Chương 32: Có lý lịch tốt là có thể làm càn

"Úi! Xin lỗi, tay tôi trượt". Trên mặt cô ta nhếch một nụ cười thỏa mãn.

Chiếc hộp được làm bằng gỗ, có thể nổi trên mặt nước.

May mắn thay, nó không trôi quá xa và có thể được vớt lên được.

Vừa lúc Ôn Nhan cúi xuống, cô thoáng thấy một bàn tay vươn ra từ phía sau.

Ôn Nhan cười lạnh, xoay người sang một bên, Tạ Tử Quế đẩy định đẩy cô, theo đà mà trượt chân, "bụp" một cái ngã xuống hồ.

Ôn Nhan vội vàng vớt lấy chiếc hộp của mình, lùi về phía sau mấy bước.

Tạ Tử Quế té nước, hét lên "cứu".

Tô Thiển Thiển đang đứng một góc xem kịch liền há hốc miệng, vội vàng gọi người: "Mau đến đây, có người đẩy Tạ tiểu thư xuống nước!".

Giọng nói cô ta vang lên, mọi người trong Tạ gia đều có thể nghe thấy.

Đột nhiên có một người đàn ông lao tới, nhảy xuống hồ cứu Tạ Tử Quế.

Người đàn ông đó mặc áo phông trắng, mái tóc dài đến tai bắt đầu nhỏ nước, khuôn mặt tuấn tú lại đầy tức giận.

"Nhị ca!". Tạ Tử Quế vừa nhìn thấy anh ta đã suýt khóc: "Cô ta thật độc ác, còn đẩy em xuống nước".

Người hầu đem khăn đắp lên người cho Tạ Tử Quế.

Tạ Y Đình vừa đi về, không biết tình hình, chỉ nhìn thấy em gái mình rơi xuống nước, liền dễ dàng tin tưởng lời nói của cô ta.

Tạ Y Đình quay sang Ôn Nhan.

Vừa nhìn thấy cô, Tạ Y Đình cau mày, anh ta cảm thấy người trước mặt rất quen, nhưng lại không biết mình đã từng gặp ở đâu.

Trước mặt anh ta là một người phụ nữ dáng người mảnh mai, mái tóc được buộc lên thoải mái, để lộ chiếc cổ thanh tú, xinh đẹp đến khó tin.

Anh ta không hề động tâm, liền nói: "Này, xin hãy cùng tôi đến Cục Công an ngay bây giờ".

Thấy Tạ Y Đình không nói không rằng lại muốn đem cô tới cảnh sát, Ôn Nhan vẫn chưa lên tiếng, Tô Thiển Thiển đã thêm mắm thêm muối: "Nhị Tạ thiếu gia, cô ấy có xuất thân rất lớn đó~".

"Ồ?". Tạ Y Đình nhướng mày: "Lý lịch tốt thì có thể cư nhiên muốn làm gì là được à?".

Anh ta học luật và đang học tiến sĩ. Điều anh ta ghét nhất là dựa dẫm vào người khác.

Vì vậy, anh ta luôn giữ thái độ khiêm tốn, tập trung vào việc học và không muốn nhúng tay vào công việc của công ty.

Những gì Tô Thiển Thiển nói vừa trúng vào điều anh ghét.

"Tôi không có lý lịch tốt nào cả, nhưng anh có thể kiểm tra hệ thống giám sát trước khi nói những lời này". Ôn Nhan thẳng lưng, cực kỳ bình tĩnh: "Tôi không đẩy cô ấy, là cô ấy muốn đẩy tôi, may mắn là tôi đã tránh kịp thời".

"Ý cô là lỗi của Tử Quế?". Tạ Y Đình liếc nhìn cô sắc bén: "Vậy nếu cô tránh, liệu em ấy có rơi xuống nước không?".

Nghe xong, Ôn Nhan chỉ biết im lặng.

Đôi mắt của Tạ Y Đình dường như bị bao phủ bởi một tảng băng.

Ôn Nhan không ngờ rằng một số người lại có thể bóp méo sự thật đến mức như vậy.

Cô nhắm mắt xuống, trong lòng cảm thấy tức giận, buồn bã và ghen tị.

Nếu người thân của cô còn sống, họ sẽ bảo vệ cô như thế này sao?

Đáng tiếc cô không còn người thân nữa, những ngày sắp tới chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nghe được lời nói này, trái tim của Tạ Tử Quế yên tâm hẳn.

"Tất nhiên chúng tôi sẽ cung cấp nếu cảnh sát cần. Việc giám sát ở đây không phải là thứ cô có thể xem nếu muốn".

Tạ Y Đình đang giúp cô ta. Tạ Tử Quế thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Y Đình luôn yêu quý và chiều chuộng cô ta, nếu như có Tạ Y Triết ở đây, có lẽ thật sự sẽ kiểm tra camera rồi mới nói.

Tạ Y Đình của cô giỏi mọi việc, đặc biệt là bảo vệ em gái.

Anh ta chưa bao giờ thua kiện chứ đừng nói đến việc giải quyết chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Cô ta muốn Ôn Nhan bị mọi người trong Tạ gia ghét bỏ trước khi bước chân vào Tạ gia.

