Chương 16: Đứa con gái thất lạc

Nhìn thấy Tạ Y Triết, Tạ Đình Ngư cuối cùng cũng mỉm cười, cô ta nhanh chóng đi tới trước mặt Tạ Y Triết: "Biểu ca".

Tạ Y Triết gật đầu, chậm rãi đi đến trước mặt Ôn Nhan: "Cố phu nhân, để tránh bị cảm lạnh, tốt hơn là nên thay quần áo trước. Đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích".

Anh ra hiệu cho người phục vụ luôn đứng bên cạnh, người phục vụ cung kính và lịch sự bước tới chỗ Ôn Nhan.

Tạ Y Triết thái độ ôn hòa, Ôn Nhan liếc nhìn chiếc đầm trên người rồi cùng người phục vụ rời đi.

Sau khi Ôn Nhan rời đi, Tạ Y Nhân vẫn không muốn buông tha, khoanh tay trước ngực, nhìn anh trai mình: "Anh định giải thích thế nào với cô ấy?".

"Y Nhân, chuyện này là vì cha của Đình Ngư - Quân thúc thúc, chúng ta không thể làm lớn truyện".

Đây là cố ý biến chuyện lớn thành bé mà.

Việc này là ý muốn của Tạ Y Triết. Tạ gia là một gia tộc lớn mạnh, anh cần phải bảo vệ.

Vì tên của họ có mang họ Tạ, cần phải bảo vệ những người mang họ Tạ cũng là bảo vệ thể diện của Tạ gia, dù cho những người này "không có đầu óc".

"Em mặc kệ anh xử lý như thế nào, nhưng không thể để Ôn Nhan chịu thiệt". Tạ Y Nhân tỏ rõ thái độ.

Tạ Y Triết có chút kinh ngạc: "Đây là lần đầu tiên anh thấy em bảo vệ một cô gái".

"Anh!". Tạ Y Nhân thần thần bí bí đến gần anh trai mình, thì thầm: "Anh không thấy cô ấy khác với những cô gái khác sao?".

Không giống à?

Tạ Y Triết cau mày, không khỏi nghĩ đến gần đây truyền thông đưa tin về mối quan hệ giữa Tạ Y Nhân và Cố Kim Mặc.

Anh biết em trai mình không phải như truyền thông đưa tin, vốn dĩ anh muốn trấn áp tin tức này, nhưng đã bị ngăn lại.

Mục đích của Tạ Y Nhân có lẽ là bảo vệ người phụ nữ tên Ôn Nhan đó.

Dưới cái nhìn mong đợi của Tạ Y Nhân, Tạ Y Triết nói với vẻ có chút trêu chọc: "Ngoài đẹp ra thì không có gì đặc biệt cả".

Tạ Y Nhân khom người thất vọng.

Chắc chắn chỉ có anh đã sống với dì nhiều nên mới nhớ, còn những người khác đã quên mất dì trông như thế nào từ lâu rồi.

"Y Nhân, ở bên ngoài em muốn chơi thế nào cũng được, nhưng em tốt nhất đừng chạm vào nữ nhân của Cố Kim Mặc". Tạ Y Triết cảnh cáo nói.

Tạ Y Nhân vẻ mặt đờ đẫn, thản nhiên giải thích: "Em coi Ôn Nhan như em gái, ngoài ra không có cảm giác gì khác.

Tạ Y Triết cười khúc khích: "Nhớ cái mồm đấy".

"Anh nghĩ thế nào cũng được". Tạ Y Nhân có chút đỏ mặt liếc nhìn: "Em đi gặp cô ấy đây".

Ôn Nhan được người phục vụ dẫn đến một căn phòng cách đó không xa, đó là phòng thay quần áo với đủ loại.

"Đây là phòng thay đồ của Tạ ngũ tiểu thư, bên trong có rất nhiều quần áo chưa mặc. Thiếu gia nói, cô có thể chọn bất cứ thứ gì cô muốn". Người phục vụ dẫn cô vào trong.

Quả nhiên quần áo ở đây đều là mới toanh.

Tạ ngũ tiểu thư mà người phục vụ vừa nhắc đến chính là Tạ Tử Quế được Tạ gia nhận làm con gái nuôi.

Đây chỉ là một phòng thay đồ đơn giản, có rất nhiều quần áo, có thể thấy được Tạ gia rất yêu thương cô con gái nuôi này.

Ôn Nhan có chút ghen tị.

"Cố phu nhân, nếu thiếu gia đã mở miệng, cô muốn chọn cái gì cũng được, tôi đợi cô ở bên ngoài". Thấy cô không nhúc nhích, người phục vụ cho rằng cô xấu hổ.

Khi người phục vụ bước ra, Ôn Nhan ngắm nhìn những chiếc đầm, quần áo đang treo, liếc mắt liền thấy được một bộ quen thuộc.

Đó là một chiếc đầm giống hệt chiếc đầm của cô.

Cô lấy ra nhìn, ngay cả thước đo cũng giống nhau.

Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Cô mở rèm bên cạnh để thay quần áo thì chợt nhìn thấy một người.

Đó là một người phụ nữ, đang ngồi một góc, vùi đầu vào hai cánh tay.

Trong lúc Ôn Nhan còn do dự thì người phụ nữ ấy ngẩng đầu lên.

Hai người nhìn nhau, Ôn Nhan có chút sửng sốt.

Con ngươi đen tuyền, trong suốt của người phụ nữ, trên làn da mỏng manh có một vài nếp nhăn nhưng lại bị che khuất, đường nét trên khuôn mặt thanh tú và sắc sảo, nếu không nhìn kĩ sẽ nghĩ đó là một ngôi sao nổi tiếng nào đó.

Người phụ nữ bỗng lao về phía cô.

