Giang Nhan lúc này mới định thần lại, cười nhạt:
- Xin lỗi, hôm nay chỉ có thể nói đến đây thôi, có tiến triển gì tôi sẽ liên hệ với các vị sau!
- Vậy ban nãy tôi đang hỏi đến...
- Thật ngại quá, công ty tôi có quy định, như thế này đã là vượt qua quy định về nội dung cuộc họp rồi!
Vậy...
- Trong quá trình hợp tác có vấn đề gì có thể trực tiếp gọi cho tôi!
Boss đang định hỏi thêm điều gì nữa nhưng tín hiệu đã bị ngắt.
Boss vẫn đang phát biểu, Vân Vy liền lẻn ra ngoài hành lang, nhận điện thoại của Giang Nhan.
- Giang Nhan à?
- Em bị ốm phải không?
- Cũng không nghiêm trọng lắm... - Vân Vy cố giấu mặc dù giọng nói của cô cứ nghèn nghẹt.
- Mũi đỏ lên rồi!
Ngay cả điều này anh ấy cũng chú ý đến. Nghe anh nói vậy, chẳng hiểu sao nước mắt lại lã chã rơi.
- Em tự đi bệnh viện hay để anh bảo Khang Kiện đến khám cho em nhé!
- Đừng... - Vân Vy vội vàng gạt đi: - Em tự đi khám rồi mua thuốc uống là được mà!
Vân Vy chẳng ngờ Khang Kiện lại đến thật.
Phòng khám của Khang Kiện lúc nào cũng đầy ắp người xếp hàng chờ đợi, lịch hẹn trước đã kín đặc đến tận cuối tháng. Cô nghĩ chắc với tình trạng như thế này thì Khang Kiện làm gì có thời gian rảnh rỗi. Khang Kiện ngồi trong phòng khách, nhìn bộ dạng có vẻ rất vội vã, chẳng còn chút thảnh thơi, ung dung như bình thường. Tay anh xách một cái túi, cúi đầu trầm ngâm nghĩ ngợi, vừa nhìn thấy Vân Vy liền cười như mếu:
- Đây là lần đầu tiên tôi quan tâm tới phụ nữ đấy! Có phải cô nên cám ơn tôi thật tử tế không?
Một “đống” thuốc, Vân Vy nhìn ái ngại nói:
- Thật là ngại quá, đã làm phiền anh rồi... thực ra tôi đã tự đến bệnh viện khám rồi mà!
- Đi rồi á? Đi lúc nào thế?
- Chiều nay.
- Không phải chứ? Vào lúc này mà cô có thể mua số vào khám được à? Mấy ngày gần đây, bệnh nhân đông bất thường, số khám bệnh chỉ bán đến trưa là đã hết rồi!
Nói chính xác hơn là mới sáng ra đã hết số rồi. Đây là kết luận của cô sau khi đến bệnh viện và hỏi thăm mấy bệnh nhân ở đó. Nếu như cô muốn đi khám bệnh, buộc phải đến đây xếp hàng từ năm giờ sáng.
- Không có số, nhưng tôi thấy mấy người có triệu chứng bệnh giống mình liền hỏi họ uống thuốc gì rồi đến hiệu thuốc mua y hệt về uống... - Cô thật thà đáp.
- Giang Nhan quả nhiên không nhìn nhầm cô! - Khang Kiện đẩy túi thuốc tới trước mặt Vân Vy: - Cậu ấy biết ngay là cô sẽ làm như vậy mà!
- Giang Nhan á?
- Đúng thế không đi được con đường chính quy thế nào cũng làm trò khôn lỏi!
Vân Vy cúi đầu, quả nhiên Giang Nhan đã nhìn thấu tim gan cô. Trong lòng cô nghĩ gì, dường như anh đều biết hết. Cô chẳng thể lừa nổi anh điều gì.
- Tôi vốn dĩ không muốn đến... - Khang Kiện đột nhiên nói:
- Thực ra tôi chỉ cần gọi điện hỏi xem cô bệnh tình ra sao rồi kê cho cô ít thuốc là xong... - Khang Kiện vừa nói vừa lấy ra một tờ khai, chìa ra trước mặt cô hỏi: - Tôi chỉ muốn đến hỏi cho rõ ràng, cô làm vậy là có ý gì?
Đây là tờ khai hẹn lịch ở bệnh viện mà tối qua cô mới điền xong.
Hôm qua cô đã đến bệnh viện nơi Khang Kiện làm việc, cô y tá ở quầy đón bệnh nhân đã nói với cô lịch khám bệnh của bác sĩ Khang Kiện đã kín đặc đến tận cuối tháng, gần đây trừ khi có quan hệ cực kì đặc biệt, nếu không thì khó mà mua được số vào khám bệnh. Cô đã nói đi nói lại rằng mình là trường hợp đăc biệt vô cùng gấp gáp, bảo cô y tá ấy xem có thể chiếu cố cho cô một chút được không, thế là cô ấy mới đưa cho cô tờ khai này nói với cô là nếu có số sẽ gọi điện thoại cho cô ngay.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà tờ khai này đã đến tay Khang Kiện rồi.
- Anh là bác sĩ tâm lí tốt nhất trong thành phố này, cho nên... - Vân Vy cười: - Tôi đến tìm anh thì có gì mà ngạc nhiên?
Khang Kiện nhìn cô, giọng nói bỗng trở nên nghiêm túc:
- Cô cần tôi giúp sao không gọi điện thoại cho tôi luôn, lại còn tìm đến phòng khám của tôi bày trò này, nếu để cho Giang Nhan biết, cậu ta còn tưởng tôi...
Vân Vy cúi đầu nhìn những ngón tay của mình, mỉm cười đáp:
- Nếu như tôi không muốn để anh ấy biết thì sao?
- Cái gì?
Cô ngẩng đầu nhìn anh:
- Thường thường tìm anh là bời vì anh là bạn của chúng tôi, nhưng tôi chỉ muốn anh là bác sĩ của tôi thôi!
Khang Kiện không nói gì thêm, hồi lâu sau mới gượng cười:
- Thế thì có gì khác?
- Là bạn bè thì có nhiều điều không thể nói, cho dù đây có là sự thực, có thể anh sẽ tìm cách giấu giếm. Nhưng nếu là bác sĩ, anh chỉ có thể chuyên tâm chữa bệnh cho bệnh nhân mà thôi!
Khang Kiện trầm ngâm hồi lâu:
- Theo tôi thấy, nếu như mọi chuyện đều tốt đẹp thì đâu cần phải tìm kiếm cái gọi là đáp án chính xác?
Vân Vy nhìn cái bàn trong góc, cô chưa bao giờ để ý đến nó đó là một cái bàn tam giác, các góc rất rõ ràng. Từng cái góc nhọn ấy chẳng khác gì những mũi dao cứa vào tim cô, cắm rễ ở trong đó, khiến cho cô đau đớn và nhức nhối. Cô không thờ ơ với nó bằng cách tự lừa gạt chính bản thân mình.
- Bác sĩ Khang, anh không thể bỏ đi giữa chừng khi mà bệnh của bệnh nhân anh vẫn chưa được chữa khỏi!