Bằng cách này, cho dù một ngày nào đó Ôn Nhan có bị nhận ra thì những thứ thuộc về cô ta cũng không thể bị lấy đi.

"Nhị ca, cô ta cùng tam ca quan hệ rất tốt, cô ta là vợ cũ của Cố Kim Mặc".

Cô ta dùng sức nhấn mạnh từ "vợ cũ".

Tạ Y Đình không quan tâm cô là ai, anh ta chỉ muốn đưa cô đến đồn cảnh sát.

Ở đây có rất nhiều chuông báo động, đã báo cho những người khác, bao gồm cả Tạ Hoài Viễn.

Nhìn thấy Tạ Tử Quế đối mặt Ôn Nhan, toàn thân ướt đẫm, Tạ Hoài Viễn liền hiểu ra tất cả.

Ông vừa nhận được tin, tối nay bạn cùng lớp của Tạ Tử Quế sẽ đến đây, theo kết quả điều tra, người đó rất có thể là Tiên Tiên.

Thật đáng tiếc khi Tạ Y Nhân rất quý Ôn Nhan, nhưng Ôn Nhan không phải là Tiên Tiên.

Nhìn thấy lúc này Ôn Nhan và Tạ Tử Quế đối mặt, ông bắt đầu có hứng thú, nhẹ giọng hỏi: "Cô Diệp, không phải đã về rồi sao?".

"Từ xa, tôi đã thấy cô đẩy Tử Quế xuống nước. Chỉ vì Tử Quế mới chạm nhẹ vào đồ của cô mà cô đã ghi hận rồi. Khó trách Mặc ca lại ly hôn với cô". Tô Thiển Thiển phấn khích, châm thêm ít dầu.

Ôn Nhan cười lạnh. Bỗng cô thấy Tạ Hoài Viễn đang đi về phía này.

Mỗi người trong số họ thực sự đối xử với cô không tử tế chút nào.

"Trước sau gì cũng xem camera, phiền anh hãy kiểm tra. Tôi cũng muốn biết tại sao Tạ tiểu tư lại ném đồ của tôi xuống nước và định đẩy tôi. Tôi cũng rất khó hiểu. Không biết tôi đã xúc phạm cô ấy như thế nào, mà lại muốn nhắm vào tôi như thế này".

Lời nói của Ôn Nhan khiến sắc mặt Tạ Tử Quế nhất thời trở nên khó coi.

"Hôm nay tôi mới về nước, tại sao phải nhắm vào cô? Ôn Nhan, vừa rồi chính cô đẩy tôi".

Nhìn thấy Tạ Tử Quế muốn xác nhận chuyện này, Ôn Nhan mỉm cười.

"Rất rõ ràng, chẳng phải vì cô là người của Tạ gia, nên cô mới có thể tùy tiện hãm hại người khác sao?".

Mỗi lời cô nói đều chính xác và đi thẳng vào vấn đề.

Khuôn mặt của Tạ Y Đình trở nên u ám.

Vừa rồi anh ta đã tự bào chữa cho em gái mình, đó là vì anh ta tin chắc Tạ Tử Quế sẽ không nói ra những lời nói dối khập khiễng như vậy.

Nhưng câu nói của Ôn Nhan đã nhắc nhở rằng anh đã sai.

"Nếu cô ấy muốn xem camera giám sát thì hãy để cô ấy xem đi". Tạ Hoài Viễn cười đầy ẩn ý đi tới nói.

Tạ Tử Quế sắc mặt vô cảm, tim đập thình thịch.

Nếu kiểm tra camera, cô ta sẽ bị cho là hãm hại người khác vô cớ.

Cô ta không ngờ Ôn Nhan lại khó đối phó như vậy.

Tô Thiển Thiển nói không sai, người đi chân đất không sợ người mang giày, những người nghèo nàn như Ôn Nhan lại càng đáng sợ hơn.

Vì quá căng thẳng, trên lưng Tạ Tử Quế toát mồ hôi lạnh.

Kỳ thực Tạ Hoài Viễn suy nghĩ rất đơn giản, Tạ Tử Quế bình thường là người hiền lành, ngoan ngoãn, cô ta làm sao có thể hãm hại người mới gặp một lần?

Khả năng duy nhất là Ôn Nhan đang nói dối.

Nhưng ông cũng rất ủng hộ mong muốn kiểm tra camera của Ôn Nhan, cô không hốt hoàng mà bình tĩnh giải quyết vấn đề.

Ông sẵn sàng cho cô một cơ hội.

"Tôi không tin con gái tôi lại vô cớ hãm hại cô".

Ông tự tin đứng khoanh hai tay sau lưng.

Nhìn thấy lời của Tạ Hoài Viễn, Ôn Nhan cũng không khỏi kinh ngạc.

Cô biết rằng mọi người sẽ vô thức bảo vệ khuyết điểm của mình, và Tạ Hoài Viễn lại càng như vậy.

Nhưng khi nghe tin ông đồng ý kiểm tra camera, cô cũng không vội.

"Vậy thì xin làm phiền".

Cô có hứng thú nhìn sắc mặt Tạ Tử Quế, quả nhiên sắc mặt cô ta tái nhợt đến đáng sợ.