Chương 15: Mau xin lỗi cô ấy đi!

Cô ta hất lên người cô một cách công khai, những người trong bữa tiệc náo nhiệt đều tụ tập xung quanh.

"A, Tạ Đình Ngư, quần áo của cô hỏng rồi kìa".

Một giọng nói sắc bén, một cô gái cầm một chiếc quạt kiểu cách, cứ nhìn chằm chằm vào cô gái mặc áo tím - Tạ Đình Ngư.

Nhìn váy Ôn Nhan cũng dính đầy rượu đỏ, Tạ Đình Ngư nhếch đôi môi đỏ mọng, vội vàng đặt ly rượu sang một bên: "Cô ta không đủ tiền đền chiếc đầm của tôi nên tôi chỉ có thể trả đũa".

Cô gái cầm chiếc quạt nhìn thẳng vào Ôn Nhan, khi nhìn thấy chiếc đầm trên người cô, đôi mắt phượng nheo lại: "Chiếc đầm này...".

"Sao? Chẳng lẽ chiếc đầm đó đắt hơn của tôi sao?". Tạ Đình Ngư cười nhạo. Cô ta là em họ của Tạ Y Nhân. Ở ngoài mặc kệ người khác có ra mặt thế nào,cô ta luôn được đối đãi rất tốt, bởi vì cô ta có quan hệ họ hàng với Tạ gia.

Chỉ là một hotgirl mạng thôi, lỡ bắt nạt cô ta thì sao?

Cô gái cầm chiếc quạt im lặng, không nói ra những gì trong lòng, chiếc váy đó quả thực còn đắt hơn kiểu dáng lỗi thời của Tạ Đình Ngư.

Tạ Đình Ngư kiêu ngạo, nhìn thấy Ôn Nhan xoay người đi sang một bên. Tưởng chừng cô xấu hổ mà bỏ chạy, nào ngờ cô quay lại, trên tay còn cầm ly rượu vang đỏ.

Dưới ánh mắt của mọi người, Ôn Nhan giả vờ vô tình đổ rượu lên chiếc đầm của Tạ Đình Ngư. Vết rượu trên chiếc đầm to dần.

Đôi mắt sắc bén của Ôn Nhan lướt qua, cô mở miệng, giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo: "Tiểu thư, cô nói rất đúng, không đủ tiền thì nên trả đũa. Chiếc đầm này của tôi đắt hơn của cô rất nhiều".

Tạ Đình Ngư được "uống" một ly rượu, đứng lặng im tại chỗ.

Chưa kể đến cô ta, những người khác có mặt đều vô cùng kinh hãi.

"Cô gái, cô có biết cô ấy là ai không?". Cô gái cầm chiếc quạt - Đoàn Phàm hơi mở miệng: "Cô ấy họ Tạ!".

Ở đây, người mang họ Tạ đều có quan hệ họ hàng với Tạ Hoài Viễn, chỉ riêng cái họ, ai cũng phải khϊếp sợ.

Và cô gái xinh đẹp mặc chiếc đầm đỏ này đã làm gì trước mặt cô ta? Sao cô dám đổ rượu lên người khác.

Đây là lãnh địa của Tạ gia đó!

"Ồ, họ Tạ chẳng phải rất lạ sao?". Ôn Nhan không chút sợ hãi: "Trên đời này có rất nhiều người họ Tạ phải không? Tại sao, người họ Tạ có thể tùy ý rót rượu rồi tống tiền người ta?".

Tạ Đình Ngư nhảy dựng lên như vừa bị cắn đuôi: "Tôi tống tiền cô khi nào?!".

Một nụ cười mỉa mai hiện lên trên đôi môi xinh đẹp của Ôn Nhan: "Cô nói trên người cô là đồ cao cấp, trị giá 300 nghìn tệ".

Cô nhìn xung quanh với một nụ cười nhếch mép, thấy mọi người đều đang bàn tán xôn xao, đưa mắt nhìn về phía Tạ Đình Ngư. Nhẹ nhàng vuốt tóc trên trán, mỉm cười quyến rũ.

"300 nghìn?!". Đoàn Phàm lấy quạt che miệng, bật ra một tiếng cười: "Haha".

Sắc mặt của Tạ Đình Ngư bắt đầu tái mét.

Những người đến đây hôm nay không phải là người tầm thường. Chỉ cần nhìn thoáng qua, họ có thể biết được giá của chiếc đầm cô ta đang mặc.

Chiếc đầm này không phải mẫu cao cấp, cô ta lại phóng đại thành 300 nghìn tệ! Nhưng không ngờ Ôn Nhan lại trực tiếp chỉ ra.

"Tôi thấy chiếc đầm trên người cô trông giống như một thương hiệu cao cấp nào đó, chắc chắn rất đắt tiền". Đoàn Phàm mỉm cười, nhìn Ôn Nhan một cách ngưỡng mộ.

Tạ Đình Ngư cũng liếc nhìn cô.

Cô ta lúc đầu chỉ nhìn lướt qua chiếc đầm của Ôn Nhan, tưởng rằng đó chỉ là hàng nhái của một thương hiệu cao cấp nào đó.

Sắc mặt Tạ Đình Ngư trở nên khó coi.

Ôn Nhan không trả lời, hiện tại cô chữa có một vị trí cố định trong giới thượng lưu, và cô cũng không muốn nổi tiếng.

Ở đâu có nhiều người, ở đó luôn có những người có đôi mắt soi mói.

"Tôi nhớ rồi! Cô ấy là vợ cũ của Cố Kim Mặc".

