Chương 8: Gọi tôi là Thu Nhã được rồi

Hứa Thu Nhã nằm trên lưng Từ Phàm , cố gắng vùng vẫy, nhưng cô ấy là phụ nữ, sao có thể khỏe hơn một người đàn ông như Từ Phàm .

Cơ thể anh đung đưa trên lưng Từ Phàm .

Hai tay Từ Phàm đỡ trên đùi Hứa Thu Nhã , mặt hắn lập tức đỏ bừng.

Hắn có chút ngượng ngùng giải thích: "Bác sĩ Hứa, cô đừng hiểu lầm, hiện tại chân của cô bị thương, đi không nổi, bây giờ tôi cõng cô trở lại phòng khám."

"Đây……"

Từ Phàm dường như chỉ giúp cô vì lòng tốt, Hứa Thu Nhã không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.

Lúc này chân cô đang vô cùng đau ,không thể tự mình đi về , Hứa Thu Nhã chỉ có thể yếu ớt gật đầu, nói: "Vậy thì, Từ Phàm , làm phiền anh rồi."

Từ Phàm gật đầu, cõng Hứa Thu Nhã trên lung đi về phía Trung tâm Y tế Hạ Hà Thôn.

Lo sợ rằng vết thương ở chân của Hứa Thu Nhã sẽ trở nên tồi tệ hơn, Từ Phàm bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến Trung tâm Y tế Hạ Hà Thôn.

"Từ Phàm, chìa khóa."

Sau khi nhận chìa khóa từ phía sau, Từ Phàm mở cửa phòng khám và cõng Hứa Thu Nhã bước vào.

Sau khi sờ soạng trên tường, tìm được vị trí công tắc, Hứa Phàm bật đèn lên, nhìn thấy tủ thuốc bên cạnh có một chiếc ghế đẩu liền đi tới.

"Bác sĩ Hứa, cẩn thận."

Anh cẩn thận đặt Hứa Thu Nhã xuống khỏi lưng, đỡ cô và ngồi lên ghế đẩu.

"Bác sĩ Hứa, hay là ta giúp ngươi xem một chút?"

Từ Phàm nhớ đến một số kỹ thuật xoa bóp trên Thanh Nang Quyển, muốn giúp Hứa Thu Nhã điều trị.

Trên đường đi, Từ Phàm cư xử rất tốt, cùng với gói Hoạt Cốt Tán lúc trước, Hứa Thu Nhã cũng tin tưởng vào y thuật của hắn nên gật đầu đồng ý.

"Vậy làm phiền ngươi..."

Từ Phàm gật đầu, một tay ôm bắp chân đang đi tất của Hứa Thu Nhã , cẩn thận cởi chiếc giày cao gót màu đen trên chân cô.

Ngay lập tức, bàn chân nhỏ quấn tất lụa màu da này lộ ra trước mắt Hứa Phàm, tựa hồ có chút thẹn thùng, năm ngón chân nhỏ sơn móng màu hồng hơi cong lên.

Từ Phàm dùng tay đỡ lòng bàn chân, tất lụa theo nhiệt độ cơ thể của Hứa Thu Nhã có chút trơn trượt, khiến Từ Phàm trong lòng ngứa ngáy, không biết tại sao.

Hắn xoa nhẹ chân Hứa Thu Nhã, đột nhiên có một âm thanh rêи ɾỉ phát ra từ phía trên.

Hứa Phàm vội vàng ngẩng đầu, hỏi: "Làm sao vậy, làm ngươi đau sao?"

Hứa Thu Nhã cắn chặt môi, yếu ớt gật đầu ừ một tiếng.

Từ Phàm có chút ngượng ngùng, hắn ta chỉ mới học Thanh Nang Quyển, kỹ thuật không đủ thuần thục, nên đã làm cô ấy đau.

"Vậy thì, tôi sẽ cẩn thận hơn."

Nói xong, ánh mắt Hứa Phàm đã quay về chân ngọc đang cầm trong tay, đột nhiên liếc mắt lên phía trên một cái, làm cho Hứa Phàm máu xông lên não.

"Ngươi, ngươi nhìn cái gì!"

Sau đó, Hứa Thu Nhã nắm chặt mép váy giữa hai chân, sau đó trừng mắt nhìn Từ Phàm.

Hứa Phàm lập tức đỏ mặt, xấu hổ nói: "Xin lỗi, ta, ta không phải cố ý..."

"phụt."

Đột nhiên Hứa Thu Nhã che miệng cười nhẹ, cô ấy nhìn Từ Phàm nói: "Tôi chỉ đùa anh thôi, tiếp tục đi."

Từ Phàm xấu hổ ừ một tiếng, nắm bàn chân của Hứa Thu Nhã và xoa nhẹ.

Dần dần, kỹ thuật của Từ Phàm trở nên thành thạo, Hứa Thu Nhã dựa vào ghế đẩu, cảm nhận được sự xoa bóp của Từ Phàm dưới thân mình, không khỏi cụp đôi mắt đẹp xuống.

