Chương 7: Tốt quá rồi

"Từ Phàm, ngươi!"

Thấy Từ Ái Quốc uống thuốc của Từ Phàm , Hứa Thu Nhã phát điên!

"Từ Phàm ! Ngươi làm như vậy, sẽ hại chết cha ngươi đấy, ngươi có biết không! Đó là thuốc giả! sẽ chết người!"

Không thể không nói vẻ mặt tức giận của Hứa Thu Nhã rất thú vị, Từ Phàm liếc nhìn vài cái trước khi quay đi.

"Bác sĩ Hứa, cảm ơn vì đã tức giận như vậy."

Từ Phàm khẽ cười nói: "Bất quá ngươi yên tâm, đây là cha ta, đương nhiên, ta càng lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện gì, ta đã sớm thử qua loại thuốc này, về phần có tác dụng hay không, ngươi xem."

Bây giờ vết thương ở chân của Từ Ái Quốc vẫn chưa được băng bó lại, Hứa Thu Nhã nhìn vết thương ở bắp chân của Từ Ái Quốc một cách nghi ngờ sau khi nghe những gì Từ Phàm nói.

Vừa nhìn, cả người liền sững sờ...

Chỉ thấy rằng vết thương của Từ Ái Quốc đang lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!

"Làm sao có thể ……"

Hứa Thu Nhã không thể tin được hít một hơi, lập tức đi tới chỗ Từ Ái Quốc , cầm chiếc cốc mà Từ Ái Quốc vừa uống để quan sát.

Chỉ một liều thuốc mà chữa được vết thương nghiêm trọng như vậy? Hứa Thu Nhã lắc đầu, ngay cả giáo sư y khoa danh giá nhất ở tỉnh lỵ cũng không thể bào chế ra loại thuốc nghịch thiên như vậy!

"Từ Phàm, thuốc này thật là do ngươi bào chế sao?"

Loại thuốc này thần kỳ đến mức Hứa Thu Nhã khó có thể tin được nó lạo do người đàn ông nhìn có chút phổ thong trước mắt này...

Từ Phàm nhún nhún vai, cười nói: "Không phải ta, chẳng lẽ là ngươi?"

"Đây……"

Hứa Thu Nhã không khỏi có chút đỏ mặt, cô ấy là bác sĩ tốt nghiệp đại học y khoa, nhưng cuối cùng lại không bằng một người chưa từng học qua y khoa...

"Từ Phàm, vừa rồi ta quá xúc động, lời ta nói có lẽ có chút thất lễ. . . xin lỗi..."

Hứa Thu Nhã cắn môi do dự một lúc rồi xin lỗi Từ Phàm , Từ Phàm mỉm cười lắc đầu nói: "Bác sĩ Hứa, cô cũng là nghĩ cho cha tôi, tôi làm sao có thể trách cô?"

Nói xong, Từ Phàm nhìn Trương Lệ Mai đang ở một bên.

Lúc này, bà và Hứa Tú Tú đang ôm nhau khóc.

Trụ cột gia đình ngã xuống đã lâu, nay với cách chữa trị của con trai, cuối cùng ông cũng có hy vọng đứng dậy, giờ phút này, tất cả những uất ức chôn chặt trong lòng đều hóa thành nước mắt.

Từ Phàm lắc đầu, vỗ vai mẹ và em gái, an ủi: "Được rồi, mẹ, Tú Tú, hai người đừng khóc nữa, cha con khỏi bệnh rồi, đây không phải là chuyện tốt sao."

"Không khóc, ta không khóc."

Trương Lệ Mai nghẹn ngào lau nước mắt trên khóe mắt, đi đến bên Từ Ái Quốc đang ở trên giường và khóc: "Lão đầu, con trai chúng ta rất giỏi!"

Từ Ái Quốc gật đầu, quầng mắt anh đỏ hoe, anh gật đầu nói: “Chà, lần này may mà có Phàm nhi, tôi có thể quay lại làm việc trên công trường được rồi.”

Điều đầu tiên Từ Ái Quốc nghĩ đến là tiếp tục công việc càng sớm càng tốt để hỗ trợ gia đình, Từ Phàm nhìn thấy thế không khỏi cười khổ.

Cha đã trả giá quá nhiều cho gia đình này, hắn phải trưởng thành càng nhanh càng tốt!

Từ Phàm không muốn nhìn thấy cha mẹ mình làm việc khổ cực nữa, họ đã già, đã đến lúc để họ hưởng phúc.

Lắc lắc đầu, Từ Phàm mỉm cười với cha mẹ mình: "Được rồi, đừng làm như vậy nữa, bác sĩ Hứa đang ở đây đấy."

Hứa Thu Nhã dường như tức cảnh sinh tình, quầng mắt hơi đỏ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng khi thấy Từ Phàm nhìn mình, cô hoảng sợ lau nước mắt, nói: "Tôi, tôi không sao ."

"Trời cũng tối rồi, tôi đi nấu cơm, bác sĩ Hứa, hay là ở lại ăn cơm với gia đình chúng tôi."