Khang Kiện chậm rãi hỏi:
- Lẽ nào cô chưa từng nghĩ, kết quả có thể khiến cho cô không thể nào tiếp nhận được, cả cô và Giang Nhan sẽ mãi mãi bị tổn thương? Giang Nhan đối xử với cô tốt như vậy, chẳng nhẽ cô lại nhẫn tâm như vậy? Rõ ràng biết cậu ấy có bệnh mà cô còn tàn nhẫn như vậy sao?
Ánh mắt Khang Kiện nhìn cô cứ ám ảnh trong đầu Vân Vy mãi. Không biết tại sao càng nghĩ miệng cô càng đắng chát. Mãi hồi lâu sau cô mới phát hiện ra rằng thuốc cảm cúm mà cô uống vẫn đang ngậm trong miệng.
Cuối cùng, tờ khai ấy vẫn được Khang Kiện mang đi.
- Nếu như cô kiên quyết làm vậy, tôi sẽ sắp xếp thời gian.
Thực ra bản thân cô cũng rất sợ, không biết kết cục sẽ ra sao. Phần não bộ đã bị mất đi ý thức của cô... không biết một khi hồi phục lại sẽ mang đến cho cô một đáp án như thế nào?
Có lẽ cô không nên quá bi quan như vậy, nói không chừng cái đáp án ấy lại có thể khiến cho tất cả mọi người đều hài lòng.
- Vân Vy này, cô có cảm thấy gần đây công việc của mình có quá nhiều không?
- Không ạ! - Cũng may là có đống công việc ngập đầu này
đã khiến cho cô chẳng còn thời gian mà nghĩ ngợi linh tinh nữa.
- Thế thì tốt! - Boss mỉm cười: - Tôi đang có một khách hàng mới tôi muốn cô sang bên đó! - Boss đưa cho Vân Vy một xấp tài liệu: - Cô mang về tham khảo nhé!
Đáng ra cô không nên tỏ vẻ nhẹ nhàng như vậy, tự nhiên lại phải ôm thêm việc.
Lần này thì không biết còn phải làm việc đến lúc nào đây!
Vân Vy ngồi trong phòng làm việc, lấy xấp tài liệu ra, lật từng trang xem qua... Cô gặp vận may từ bao giờ thế này, một việc tốt thế này cũng đến lượt cô sao?
Vừa mới viết được một nửa bản kế hoạch cho vị khách hàng tiềm năng này thì Boss gọi điện đến:
- Vân Vy, tối nay phải ăn cơm với khách hàng, cô cũng đi nhé!
- Nhưng mà tôi đang bị cúm!
- Không sao đâu, chắc là sẽ giải tán sớm ấy mà. Đến lúc ấy cô về nhà nghỉ ngoi, ngày mai đi làm muộn một chút cũng được!
Theo như cô được biết thì mùa đông năm ngoái vào thời gian này đang có dịch cúm H1N1 hoành hành. Nếu như bọn họ đã không sợ bị lây bệnh thì cô cũng đâu có gì phải ngần ngại:
- Vâng ạ!
Địa điểm là một câu lạc bộ dành cho các thương nhân. Thật không ngờ Boss lại có thể tỏ ra hào phóng đến thế. Chỉ có điều cho dù có ăn một bữa cơm ở nhà hàng đắt nhất trong thành phố này cũng đáng, bởi vì vụ làm ăn này có thể đem về cho công ty lợi nhuận bằng chi phí chi tiêu cả năm của công ty.
Vân Vy hắt xì hơi mấy cái liền. Cuối cùng thì cũng nhìn thấy vị khách hàng nọ. Trong những trường hợp thế này, những câu hỏi thăm, nói chuyện kiểu xã giao là không thể thiếu.
- Lúc trước ngài yêu cầu Vân Vy làm việc này, tôi còn tưởng hai người quen nhau!
- Tôi chỉ nghe một người bạn giới thiệu thôi!
- Ờ, hóa ra là vậy!
- Vân Vy, còn không mau mời rượu!
Dưới sự thúc giục của sếp, Vân Vy vội vàng nâng ly rượu lên, lần lượt mời rượu từng người. Cô dùng cái ly nhỏ nhất, trong khi đó, anh lại dùng cái ly lớn nhất, rất phù hợp với tính cách phóng khoáng của anh. Cô mời ly nào anh uống hết ly đó, uống cạn không còn một giọt, thế mà không thấy anh có vẻ say. Cuối cùng Boss uống tới mức say mèm, buổi tiệc rượu cuối cùng cũng chấm dứt.
Mọi người về cơ bản đều đã ra về, Vân Vy ngoảnh đầu lại, vị khách hàng đáng kính kia quả nhiên vẫn chưa đi, anh ta vẫn đang đứng dựa lưng vào cửa xe, bật lửa châm một điếu thuốc lên. Khói thuốc mịt mờ tản ra xung quanh. Anh ta như đang nhìn cô qua một màn sương mờ, đôi mắt nheo nheo lại, chăm chú dò xét biểu cảm của cô. Hồi lâu sau anh ta mới lên tiếng:
- Anh vốn nghĩ rằng em không thích hợp làm việc ở bên ngoài. – Lần đầu tiên gặp cô, anh cảm thấy cô là một cô gái dịu dàng, hướng nội, là mẫu người cần được người khác che chở, nhưng chỉ mấy năm không gặp, cô đã trở thành một người vững vàng như vậy.
Bất chấp sự giày vò của cơn cảm cúm, uống cạn từng ly rượu, những gì có liên quan đến công việc đều nói năng rất rành rọt có đầu có cuối, nghiêm túc và hết sức nhiệt tình. Đây là lần thứ hai anh có cái nhìn mới về con người của cô.
Vân Vy mỉm cười nhìn Tô Tần.
Công ty của cô không có địa vị khó có thể thay thế như công ty A, thế mà anh ta lại chịu giao việc quan trọng như thế này của bệnh viện mới của anh chắc chắn là vì muốn giúp cô mà thôi.
- Tô Tần, cám ơn anh!
Cô vẫn giống hệt như trước đây, mỗi khi ngồi trên xe anh thường rất ít nói, phần lớn thời gian là nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió to tới mức cô không mở to mắt ra được. Cô chậm rãi dựa lưng vào ghế trông như sắp ngủ đến nơi rồi. Dường như cô là người duy nhất không hề cảm thấy e sợ trước kĩ thuật lái xe của anh. Trước đây là vậy, giờ cũng vẫn vậy.
Xe anh lao như bay trên đường, cô cũng chẳng buồn ngăn anh. Mãi đến khi xuống xe rồi cô mới chậm rãi nhắc nhở anh:
- Lần sau lái xe chậm một chút, trong thành phố bây giờ nhiều cảnh sát giao thông lắm, tốt nhất là bắt xe về nhà! - Nói rồi cô đi thẳng một mạch, chẳng buồn ngoảnh đầu lại.
Tô Tần cảm thấy Vân Vy không được thân thiện cho lắm, ngay cả những lời khuyên đối với anh cũng giống như là xã giao. So với những cô gái theo đuổi anh thì còn kém xa.
Anh châm một điếu thuốc, đứng hút dưới lầu nhà cô. Thuốc tắt, anh nhấc máy gọi cho một cô trong số đám “fan cuồng” của mình. Vừa nhận được điện thoại của anh, cô ta đã lo lắng hỏi:
- Tô Tần à, anh đang ở đâu thế? Lại uống rượu hả? Đừng có lái xe đây, để em đi đón anh.