Cô thực sự rất tò mò, Từ Phàm đã học được cách xoa bóp này ở đâu, được hắn xoa bóp như thế này, chẳng những không đau, ngược lại rất thoải mái, tê tê.

"Hả? Sao lại dừng..."

Lúc này cảm giác thoải mãi đột nhiên dừng lại.

Hứa Thu Nhã mở to đôi mắt đẹp, nhìn Từ Phàm đã đặt chân của cô xuống và đứng dậy, trên mặt có chút luyến tiếc.

Hứa Phàm không khỏi sửng sốt một chút, nói: "Ừm, Từ bác sĩ, vẫn chưa đỡ à? Vậy để tôi tiếp tục xoa bóp cho cô?"

Kỳ lạ, theo lý mà nói, sau khi xoa bóp lâu như vậy, nên đỡ rồi mới đúng.

Ngay lập tức, hắn thấy một đám mây đỏ hiện lên trên mặt Hứa Thu Nhã , cô xấu hổ nói: "Không, không cần ..."

Nói xong, cô xỏ chân vào đôi giày cao gót, ngập ngừng đứng dậy, cô kinh ngạc phát hiện đôi chân vốn còn đau nhức trước đó của mình sẽ hoàn toàn bình phục.

Bước vài bước trong phòng khám, cô vui vẻ nói: "Chân của tôi đã lành rồi! Từ Phàm , anh thật lợi hại!"

Từ Phàm sờ sờ mũi, có chút xấu hổ nói: "tạm được."

"Vậy bác sĩ Hứa, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước."

vết thương ở chân Hứa Thu Nhã đã khỏi, cô nam quả nữ ở chung một có chút xấu hổ, vì vậy Từ Phàm chuẩn bị về nhà.

"đứng lại."

Nhưng khi hắn vừa ra đến cửa, Hứa Thu Nhã đã gọi hắn lại.

", còn chuyện gì không?"

Từ Phàm xấu hổ quay đầu lại, thầm nghĩ, cô sẽ không muốn trách mình vừa rồi vô ý nhìn lên chứ.

Hứa Thu Nhã nhìn Từ Phàm nói: "Từ nay đừng gọi tôi là bác sĩ Hứa nữa, tôi bằng tuổi anh, anh gọi tôi bác sĩ Hứa cứ như tôi già lắm vậy.

"Hả? vậy gọi thế nào?"

Hứa Thu Nhã cười khúc khích, xinh đẹp như hoa đào nở rộ, cô nhìn vào mắt Từ Phàm , nhếch khóe miệng nói: "Sau này, hãy gọi tôi là Thu Nhã."

"Được, bác sĩ Hứa."

Từ Phàm theo bản năng lại gọi bác sĩ Hứa, thấy lửa giận của đối phương sắp bùng phát, hắn vội vàng chạy ra khỏi phòng khám.

Sau khi chạy nhanh về nhà, dạ dày của Từ Phàm kêu lên.

Đoán rằng cơm ở nhà cũng đã chin rồi, Từ Phàm lại bước nhanh hơn.

Nhưng khi hắn bước vào nhà, thì thấy trong nhà có them một vị khách.

Đối phương đang khoanh chân ngồi trước bàn ăn, hung hăng nhìn mẹ và em gái mình.

"Vương Thủ Tài? Ngươi đến đây làm gì!"

Từ Phàm lập tức tức giận chạy tới!

Vương Thủ Tài, Từ Phàm cũng không lạ gì, người giàu nhất Hạ Hà Thôn, hắn ta là người duy nhất trong Hạ Hà Thôn có ô tô và sống trong nhà gỗ.

Sở dĩ Từ Phàm khó chịu với hắn ta như vậy không phải vì điều gì khác.

Anh trai của Vương Thủ Tài là Vương Mã Tử!

"Yo? Đây không phải là Từ Phàm sao? Làm sao? Ở Đông Hải làm việc không ổn nên quay về? Hay là chú giới thiệu cậu đến huyện trấn chuyển gạch?"

Vương Thủ Tài rung chân khịt mũi khinh thường nhìn Từ Phàm .

Từ Phàm cau mày nói: " Vương Thủ Tài, nhà tôi không chào đón ông, cút đi!"

"Haha, bảo ta cút? Hứa Phàm, hai nhà chúng sắp trở thành thông gia, ngươi như vậy rất không lịch sự!"

Vương Thủ Tài đắc thắng khịt mũi, sau đó nhìn Trương Lệ Mai đang cúi đầu không nói gì, khịt mũi nói: "Ồ? Vợ Ái Quốc, hình như bà vẫn chưa nói chuyện này với con trai bảo bối của mình?"

"Đây……"

Nhìn mẫu thân cúi đầu khóc nức nở, Hứa Phàm không khỏi có chút bối rối.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"