Đã đến giờ ăn tối, Trương Lệ Mai muốn mời Hứa Thu Nhã ở lại ăn bữa cơm để cảm ơn cô ấy đã chăm sóc Từ Ái Quốc những ngày này.

Hứa Thu Nhã lắc đầu nói: "Không, dì Trương, ở phòng khám còn có một số việc cần xử lý, con đi trước, để hôm khác đi."

Hứa Thu Nhã nói xong vội vàng thu dọn hộp thuốc chuẩn bị rời đi.

Trương Lệ Mai không khỏi có chút xấu hổ, nhìn con trai nói: "Con trai, vậy con đưa bác sĩ Hứa trở lại phòng khám đi, bây giờ trời tối như vậy, một mình cô ấy không an toàn."

Từ Phàm cũng không có nghĩ nhiều, hiện tại có rảnh rỗi, liền gật đầu đồng ý.

Rất nhanh, hai người cùng nhau đi ra khỏi sân nhà Hứa Phàm.

Suốt đường đi, hai người không nói với nhau câu nào, bầu không khí có chút khó xử.

Ngửi được mùi thơm của con gái bên cạnh thỉnh thoảng thoáng qua, Từ Phàm chủ động nói: "Bác sĩ Hứa, vừa rồi để cô xem trò cười rồi."

Hứa Thu Nhã lắc đầu cười nói: "Không, thực ra tôi khá ghen tị với anh, có cha mẹ tốt như vậy."

Khi cô ấy nói điều đó, một tia buồn bã thoáng hiện lên trong mắt Hứa Thu Nhã.

Nàng như là cố ý che đậy, cười hỏi: "Đúng rồi, Từ Phàm, sao ta chưa từng nghe dì Trương nói ngươi rất giỏi y thuật."

Những ngày này, cô ấy thường đến giúp Từ Ái Quốc , cô ấy đã nghe nói về người đàn ông này đang làm việc ở Đông Hải.

Bây giờ anh ấy đã từ một người làm công ăn lương trở thành một bác sĩ thiên tài, Hứa Thu Nhã thực sự rất ngạc nhiên.

Từ Phàm mỉm cười, tùy ý nói: "Ồ, khi tôi làm việc ở Đông Hải, có một ông già đã dạy tôi rất nhiều, vì vậy tôi đã học được một chút."

Hứa Thu Nhã gật đầu, vừa định nói, bước chân đột nhiên không vững, kinh hô một tiếng ngã về phía trước.

"cẩn thận!"

Từ Phàm nhìn thấy, hắn vô thức nắm lấy eo của Hứa Thu Nhã .

Hắn một tay ôm lấy mảnh khảnh eo, dùng sức kéo, đem đối phương ôm vào trong lòng.

"Bác sĩ Hứa, cô không sao chứ?"

Hứa Thu Nhã trong vòng tay đau đớn cau mày, Từ Phàm không khỏi lo lắng hỏi.

Hứa Thu Nhã cắn đôi môi lắc đầu nói: "Không sao, trời quá tối, tôi không có chú ý, Từ Phàm , cảm ơn,..."

Khi nói chuyện, Từ Phàm phát hiện khuôn mặt xinh đẹp của bác sỹ Hứa gần trở nên đỏ bừng.

"Khụ khụ, ngại quá, ta, ta chỉ là sợ cô ngã."

Từ Phàm lúc này mới chú ý tới mình đang ôm chặt thân thể mềm mại của Hứa Thu Nhã , đỏ mặt vội vàng buông tay.

Lần này, hai người so với vừa nãy càng cảm thấy khó xử.

Hứa Thu Nhã cắn môi, ánh mắt lảng tránh khỏi Từ Phàm , nói: Từ Phàm , đến đây được rồi, anh về nhà ăn cơm đi."

"Tôi …"

Từ Phàm cũng xấu hổ, vừa rồi khi hắn đặt tay lên bờ mông đàn hồi của cô, trên tay vẫn còn hơi ấm, hắn thầm nghĩ, một đại cô nương sao đi đường lại không chú ý như vậy.

"Bác sĩ Hứa, cô sao vậy?"

Ngay khi anh đang do dự có nên rời đi trước để tránh thêm xấu hổ hay không, Hứa Thu Nhã nghiến răng, như thể vô cùng đau đớn, Từ Phàm vội vàng hỏi.

Hứa Thu Nhã ngồi xổm trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi lắc đầu nói: “Không, không sao, vừa rồi ta đại khái là bị trượt chân, Từ Phàm , ngươi trở về trước đi, ta tự trở về bôi thuốc là được. .."

"A! Anh! Anh làm gì vậy!"

Từ Phàm không nói gì, chỉ thấy hắn bước tới trực tiếp cõng Hứa Thu Nhã trên lưng.

Đột nhiên, trái tim nhỏ bé của Hứa Thu Nhã , giống như một con nai, nhảy lên nhảy xuống ...