Những lời này mới là những lời nói với Tô Tần. Thế nhưng chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy chán ngấy. Những lời nói ấy đều không xuất phát từ con tim. Lúc anh còn hôn mê, điện thoại vẫn mở, vậy mà chẳng có lấy một cuộc điện thoại hỏi han. Lúc anh tỉnh lại, đặc biệt là sau khi tạp chí đăng bài viết phỏng vấn anh xong, những kẻ đó lập tức bâu đến như ong.
Đầu dây bên kia vẫn đang lảnh lót không ngừng nghỉ. Anh ngắt điện thoại rồi mở cửa vào trong xe. Ngồi lặng đi một hồi lâu mà Tô Tần vẫn chưa vặn chìa khóa khởi động xe, ngược lại anh còn rút chìa khóa ra, mở ngăn kéo lấy ra một thứ rồi khóa xe lại, đi lên trên lầu.
Sau khi mẹ Vân Vy ra viện, bố mẹ cô đã về nhà của ông bà ở rồi, trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại một mình Vân Vy. Căn nhà sạch như li như lau. Mặc dù cô bỏ ra rất nhiều thời gian để dọn dẹp nhưng có làm thế nào vẫn thấy nó quá lạnh lẽo.
Vân Vy vừa đặt cái túi xuống định vào trong phòng thay quần áo ngủ thì đột nhiên chuông cửa reo lên không ngừng. Cô vội vàng chạy ra, đứng ở bên trong hỏi vọng ra:
- Ai thế? - Sau đó ghé mắt vào lỗ mắt thần trên cửa nhìn ra ngoài.
Tô Tần.
Sao anh ta lại lên đây nhỉ?
Cô mở cửa ra, vẫn không nói gì, Tô Tần móc trong túi ra một tấm vé, huơ huơ trước mặt cô. Là một tấm vé đi xem thi đấu bóng rổ ở một câu lạc bộ nào đó. Tay cô vừa buông thõng, cánh cửa mở rộng ra, Tô Tần nhân cơ hội này liền đi thẳng vào trong nhà.
Thực ra niềm đam mê của cô với bóng rổ chỉ là giả tạo. Trước khi quen biết Giang Nhan, cô hoàn toàn không quan tâm đến bất kì một môn thể thao nào. Về sau, bởi vì Giang Nhan chơi bóng rổ nên cô mới đi xem. Ở bên anh lâu ngày, cô bị buộc phải chấp nhận nó. Một fan giả như cô, chẳng biết được mấy câu lạc bộ bóng rổ ở trong nước, thế nhưng hai câu lạc bộ này thì cô rất quen, bởi vì Giang Nhan thường xuyên nhắc đến.
Ghế ngồi ghi trên vé là hàng ghế đầu. Giang Nhan từng nói, anh thích nhất là xem hai câu lạc bộ này thi đấu, nếu như có cơ hội, nhất định anh sẽ mua cho bằng được vé ở hàng ghế đầu, đến tận mắt thưởng thức không khí thi đấu giữa hai đội.
Chỉ có điều hai người thường không có thời gian.
Về sau, sau khi Giang Nhan xảy ra chuyện, cô cũng muốn đi xem sao, nhưng không bao giờ mua được vé hàng đầu. Hóa ra những vé như thế này phần lớn đều bị các fan bóng rổ tranh cướp để mua cho bằng được.
Tô Tần đưa vé cho cô.
Hóa ra... sở thích của Giang Nhan... không chỉ có một mình cô còn nhớ.
Tô Tần đi thẳng một mạch vào trong nhà của Vân Vy, thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha, cầm cái gối dựa cô mới mua kê ra sau lưng, gác chân lên bàn uống nước. Trông bộ dạng tự nhiên đến đáng ghét. Vân Vy còn đang nghi ngờ không biết có phải anh ta đã uống say nên vào nhầm nhà không nữa.
- Tấm vé này là cho em à?
Tô Tần nhún vai:
- Em có thích xem bóng rổ không? Thích thì cứ lấy!
- Cám ơn! - Cô cầm lấy tấm vé.
Tô Tần ngồi trên ghế, lặng lẽ ngắm nhìn cô. Lông mày cô khẽ nhướn lên, biểu cảm có vẻ gượng gạo, nụ cười hình như cũng có vẻ đắng chát. Nếu như cô chẳng nhớ gì đến chuyện trước đây thì sao có thể có những phản ứng như vậy trước tấm vé này?
Có thể cô đã nhận thức được rằng toàn bộ sự việc không như cô tưởng tượng. Nếu không cô đã sớm quay trở lại bên Giang Nhan rồi, đâu cần phải mãi chìm đắm trong quá khứ như vậy.
Nhìn thấy Tô Tần nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng hề có ý định ra về, Vân Vy có phần hoang mang:
- Sao anh không về đi? Không lái xe được nữa à?
- Kì lạ... - Anh nói thẳng: - Chẳng phải ban nãy em mới đề nghị anh đừng lái xe đấy à?
Đúng là cô đề nghị như vậy, nhưng cô đâu có nghĩ rằng anh ta sẽ nghe lời. Chẳng phải từ trước đến giờ anh ta luôn coi lời người khác nói như gió thoảng qua tai sao? Mà hơn nữa bảo anh ta không lái xe không có nghĩa là đồng ý cho anh ta ngủ lại đây.
- Hay không em ra ngoài bắt cho anh một cái xe nhé!
- Anh không quen ngồi taxi!
- Thế thì anh cũng không thể ở lại nhà em được, em biết phía trước có một khách sạn đấy!
- Anh có yêu cầu ngủ trên giường của em đâu?
Vân Vy ngây người, sao có thể có người mặt dày đến thế cơ chứ:
- Này, Tô Tần...
Dường như Tô Tần có vẻ rất vui khi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Vân Vy, thậm chí còn gác chân lên nhau có vẻ rất thích thú. Chỉ có điều sau khi thực hiện xong động tác này, sắc mặt của anh ta thay đổi hẳn.
- Sao thế? - Vân Vy hỏi dò.
Tô Tần chầm chậm nằm thẳng xuống, tay kéo một cái gốỉ dựa lưng kê lên đầu:
- Yên tâm đi, không nôn ra ghế của em đâu mà sợ!
- À, em không có ý đó!
Ban nãy lúc anh ta gác hai chân lên nhau, vẻ mặt trông rất kì lạ, cho dù đã nằm ra ghế sô pha rồi mà hai chân anh ta vẫn không dám động đậy.
- Chân của anh bị làm sao thế?
Tô Tần mở to mắt, thấy cô cứ dán mắt nhìn mình. Anh thầm nghĩ, nếu không nói có khi cô ấy lại chạy đến ấn thử vào chân mình cũng nên:
- Không sao, chỉ là chút vết thương cũ thôi!
Nỗi đau mà vụ tai nạn đã để lại có làm thế nào cũng không thể gột sạch. Đây chẳng qua chỉ là một vết thương nho nhỏ, làm sao có thể sánh được với vết thương trong tim anh.
- Anh có thể bảo đảm ngày mai có thể đi ra từ đây chứ?
- Chuyện này thì em không phải lo, tối nay cứ cho anh mượn cái ghế sô pha của em là được rồi! - Anh cố ý kéo dài giọng tỏ vẻ lười nhác. Vân Vy biết là cô chẳng thể làm gì được anh.
Quả nhiên Vân Vy liền bỏ đi, nhưng chẳng bao lâu lại quay trở lại, đưa một lọ thuốc xịt:
- Xịt thử cái này xem sao?