Ôn Nhan vừa định lùi lại, liền nhìn thấy người phụ nữ mỉm cười với mình rồi hét lên: "Tiên Tiên!".

"Tiên Tiên, lại đây với mẹ!".

Đôi mắt người phụ nữ sáng lên, khi cười lại rất hiền từ, phúc hậu, khiến đôi chân của Ôn Nhan lập tức cứng đờ.

Ngay sau đó, một bàn tay vòng qua cổ cô, giọng nói người phụ nữ vô cùng nhẹ nhàng: "Tiên Tiên, làm sao con biết mẹ ở đây. Lần này thì con thắng rồi đấy".

Người phụ nữ đưa một tay xoa đầu Ôn Nhan.

Một dòng nước ấm áp như chảy qua tận trái tim cô.

Cô cũng đã đoán được danh tính của người phụ nữ trung niên này.

Vợ của Tạ Hoài Viễn, mẹ của Tạ Y Nhân, Lý Ngọc Đồng.

Lời nói từ trong miệng Tạ phu nhân là đang nói với Tạ tứ tiểu thư, Tạ Tiên Tiên.

Không biết có phải là do tâm thần có vấn đề hay không, nhưng Lý Ngọc Đồng vẫn luôn vô tư, được chăm sóc chu đáo, tuổi tác của bà dường như đã dừng lại ở tuổi bốn mươi.

Nghe nói nhà mẹ đẻ của Lý Ngọc Đồng rất giàu có, hồi đó bà lại rất xinh đẹp, thậm chí còn đóng vai phụ trong một bộ phim truyền hình nổi tiếng khắp cả nước. Nếu không phải vì gia đình phản đối, thì giờ đây bà đã là một ngôi sao nổi tiếng.

Một người phụ nữ dịu dàng và xinh đẹp ôm mình như vậy, trái tim khô khốc của Ôn Nhan như được truyền thêm hơi ấm.

Cô chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của mẹ, tim cô đập dữ dội, thậm chí cô còn tưởng tượng rằng nếu cô thực sự là con gái của bà thì thật tuyệt.

Một người phụ nữ xinh đẹp, có người chồng và các con xuất sắc, lại biến thành như vậy. Nếu cô thật sự là con gái của Lý Ngọc Đồng, thì cô có thể chữa lành một phần nỗi đau cho bà ấy.

Đáng tiếc, ngay từ khi mới sinh ra, cô đã bị vứt bỏ. Cô bắt buộc phải quay về thực tại, đánh tan cái tưởng tượng hão huyền đó.

"Dì, con không phải Tiên Tiên, con là Ôn Nhan".

Lý Ngọc Đồng vội vàng lắc đầu: "Sao thế, con là con của ta mà".

Nhìn thấy sự kiên trì của bà, Ôn Nhan cũng không tranh cãi nữa.

Cô ra ngoài tìm người phục vụ rồi giao Lý Ngọc Đồng cho cô ấy.

Người phục vụ rất vui mừng khi nhìn thấy Lý Ngọc Đồng: "Phu nhân, thì ra người ở đây".

Người phục vụ cảm ơn Ôn Nhan: "Cố phu nhân, cảm ơn cô".

"Không có gì". Ôn Nhan có chút ấn tượng với cô phục vụ lễ phép này. "À mà, lần sau gọi tôi là cô Diệp".

Người phục vụ gật đầu. Khi người phục vụ đưa Lý Ngọc Đồng đi, Lý Ngọc Đồng bất đắc dĩ nhìn cô: "Vậy ngày mai chúng ta lại gặp nha".

Ôn Nhan mỉm cười gật đầu: "Được".

Người phục vụ có chút ngạc nhiên. Phu nhân và cô Diệp lại thân nhau đến như vậy?

Ôn Nhan mau chóng thay chiếc đầm rồi đi ra, liếc mắt nhìn thấy Tạ Y Nhân đang đứng ở ngoài cửa.

"Sao không thay chiếc đầm kiểu khác nào khác đi?". Tạ Y Nhân nhìn cô từ trên xuống dưới.

"Cái này mặc đẹp và thoải mái hơn".

Tạ Y Nhân gật đầu, đôi mắt bắt đầu nheo lại, suy nghĩ.

Phải mất một tuần mới có kết quả xét nghiệm, anh không thể đợi lâu hơn thế nữa, anh muốn mẹ gặp Ôn Nhan và xem phản ứng của bà, nhưng không ngờ bà lại đột nhiên biến mất.

Anh đã từng đọc một tin tức rằng người mẹ bị rối loạn tâm thần đã nhìn thấy đứa con thất lạc của mình và cuối cùng điều kì diệu đã xảy ra, người mẹ đó đã khỏi bệnh.

Anh không tin vào phép màu cho lắm, nhưng anh muốn thử.

Một giúp việc chạy tới nói với Tạ Y Nhân: "Tam thiếu gia, Tạ tiên sinh bảo người đi qua đây, nói là đã tìm được phu nhân".

Tìm được rồi à?!

Đôi mắt của Tạ Y Nhân sáng lên, anh nhanh chóng nắm lấy tay Ôn Nhan: "Đi, tôi đưa em đến một nơi".

Ôn Nhan chưa kịp rút tay ra, Tạ Y Nhân đã đυ.ng phải một người.

Người đàn ông mặc áo vest đen và quần tây lịch lãm, gần như hòa vào bóng tối, nhưng dáng người cao gầy, nét tuấn tú mang theo khí chất lạnh lùng, chói mắt như đóa hồng trong đêm.

"Tạ Y Nhân, anh định đưa phu nhân của tôi đi đâu?".

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông đỏ ngầu, đôi môi mỏng mím chặt, đè nén cơn tức giận.