Câu nói "vợ cũ của Cố Kim Mặc" như ngọn lửa bùng cháy trong đám đông.

Họ đã xem tin tức đó?!

Có lẽ trong thành phố này, không cô gái nào là không muốn cưới Cố Kim Mặc.

Những người giàu có và tài năng không chỉ ưa nhìn mà còn vô cùng hấp dẫn.

Sự hấp dẫn ấy không chỉ phản ánh anh đẹp đến đâu mà còn vì trước đây anh rất nổi tiếng, là hình mẫu lý tưởng của bao cô gái.

Nhiều năm về trước, Cố Kim Mặc trở thành nam thần thế mới trong thời đại học. Sau cái chết của Cố đại thiếu gia, anh đột nhiên thay đổi tính tình, bắt đầu tiếp quản việc kinh doanh của Cố gia, trở thành người đứng đầu trong ngũ đại gia tộc của cả nước.

Mặc dù mối quan hệ giữa Cố Kim Mặc và Tạ Y Nhân được truyền thông đưa tin cách đây không lâu, nhưng điều đó vẫn không ngăn cản được một số cô gái có những ảo tưởng về anh.

Một người đàn ông quyền lực như vậy mà yêu một người đàn ông cũng không có gì lạ, nhưng lấy một người phụ nữ làm vợ thì có hơi tò mò.

Tất cả đều muốn xem Cố Kim Mặc đã kết hôn với loại phụ nữ như thế nào.

Ôn Nhan lập tức cảm thấy ánh mắt soi mói đang nhìn mình.

"Thực xin lỗi, thì ra là vợ của Cố tổng" Tạ Đình Ngư tựa hồ đã thay đổi thái độ, nhưng lời nói lại không khách khí: "Khó trách cô cúng đầu như vậy, đáng tiếc, hình như ngài Cố không thích cô!".

Mọi người đều biết Cố Kim Mặc không thích cô, điều này đã trở thành điểm yếu của cô.

Đôi môi hồng hào của Ôn Nhan cong lên thành một nụ cười mỉa mai.

"Em đợi lâu chưa?". Tạ Y Nhân tâm tình thấp thỏm đi tới.

Mẹ anh đột nhiên biến mất, anh trai và cha anh cũng không thể đến gặp Ôn Nhan nên anh đành phải tìm cơ hội khác.

Anh lo lắng liếc nhìn Ôn Nhan, rất nhanh liền nhìn thấy một vùng lớn vết rượu vang đỏ trên đầm cô, lập tức lạnh lùng: "Là ai làm?".

Hiện trường đột nhiên im lặng.

"Biểu ca". Tạ Tiểu Ngư giọng hạ thấp xuống.

Tạ Y Nhân nheo mắt nhìn sang: "Cô là ai?".

Sắc mặt Tạ Đình Ngư vừa xanh vừa trắng.

Mặc dù cô ta mang họ Tạ, nhưng lại có quan hệ họ hàng xa với Tạ gia. Tạ Y Nhân vốn đã độc đoán nay lại độc đoán hơn, không thể nhớ nổi.

Nhưng hỏi lại trước mặt nhiều người như vậy thì quá xấu hổ.

Tạ Y Nhân nhìn thoáng qua vết bẩn, nó chỉ ở trên eo, nó đã ướt sũng. Anh rất khó chịu trước ánh mắt tò mò của những người đàn ông xung quanh. Anh biết họ đang nghĩ gì.

Tạ Y Nhân đến trước mặt cô, cởi chiếc áo vest ra đưa cho cô: "Mặc vào đi".

Thấy cô không nhúc nhích, anh không nhịn được liền khoác lên người cô.

Mọi người xung quanh bàn tán.

Tạ Y Nhân không phải cùng Cố Kim Mặc có quan hệ như vậy sao?

Sao bây giờ anh ta lại chăm sóc vợ của Cố Kim Mặc nhiều thế?

Tạ Đình Ngư càng thêm bối rối, cô ta còn chưa kịp nghĩ, Tạ Y Nhân đã hỏi: "Là cô làm sao?".

Anh nhìn thấy Tạ Đình Ngư cũng bị dính đầy rượu.

Tạ Đình Ngư ấp úng nói: "Cô ấy đổ lên người em trước".

Tạ Y Nhân hoàn toàn không nghe cô ta giải thích, ngược lại hỏi Ôn Nhan: "Em muốn trút giận như thế nào?".

Tạ Đình Ngư sợ đến rơi nước mắt: "Biểu ca, là cô ta đổ lên người em trước…".

"Biểu ca?". Tạ Y Nhân trong mắt đầy địch ý.

Anh gắt gỏng, mặc cho mọi người đang ở đây, liền ra lệnh: "Xin lỗi cô ấy đi".

Tạ Đình Ngư đỏ mặt không nhịn được, những lời này khiến cô ta toàn thân run rẩy.

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tạ Y Nhân, những người xung quanh vô thức lùi lại vài bước, sợ đắc tội với vị yêu vương này.

Đang lúc tình hình bế tắc, một giọng nói ôn hòa vang lên: "Y Nhân, đây là em họ của chúng ta".

Giọng nói của anh như suối nước, gột rửa trái tim đang bồn chồn.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng, nét mặt thanh tú và nụ cười tao nhã.

Đặc điểm nổi bật nhất là mái tóc xoăn và hơi dài, được buộc ngẫu nhiên sau đầu, tao nhã và đẹp trai.

Đây chính là đại thiếu gia Tạ gia, Tạ Y Triết.