Cô cứ tưởng lọ thuốc cô đưa là tiên dược hay sao ấy, vừa thấy Tô Tần xịt một cái đã hỏi:
- Có đỡ hơn chút nào không?
Chỉ có điều cũng có chút tác dụng thật, ít nhất cũng có thể khiến cho nỗi đau lắng bớt xuống, không còn quá dữ dội. Anh ném lọ thuốc trả cô:
- Chẳng ra làm sao cả, có phải em tham đồ rẻ nên mua phải thuốc giả rồi không?
Nhìn thấy đôi lông mày của Tô Tần đã dãn ra, cô biết rằng thuốc này có tác dụng, ít nhất thì nó đã làm anh giảm đau được đôi chút. Cô cầm lọ thuốc đi vào phòng, không buồn đôi co với anh ta nữa. Thực ra cô không nên cho anh ta ở lại đây. Nhưng mà không hiểu tại sao sau khi phần nào biết được sự thật, cô lại thấy có chút áy náy với Tô Tần. Anh ta đã hôn mê mất mấy năm nay, vậy mà cô chẳng đến thăm anh lấy một lần.
Anh là bạn của cô, là bạn tốt nhất của Giang Nhan. Chuông điện thoại vang lên, Tô Tần đưa tay cầm điện thoại ở trên bàn theo phản xạ.
Nhấc điện thoại lên, nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia. Giọng nói này đã lâu lắm rồi anh không nghe thấy, là Giang Nhan... anh đang định mở miệng nói gì thì Vân Vy đã hối hả từ trong chạy ra. Lúc này cơn buồn ngủ đã tiêu tan hết, anh mới nhận thức ra là giọng nói ấy không phải là của Giang Nhan, mà là Giang Nguyên.
- A lô... - Vân Vy chộp lấy cái điện thoại trong tay của Tô Tần, giọng nói có chút hoang mang.
Cũng may là Giang Nhan không hỏi cô vì sao ban nãy không chịu nói năng gì. Cô định nói cho anh biết hôm nay cô đã cho một người bạn bị phát bệnh cũ ở lại nhà, thế nhưng câu nói vừa ra đến miệng đã bị nghẹn lại. Cô không biết phải giới thiệu Tô Tần với anh như thế nào.
Tô Tần, bạn của Giang Nhan.
- Vân Vy, anh có một thứ này muốn em giúp anh đi lấy. Nếu như em cảm thấy nó tốt thì kí nhận, còn nếu thấy không tốt thì đừng nhận mà cứ trả lại người ta nhé!
- Thứ gì hả anh?
- Em đi sẽ biết!
…
- Anh nói cho em biết địa chỉ, em mau ghi lại đi!
Nếu như không phải vì biết rõ cô là người mù phương hướng thì Giang Nhan đã không phải dùng đến tay phải và tay trái của cô để làm chỉ đường. Ở gần nơi đó cô đã từng đi qua, chỉ có điều không thể nào nhớ ra nổi Giang Nhan muốn cô đến nơi nào, rốt cuộc đến đó để làm gì?
Còn chưa kịp cúp điện thoại thì có tiếng mở cửa. Cô đưa mắt nhìn về nơi có tiếng động phát ra, lúc này mới phát hiện ra là Tô Tần đã mở cửa và đi rồi.
Cái người này thật là, đi rồi mà không nói lấy một tiếng.
Giang Nhan cất điện thoại và đi vào văn phòng. Anh chàng người nước ngoài ở trong phòng làm việc rất thích đùa, vừa nhìn thấy Giang Nhan bước vào đã nháy mắt, nói tiếng Trung bằng giọng điệu ngọng nghịu:
- Có phải bạn gái không yên tâm không? Một người đàn ông như Giang Nhan đây, bị bạn gái theo dõi chặt là chuyện bình thường! Chắc là sợ anh bị cô khác cướp mất đấy mà!
Mọi người đều bật cười trước giọng điệu ngọng nghịu của anh ta.
- Còn nhớ lúc tôi đến Trung Quốc công tác, bạn gái của tôi một ngày ít nhất gọi cho tôi một lần. Giang Nhan, một ngày anh nhận được ít nhất bao nhiêu cuộc điện thoại của cô ấy?
Đáp án là: Chẳng có cuộc nào cả!
Nhưng Giang Nhan chỉ mỉm cười không nói.
Anh chàng người nước ngoài nheo mắt hỏi:
- Oa, Giang Nhan “cất” rồi, không cho chúng ta biết!
Mấy người đồng nghiệp của Giang Nhan ngồi bên cạnh thấy vậy liền lên tiếng sửa:
- Đó không gọi là cất.
- Thế gọi là gì?
- Gọi là giấu.
- Tại sao lại phải giấu? - Anh chàng tây nhún vai: - Nếu như là tôi thì tôi sẽ cảm thấy rất tự hào!
Mọi người cười ồ lên:
- Giang Nhan của chúng tôi không phóng khoáng như anh đâu!
Mấy người đàn ông nói chuyện phiếm thư giãn một lúc lại bắt tay vào việc.
Giang Nhan ngồi xuống ghế vừa mở tập tài liệu tiếng Anh trên tay ra thì lại có tiếng gõ cửa. Cái anh chàng tây ban nãy nói chuyện với anh lại quay lại. Giang Nhan tưởng rằng anh ta có việc gì, nào ngờ anh ta nhướn cao lông mày, hỏi Giang Nhan:
- Surprise... Giang Nhan, cô bạn gái nhiệt tình của anh đến thăm anh này!
Khang Di đang ngồi ở khu chờ trước sảnh thấy anh đến liền mỉm cười:
- Giang Nguyên, là em đây!
Cô cố ý gọi đúng tên anh, Giang Nguyên chứ không phải là Giang Nhan.
Khang Di mặt mày mệt mỏi, cánh tay xách hành lí đau nhức. Cô từ ngàn dặm xa xôi đến tận đây thăm anh. Khang Di thầm nghĩ chắc anh sẽ không đối xử với mình quá tệ, ít nhất sẽ giúp cô sắp xếp nơi ăn ở.
Cô từ nhỏ đã quen biết với Giang Nguyên. Chỉ cần nghe nói Giang Nguyên về nhà là cô chắc chắn sẽ cãi lời bố mẹ, đòi đi thăm anh. Bao nhiêu năm nay cô đều nghĩ có lẽ Giang Nguyên không đến nỗi chẳng dành cho cô chút tình cảm nào, nếu không anh đã chẳng dạy kèm cô học, lúc cô thi đại học còn giúp cô điền vào tờ khai nguyện vọng... Mặc dù rất nhiều khi là do mẹ Giang Nguyên ép anh phải làm thế nhưng trong lòng Giang Nguyên, ít nhất cô cũng không phải là một người lạ.
- Giang Nguyên ơi, quanh đây có cái gì ăn được không? Em đói đến hoa cả mắt rồi, đến giờ vẫn chưa được ăn cơm. Lần đầu tiên em đến đây, chẳng rõ đường sá.
Cô rất thích sự điềm đạm và kiêu hãnh toát lên từ con người Giang Nguyên. So với một Giang Nhan rạng rỡ như ánh mặt trời thì Giang Nguyên kiêu hãnh và độc lập hơn nhiều. Nếu như chẳng phải vì cô quá yêu anh thì cô đã chẳng năm lần bảy lượt theo đuổi anh.
Vân Vy đã có Tô Tần lo, mà Giang Nguyên lại đang đi công tác nước ngoài. Cô phải tranh thủ cơ hội trời cho này, quyết phải làm cho bằng được...
- Giang Nguyên, anh bận cũng không sao, em sẽ ngồi ở đây chờ cho tới khi anh tan ca.
Cô nghĩ rằng làm như vậy anh sẽ không đành lòng từ chối thế nhưng Giang Nguyên lại một mực từ chối, từ chối thẳng thừng chẳng chút do dự.
Nhìn thấy Giang Nguyên đang định bỏ đi, cô nói:
- Giang Nguyên, em biết anh qua bên này để làm gì... - Cô lấy từ trong ví ra một tờ giấy kiểm tra của bệnh viện: - Anh sang bên này để kiểm tra có phải không? Nếu như anh không muốn em nói cho mẹ anh biết thì anh đừng đuổi em đi!
Đôi mắt của Giang Nguyên nheo lại.
Vân Vy cảm thấy nơi này rất quen thuộc. Cô đã từng đi qua đây một lẩn, đã nhìn thấy căn nhà kì lạ có hình cái chuông bằng thủy tinh này. Lúc đó cô cảm thấy rất kì lạ, không biết cái nhà này được xây để làm gì. Giờ mới biết hóa ra là...
- Chị là chị Vân phải không ạ?
- Vâng!
- Làm phiền chị cho em xem giấy chứng minh nhân dân!
Vân Vy đưa chứng minh của mình ra, cô nhân viên đối chiếu rồi trả lại cho Vân Vy:
- Đúng rồi, cám ơn chị!
Chăng mấy chốc, cô ta đã mang ra một túi tài liệu và một cốc trà nóng nghi ngút khói.
Vân Vy ngồi xuống, chậm rãi rút tập tài liệu ra. Bên là một bản hợp đồng mua nhà rất dày, trên đó có ghi rõ địa điểm và quy cách của căn nhà. Quả nhiên là một căn nhà tuyệt vời cách trung tâm thành phố không xa lắm.
Tại sao cô không nghĩ ra là Giang Nhan nhờ cô đi lấy cái này nhỉ?
Cô nhân viên dường như đã sớm đoán được phản ứng của cô nên liền bắt đầu chỉ dẫn. Chẳng đợi cô kịp phản ứng gì, cô ta đã đưa ra kế hoạch sắp xếp dày đặc.
Việc quan trọng nhất là dẫn cô đi xem nhà.
Công ty bất động sản đã cho xe đến đưa cô đi xem nhà, sau đó giới thiệu tỉ mỉ về câu tạo căn nhà cho cô. Ba người cùng đi với cô đều rất nhiệt tình, một người nói còn hai người giải thích. Sau khi đã giới thiệu về đại thể của căn nhà, cô nhân viên cười ngọt ngào hỏi cô:
- Cô có hài lòng về bố cục của căn nhà không?
Cô vốn không phải là người kén chọn, mà hơn nữa cô lại thực sự thích căn nhà này.
Ánh sáng mặt trời đầy đủ, có gian để tủ quần áo và phòng đọc sách riêng, nhà vệ sinh không nhỏ hẹp như những nơi khác, ngoài bồn rửa mặt rất đẹp và các thiết bị thủy tinh sang trọng còn được bố trí một cái bồn tắm rất cầu kì.
- Chồng của chị có quen với ông chủ của bọn em? Nhà bếp và nhà vệ sinh của căn nhà này là do nhà thiết kế giỏi nhất của bọn em thiết kế đấy, đồ trang trí và dụng cụ gia đình đều do công ty em tặng cho khách hàng! - Cô bán hàng kéo cánh cửa tủ phòng bếp ra, bên trong là trọn bộ đồ dùng trong nhà bếp.
Có bếp nướng chuyên dụng, bên trong còn có đầy đủ các loại vỉ nướng, xiên nướng. Ngay cả cái lót tay cũng được chuẩn bị đầy đủ. Bên cạnh chậu rửa có đặt một chậu hoa nhài. Những bông hoa nhài trắng muốt đua nhau hé nở, tỏa hương ngan ngát khắp gian nhà.
- Một số thứ là do chồng chị mua từ trước đây ạ!
Cô thật không thể tưởng tượng nổi, Giang Nhan lại biết mua những thứ lặt vặt này.
- Chị có thích những thiết kế này không ạ?
Nếu như cô chuẩn bị cùng người cô yêu thương đặt chân lên con đường hôn nhân thì có lẽ cô chẳng còn gì để mà kén chọn hay chê bai căn nhà này.
- Nếu như chị cảm thấy không có vấn đề gì thì hãy kí nhận lên tờ giấy nhận nhà của bọn em. Như vậy căn nhà này coi như chính thức thuộc về chị. Đây là do chồng chị đặc biệt yêu cầu, nếu như chị không thích, bọn em sẽ hoàn trả lại tiền.
Vân Vy cầm bút, nhìn tờ giấy trong tay.
- Không phải mỗi người đều phải xác nhận như thế chứ?
- Đương nhiên là không phải. - Cô nhân viên nọ nói: - Thực ra chủ hộ đã kí tên vào hợp đồng mua nhà của chúng tôi rồi, căn nhà này coi như đã bán cho anh ấy. Chỉ có điều anh nhà có yêu cầu thêm là phải có sự xác nhận của chị nữa.
- Hóa ra là vậy!
Trước đây cô và Giang Nhan thường xem những quảng cáo ở bến xe buýt, trong đó có giới thiệu về các khu chung cư mới được xây dựng.
Cô rất thích một căn nhà chung cư ấm áp, bên trong có rất nhiều thiết bị trang trí, bên cạnh còn có sân vận động và khu vui chơi cho trẻ em. Cô rất thích thiết kế của căn hộ này, nhưng Giang Nhan lại thích một căn hộ khác, ở cách đó khá xa, một khu biệt thự theo phong cách châu Âu tách biệt với xung quanh.
Cô lắc đầu nói:
- Chẳng có cái siêu thị nào cả, không tiện việc mua sắm!
- Có thể lái xe đi được mà!
- Chỉ mua có một mớ rau hay củ hành mà cũng phải lái xe đi à?
Anh cứng họng không nói được câu nào. Một lúc sau anh liền đưa ra ý kiến:
- Hay là thế này đi, chúng ta mua cả hai căn!
- Thế sau này bày trí ra sao? Ý kiến không đồng nhất thì làm thế nào?
Cô có vẻ bất mãn với câu trả lời này của anh.
Giang Nhan đáp:
- Thế này đi, em nói cho anh biết em muốn thế nào, chúng ta sẽ làm như vậy!
Cô phụng phịu đáp:
- Nói ra rồi thì còn gì thú vị nữa chứ?
Không biết tại sao cô lại rất thích tranh luận với anh. Anh cứ nói ra cái gì là bị cô cãi lại ngay, cứ như thế cô muốn mang chuyện này ra để kiểm tra xem rốt cuộc anh thích cô đến mức nào vậy.
Mấy ngày sau, cuối cùng Giang Nhan lại mang đến một đáp án chuẩn mực.
- Thế này đi, anh thiết kế, em kí tên, nếu em không thích chúng ta lại làm lại, cho đến khi em hài lòng mới thôi!
- Thật không?
- Anh thề đó là sự thật!
Nếu như không có vụ tai nạn ấy, cuộc đời của cô có lẽ có thể coi là hoàn hảo.
Cô và Giang Nhan sẽ mãi mãi ở bên nhau. Anh là người mà cô yêu nhất, là chỗ dựa của cô, hai người sẽ có một gia đình hạnh phúc. Cô sẽ bận rộn trong nhà bếp, anh đôi khi sẽ len lén chạy ra sau lưng cô, đợi cô ngoảnh đầu lại liền hù cô một cái.
Giờ tất cả đã quá xa xôi đối với cô, xa tới mức không thể nào với tới.
Không biết tại sao nhìn thấy tờ giấy này, mắt cô lại như mờ đi, nước mắt lã chã rơi xuống bản hợp đồng. Cô cảm thấy ái ngại, vội vàng len lén lau nước mắt. Cũng may là mấy người kia không nhìn thấy vì còn đang mải nói chuyện.
Trước đây đối với cô, những điều này là không thể thành hiện thực. Thế nhưng bây giờ tất cả đã trở thành hiện thực rồi, chỉ có điều người ở bên cạnh cô bây giờ không phải là người trong quá khứ.
Giang Nhan là cả thế giới của cô. Cô biết mình không thể nào chấp nhận bất kì ai khác. Chỉ có điều cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cô lại gặp được một người giống hệt anh.
Giang Nhan đã lừa cô, đã nói với cô sẽ ở bên cô mãi mãi, nhưng thật không ngờ... Đó không phải là điều cô trách cứ anh.
Điều khiến cô ân hận chính là, cô đã nói dối Giang Nhan một lần duy nhất trong cuộc đời, và cô phải tự gánh chịu hậu quả từ lời nói dối ấy. Cô nói dối anh rằng trên đời này có hoa Madarava nhưng thực ra không hề có. Trên đời này không có loài hoa ấy và cô cũng không biết được kiếp sau của anh ở nơi nào?
- Giang Nhan ơi, nếu như anh đã đầu thai vào kiếp khác, xin anh đừng chờ đợi em nữa!
Vân Vy còn chưa ra khỏi công ty bất động sản thì đã nhận được điện thoại của Tô Tần.
- Em đang ở đâu? Có muốn đi xem thi đấu bóng rổ không, anh đến đón em?
Vân Vy nhìn đồng hồ trên tay:
- Không cần đâu, lát nữa em sẽ tự đến! - Cũng may là có cô nhân viên của công ty bất động sản ở ngay bên cạnh, cô nhân tiện hỏi đường luôn: - Từ đây đi thế nào để ra bến xe điện ngầm em nhỉ?
Cô ta mỉm cười và nhiệt tình chỉ dẫn:
- Giờ chúng ta đang ở trên đường Vọng Hoa, chị cứ đi thẳng, nhìn thấy đèn xanh đèn đỏ thì rẽ trái, đi thêm khoảng 500 mét nữa là đến!
- Em đang ở trên đường Vọng Hoa à? Cụ thể ở chỗ nào? Anh tới ngay đây!
Vân Vy vội vàng nói:
- Không cần đâu, ở đây giao thông tiện lắm, hơn nữa em cũng không biết đây là đâu!
Cô vừa nói đến đây, cô nhân viên nhà đất dường như đã hiểu nhầm ý cô, vội vàng nhiệt tình mời:
- Cô có thể vào công ty chúng tôi ngồi chờ!
Ở quanh đó chỉ có duy nhất một khu nhà mới xây xong. Tô Tần nói:
- Em đứng đây đợi anh đi! - Nói rồi cụp máy luôn.
Chẳng mấy chốc Tô Tần đã lái xe tới. Vân Vy từ trong công ty bất động sản đi ra, ngồi vào trong xe của Tô Tần.
- Thích nhà ở khu này à?
- Ờ... - Cô không biết phải nói thế nào.
Nhìn thấy cô ấp a ấp úng, dường như Tô Tần đã nhìn ra điều gì đó. Tô Tần đưa mắt nhìn khu nhà mới xây xong, nói:
- Rất đẹp mắt, nhà ở khu này cũng không tồi!
Vân Vy chỉ mỉm cười.
- Biết sớm thế này anh cũng mua một căn ở đây rồi!
- Hơ, anh cũng thích sống ở những căn nhà nhỏ như thế này sao? - Cô còn nhớ là con mắt của Tô Tần và Giang Nhan rất giống nhau, đều thích những khu biệt thự yên tĩnh và tách biệt.
Tô Tần ngây người, trước đây anh cũng đã từng đưa Giang Nhan đi xem những căn nhà như thế này, kết cấu không tồi, Giang Nhan còn hào hứng nói:
- Vân Vy thích lắm, còn nói là giống một gia đình!
Đúng là rất giống một gia đình, chỉ có điều lúc ấy anh cảm thấy cho dù có tốt đến mấy thì anh cũng không có hứng thú để mua một căn như thế này, cũng chẳng có hứng thú xây dựng một gia đình ấm áp như Giang Nhan. Chỉ có điều bỗng nhiên hôm nay anh thấy thật kì lạ, trên đường đến đây anh có nhìn thấy rất nhiều áp phích quảng cáo treo đầy hai bên đường, trên đó có đăng hình ảnh về những căn hộ do một kiến trúc sư nước ngoài nổi tiếng thiết kế, lại được xây dựng ở một khu vực rất thích hợp - Những câu quảng cáo rất “sến” ấy không hiểu sao lại hiển hiện lên trong đầu anh từ khi anh nhận thấy Vân Vy bước ra từ tòa nhà ấy. Vào khoảnh khắc này đây, anh rất muốn, rất muốn mua một căn nhà như thế.
Hoặc cũng có thể đây chỉ là một ảo giác.
Tô Tần kéo kính cửa sổ xuống, châm một điếu thuốc rồi từ từ nhả khói, vẻ mặt thư thái nói:
- Địa điểm này tốt, không gian rộng rãi, bản thân không ở có thể đem tặng người khác.
Một công tử con nhà giàu như Tô Tần tặng người khác cả căn nhà cũng chẳng phải là chuyện gì mới mẻ. Quen biết với Tô Tần lâu như vậy rồi, Vân Vy có thể coi là cũng hiểu được phần nào bản chất của anh:
- Cũng không có gì kì lạ, giả sử có hôm nào anh nổi hứng mua cả một cái du thuyền tặng cho người khác em cũng tin là thật! - Chẳng ai có thể nghi ngờ tốc độ vung tiền của công tử Tô Tần. Hồng nhan tri kỉ của anh ta nhiều như vậy, có mua quà để tặng không thôi cũng chẳng đếm xuể.
Tô Tần ngoảnh mặt sang nhìn cô nhướn mày, đôi mắt sáng lấp lánh như những viên ngọc trai.
Xe của Tô Tần đi qua đoạn ngã rẽ rồi đột nhiên tăng tốc.
Vân Vy nhìn mái tóc bị gió thổi rối tung lên của Tô Tần, anh rất ít khi biến đổi tâm trạng đột ngột như thế này.
Một lát sau, Tô Tần lại nói:
- Anh có một người bạn cũng mua một căn hộ như thế này ở thành phố C, nội thất đều do một mình cậu ta bỏ thời gian cùng vài người trang trí! - Lúc ấy anh đi thăm Giang Nhan, thấy mặt mũi Giang Nhan lấm lem liền giật nảy mình.
Giang Nhan cười hi hi nói:
- Tự mình động tay làm vẫn là tốt nhất. Đến lúc đó dẫn Vân Vy đến, nhất định cô ấy sẽ rất thích!
Nào ai ngờ Giang Nhan chẳng đợi được đến ngày hôm ấy.
Tô Tần nói là thành phố C, đó là thành phố nơi cô sinh ra, cũng là thành phố nơi mà cô và Giang Nhan quen nhau và ở bên nhau.
Tại sao Tô Tần lại nói điều đó vào lúc này, hơn nữa lại dùng giọng điệu trầm lắng ấy? Trái tim Vân Vy chợt run lên, chắc chắn có điều gì đó ẩn chứa trong những câu nói của anh.
- Nếu một ngày nào đó em muốn qua đó xem xem, hãy bảo anh đưa chìa khóa cho. Trước khi cậu ấy đi, cậu ấy đã gửi chìa khóa cho anh, nói là phải mang đến sự bất ngờ cho một người!
Sau khi vụ tai nạn xảy ra, trước khi anh hôn mê, Giang Nhan đã nói với anh:
- Nếu như tớ không còn trên đời này nữa, cậu hãy giúp tớ tặng căn nhà ấy cho Vân Vy. Nhưng cậu đừng nói với cô ấy là của tớ mua, cô ấy sẽ đau lòng lắm.
Giang Nhan, đồ ngốc! Đến lúc này rồi mà vẫn còn một lòng một dạ nhớ đến Vân Vy.
Ai mà biết được anh “ngủ một giấc” đến mấy năm trời, khi tỉnh lại anh đã không còn có thể làm được chuyện này nữa rồi.
Căn nhà khó nhọc lựa chọn, vất vả bài trí... tất cả công sức giờ đã đổ sông đổ biển.
Vân Vy và Giang Nguyên đã ở bên nhau.
Lúc mở cánh cửa ra, anh nhìn thấy tất cả những gì mà Giang Nhan đã để lại phủ đầy bụi bặm, đặc biệt là những cây cảnh anh đặt trong phòng đều đã khô tàn hết cả.
Tất cả những thứ này đều khiến cho người ta phải đau lòng, ấy vậy mà anh lại nhìn thấy Vân Vy ở bên cạnh Giang Nguyên, nụ cười thật rạng rỡ. Lúc ấy trong lòng anh lần đầu tiên có một hi vọng mãnh liệt rằng, linh hồn người đã chết sẽ mất hết tri giác, có như vậy Giang Nhan mới không đau lòng.
Anh không muốn người bạn thân nhất của mình phải đau khổ.
Vân Vy trầm ngâm hồi lâu rồi nghẹn ngào nói:
- Người bạn ấy của anh... - Còn chưa nói hết câu thì đột nhiên cơ thể cô như mất kiểm soát, cô ngoảnh đầu lại nhìn, chưa kịp nhận thức đang có chuyện gì xảy ra, chỉ nghe bên tai có tiếng phanh gấp, sau đó một bóng đen lướt qua trong mắt cô, Tô Tần đột nhiên ôm chặt lấy cô. Cái xe tiếp tục lao về phía trước thêm một đoạn nữa, cuối cùng đâm mạnh vào rào chắn. Đầu cô đập vào người Tô Tần, đầu óc gần như trống rỗng mất vài giây.
Đợi đến khi chiếc xe dừng lại hẳn, Vân Vy mới ý thức được rằng có chuyện gì đang xảy ra.
- Tô Tần... - Trái tim cô như thắt lại, hoang mang kéo áo Tô Tần, liên tục lay lay người anh.
Cũng may, Tô Tần lập tức ngẩng đầu lên, trên người không thấy có vết thương nào, chỉ có sắc mặt xám ngoét.
Không biết xe làm sao mà lại đâm vào dải phân cách giữa hai làn đường, phía trước đó không xa còn có hai xe bị đâm nghiêm trọng hơn.
Cảnh tượng này dường như đã chạm đến dây thần kinh nào đó trong đầu cô, những hồi ức quen thuộc và xa lạ ào về như thác đổ, tất cả hiện lên giống như một thước phim quay chậm.
“Trên con đường cao tốc từ thành phố A đến thành phố C vừa xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Một chiếc xe nhãn hiện Buick đi ngược chiều đã liên tiếp đâm vào ba chiếc ô tô khác... Do các xe đều đi với tốc độ rất cao nên những chiếc xe bị đâm đã biến dạng nghiêm trọng... “, đó là tin tức cô nghe được trên đường khi Giang Nhan qua đời.
Cô hoảng loạn hỏi:
- Anh đang ở đâu? Em sẽ qua đó ngay!
Giang Nhan đã đồng ý, anh đã nói sẽ ở nguyên chỗ đó đợi cô.
Lúc ấy cô chẳng thể nào biết được anh đã bị kẹt cứng ở trong xe, không thể nào ra được.
Cô chỉ biết hỏi anh:
- Anh có bị thương không?
- Không, anh vẫn ổn!
- Có bị chảy máu không?
- Không.
- Có bị đập vào đầu không?
- Không...
- Ở đó có xe cứu thương chưa? Anh phải đi theo người ta kiểm tra mới được!
Anh không bị đập vào đầu, không hề chảy máu, anh không lừa cô... vết thương của anh bên ngoài không thể nào nhìn thấy được...
- Ừ...
Lúc đó cô còn nghĩ anh sẽ không làm sao, mãi cho đến tiếng của anh cứ nhỏ dần, nhỏ dần... cô mới phát hiện ra rằng...
Cô thật là ngốc!
Từng cảnh tượng trong quá khứ cứ hiện về trong đầu cô.
Những điều cô nhớ và những điều không nhớ...
- Vân Vy, có một chuyện anh luôn muôn nói cho em biết. Mỗi lần gặp anh đều muốn nói với em, nhưng cuối cùng lại không có dũng khí để nói ra.
- Vân Vy, em không biết đâu, người em thích trước không phải là anh.
Vân Vy nhất thời không thể hiểu được ý của Giang Nhan:
- Giang Nhan, anh đang nói linh tinh cái gì thế?
Giang Nhan thở dài:
- Là thật đấy! Vân Vy à, anh có một người anh song sinh, anh ấy cái gì cũng tốt, thông minh hơn anh, tính cách tốt hơn anh, kiên cường hơn anh, tự tin hơn anh. Có lúc anh nghĩ mình chỉ là cái bóng của anh ấy. Lúc còn nhỏ anh thường độc chiếm sự quan tâm của bố mẹ, là bởi vì anh cảm thấy, nếu như bố mẹ yêu anh ấy thì sẽ không yêu anh nữa. Lâu dần, bố mẹ ngày càng chiều chuộng anh, chiều chuộng hơn nhiều so với anh ấy. Nhưng mà anh vẫn cảm thấy anh kém anh ấy quá xa, lúc nào cũng nghĩ rằng những thứ mình vất vả có được, anh ấy chỉ cần muốn là lập tức sẽ cướp đi mất!
Đời người thật là kì diệu, vận mệnh đã cho anh gặp em. Lúc ấy anh không biết rằng em đã quen với anh ấy trong hoàn cảnh như vậy, cũng không biết rằng em đã nhầm tưởng anh là anh ấy. Khi anh biết rằng em vì thích anh ấy nên mới thích anh, trong lòng anh đã chua xót biết bao!
Anh không muốn em đến nhà anh là bởi vì sợ thời điểm chưa chín muồi, em gặp anh ấy rồi sẽ rời bỏ anh. Có thể em sẽ cười nhạo anh chẳng có tự tin, nhưng sự thực đúng là như vậy. Nếu như em nhìn thấy anh ấy nhất định em sẽ yêu anh ấy mất. Bởi vì em sẽ phát hiện ra rằng, so với anh ấy, kì thực... Hơn nữa em không chỉ một lần nói với anh rằng, em thích nhất là điệu bộ của anh lúc chụp ảnh. Vân Vy, em có biết không, thực ra anh không thích chụp ảnh. Những gì thường ngày anh hay nói với em chỉ là lừa dối. Bức ảnh đó là anh lấy từ chỗ anh của anh đấy!
Cô thật không ngờ những điều Giang Nhan đã nói. Cô lại càng không ngờ được rằng những buổi sáng khiến cho cô rơi vào lưới tình lại không thuộc về cô và Giang Nhan, còn người khiến cho cô mê đắm ngay từ ánh nhìn đầu tiên, người khiến cho trái tim cô đập loạn nhịp ấy lại không phải là Giang Nhan.
- Đó đều đã là dĩ vãng. Mấy năm nay, chúng ta luôn ở bên nhau, người em yêu là anh chứ không phải là anh trai anh. Cho dù anh không có niềm tin với bản thân thì cũng không nên mất niềm tin ở em mới phải!
Giang Nhan thở phào nhẹ nhõm:
- Anh cũng từng nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn thấy sợ. Nghe nói em sẽ đến nhà anh, biết em sẽ gặp anh ấy, anh càng sợ... Vì vậy nói thế nào thì anh cũng phải trở về nhà. Vân Vy, bởi vì anh quá yêu em nên anh không thể không có em. Hãy tha thứ cho anh!
Vân Vy không nhịn được cười:
- Chỉ cần anh bình an là được, điều đó là quan trọng nhất!
Lúc ấy đang là giờ cao điểm, tình trạng tắc đường vô cùng nghiêm trọng, chờ mãi mà chẳng bắt được cái taxi nào.
- Vân Vy, anh muốn quay về, đến khu mua sắm mua cho em cái váy ấy... em mặc vào nhìn đẹp lắm! Anh sẽ để em mặc chiêc váy ấy đến nhà anh tối nay, nếu như em lạnh, anh sẽ ôm chặt lấy em.
Nghe thấy giọng nói của anh, Vân Vy chợt run rẩy.
- Giang Nhan, anh lạnh lắm à?
- Không đâu ngốc ạ, nếu như anh lạnh thì làm sao sưởi ấm cho em được!
Cô cười:
- Em nói cho anh biết nhé, em đang mặc chiếc váy mà anh thích, chiếc váy mà chúng ta đã nhìn thấy hôm cùng đi vào khu mua sắm ấy!
- Có phải rất đẹp không?
- Lát nữa anh sẽ biết mà!
- Ừ!
- Giờ anh đã ra khỏi nơi xảy ra tai nạn chưa?
- Ừ.
- Đã tới nơi an toàn chưa?
- Ừ.
Mặc dù đáp án của anh là khẳng định nhưng trong lòng cô sao vẫn có một cảm giác không thể nói thành lời.
Cô nghe thấy ở đầu dây bên anh có tiếng huyên náo, có người liên tục hỏi:
- Anh thử xem có thể mở được cửa xe ra không?
Vân Vy hốt hoảng hỏi Giang Nhan:
- Anh đang ở đâu?
Giọng nói của Giang Nhan càng trở nên yếu ớt:
- Vân Vy, có thể anh phải đến một nơi rất xa. Chỉ có một câu hỏi này, anh cứ muốn hỏi em...
Cô còn chưa kịp “hiểu hết” ý của anh thì đã có tiếng kim loại đập vang lên từ đầu dây bên anh. Âm thanh bên đó ngày càng huyên náo, giọng nói của Giang Nhan càng lúc càng đứt quãng –
- Vân Vy... ơi...
- Vâng.
- Trên con thuyền đó của em..., tại sao không có anh?
- Anh chỉ hối tiếc...
- Vốn dĩ anh không tin, giờ anh mới biết, hóa ra... trên con thuyền của em... thật sự không có anh...
- Vân Vy, nếu như anh không còn, em đừng yêu anh trai anh. Bởi vì nếu là vậy... em sẽ chỉ nhớ đến anh ấy... mà không nhớ đến anh. Nếu như là vậy... anh sẽ... chỉ là... cái bóng của... anh ấy, giống như... chưa từng tồn tại, thậm chí... không tồn tại... trong kí ức của người mà anh yêu...
- Anh không muốn như vậy...
- Anh ích kỉ lắm... cho dù anh có ra đi... anh vẫn muốn có được... chỗ đứng trong trái tim em...
- Mỗi lúc rảnh rỗi, em có thể nhớ đến anh... như... vậy... cũng tốt... rồi...
Đầu Vân Vy đau như búa bổ.
Giang Nhan ơi, Giang Nhan... sao anh lại ngốc đến thế?
Thế nhưng người ngốc nghếch hơn cả vẫn là cô, chỉ có cô mới tin rằng cuộc đời này có thể quay ngược trở lại, chỉ có cô mới tin rằng những thứ quý hơn cả sinh mệnh sau khi mất đi rồi vẫn có thể có lại được, chỉ có cô mới mãi đắm chìm trong những ảo tưởng hoang đường của mình...
- Giang Nhan oi...
- Giang Nhan...
Những giọt nước mắt không thế kiềm chế được lăn dài trên gò má.
Cô hối hận biết bao, vào những giây phút cuối cùng ấy, nghe thấy tiếng thở của Giang Nhan ngày càng yếu đi, cô chỉ biết cố sức gọi tên anh. Giang Nhan bảo cô:
- Vân Vy à, em hãy nói... câu gì đó anh thích nghe đi!
Nhưng ngoài việc gọi tên anh, cô chẳng còn có thể nghĩ ra được những lời nào hay hơn. Cuối cùng cô vẫn chẳng thể níu giữ anh lại được.
Lúc được gặp lại Giang Nhan, anh đã nằm lạnh băng ở trên một chiếc giường nhỏ, trên khóe môi anh còn có một vệt máu đỏ tươi. Cô nhẹ nhàng lau vết máu ấy đi, nhưng máu đã khô lại rồi thì làm sao có thể lau khô được nữa? Cô nắm chặt lấy tay anh, đặt lên chiếc váy xinh đẹp của mình... chiếc váy đỏ tươi, tựa như những vết máu của anh.
Mặc dù cô không biết trong đầu mình lúc ấy nghĩ cái gì, cô chỉ biết cô không nên mua chiếc váy ấy. Bởi vì nó mặc dù rất đẹp nhưng lại mang đến sự không may mắn.
Nhất là lúc nước mắt vừa rơi xuống, chiếc váy đã bị loang lổ thành từng vệt rồi.
- Giang Nhan ơi, anh xem này, nhìn thì đẹp nhưng chất liệu chẳng tốt gì cả. Có phải vì thế mà anh không muốn nhìn nó lần nữa không?
- Giang Nhan ơi...
- Giang Nhan ơi...