Chương 12: Có thai?!

Cô nói từ "bỏ rơi" một cách bình thản nhưng tất cả đều đáng thương.

Trái tim Tạ Y Nhân đau nhói khi nghe điều đó.

Anh chỉ muốn hỏi chi tiết thôi, không ngờ lại chọc vào nỗi đau của người khác.

Tạ Y Nhân cười cứng ngắc, sau đó nói: "Thật ra tôi có thể đi tìm người nhà của em, có lẽ bọn họ cũng có lý do gì đó".

Ôn Nhan cười khổ: "Cũng có thể".

Nếu không phải vì tâm nguyện của ông, cô sẽ không bao giờ có ý định tìm những người đó. Việc cô bị ném vào bãi rác cũng chứng tỏ ngay từ đầu họ không muốn cô sống.

"Nếu cần tôi giúp đỡ, hãy trực tiếp nói cho tôi biết, nhà tôi cũng tìm em gái của tôi nhiều năm rồi, nhiều thứ tôi có thể biết hơn người bình thường".

Tạ Y Nhân mỉm cười, giọng điệu có vẻ thoải mái, sắc mặt cũng đàng hoàng một chút.

"Nếu cần thiết, tôi sẽ nhờ anh giúp đỡ". Cô không từ chối lòng tốt của Tạ Y Nhân.

Một khi cô quyết định tìm ai đó, có lẽ cô thực sự nhờ sự trợ giúp của anh ta.

Bên trong phòng của Trương Lan. Với tư cách là người chăm sóc, Tô Thiển Thiển đầy khó chịu.

Cô ta hết lòng chăm sóc Trương Lan nhưng lại thấy quá mệt mỏi.

Cô ta không chỉ phục ăn uống mà còn phải dọn dẹp toàn bộ đồ vệ sinh cá nhân của Trương Lan.

Nhấc điện thoại lên, cô ta đang định gửi tin nhắn cho Cố Kim Mặc, lại nhận được một tin nhắn: "Tô tiểu thư, kết quả điều tra của bệnh viện mà cô muốn đã có kết quả".

Sự bồn chồn của Tô Thiển Thiển lập tức bị xua tan.

Cô ta đã chờ đợi kết quả này rất lâu và cuối cùng nó cũng đã có.

Gần đây, cô ta nhiều lần tình cờ gặp Tạ Y Nhân đang cầm túi hồ sơ trong bệnh viện, vì tò mò nên cô ta đã nhờ thám tử hàng đầu điều tra.

Mặc dù phải đặt cọc tới bảy con số nhưng lại có được thông tin xứng đáng.

"Nào, để tôi đoán xem, Ôn Nhan có thai phải không?".

Cô ta không thể nghĩ ra lý do tại sao Tạ Y Nhân thường xuyên lui tới bệnh viện. Vì vậy chỉ có thể là mang thai.

"Có thai?". Người ở đầu bên kia điện thoại nghi hoặc hỏi, nhanh chóng phủ nhận: "Không, không phải đâu".

"Không phải?". Tô Thiển Thiển ngơ ngác nhìn, tưởng rằng phán đoán của mình là chính xác, nhưng không ngờ: "Không phải mang thai, thì là cái gì?".

Tạ Y Nhân thường xuyên mang theo túi đựng hồ sơ từ bệnh viện, và cô ta không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào.

"Là giấy chứng nhận xét nghiệm ADN... Việc Tạ Y Nhân yêu cầu bệnh viện này làm là kết quả xét nghiệm ADN".

"Anh nói cái gì?".

Tô Thiển Thiển đầu óc cứng đờ, tay mềm nhũn, điện thoại gần như rơi ra.

"Tô tiểu thư, tôi phát hiện Tạ Y Nhân đã làm xét nghiệm ADN".

Sau khi xác nhận xong, Tô Thiển Thiển lại trầm mặc.

"Là ai chứ?".

"Chuyện này tôi không thể tìm ra. Tạ Y Nhân cố tình giữ bí mật. Bệnh viện này làm rất tốt việc giữ bí mật. Người của tôi chỉ nói với tôi rằng đó là giấy chứng nhận huyết thống, còn lại thì tôi không tìm được gì".

Xét nghiệm ADN...

Chẳng lẽ là tìm được đứa con gái thất lạc của Tạ gia rồi sao? Vậy thì dù thế nào đi nữa, Ôn Nhan cũng không có khả năng!

Tô Thiển Thiển cười khẩy, mối quan hệ giữa Ôn Nhan và Tạ Y Nhân giống như tình yêu hơn.

Cô ta không tin rằng không thể tìm ra bằng chứng chứng minh hai người đó đang có mối quan hệ yêu đương!

Kết quả điều tra này làm cô ta có hơi thất vọng, nếu Ôn Nhan thật sự mang thai đứa con của Tạ Y Nhân, Cố Kim Mặc nhất định sẽ từ bỏ Ôn Nhan.

"Tiếp tục điều tra, đợi có kết quả liền nói cho tôi biết, tốt nhất là tìm xem hắn xét nghiệm cùng ai".

Nếu thật sự tìm được tứ Tạ tiểu thư, vậy cô nhất định phải báo cho Tạ Tử Quế.

Đây là một tin tức nóng hổi! Tất nhiên, tin tức này phải được báo cho Tạ Tử Quế, con gái nuôi của Tạ gia.

Cô ta tìm số của Tạ Tử Quế rồi bấm gọi.

"Này, Tiểu Quế, tam ca của cô phát hiện ở đâu đó có người là tiws Tạ tiểu thư và đang xét nghiệm ADN đó. Cô cho rằng không thể tìm được sao?".

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là Tiểu Quế". Bên kia vang lên một giọng nói thiếu kiên nhẫn: " Cô không biết rằng họ đã làm xét nghiệm bao nhiêu lần vào mỗi năm, nhưng kết quả có như mong muốn đâu. Đừng báo cáo những chuyện vô căn cứ này với tôi."

"Tiểu...Tử Quế, nhưng lần này Tạ Y Nhân dường như đã có một kế hoạch trong đầu, tôi nghĩ nó có vẻ là thật...".

"Vậy nếu đó là thật thì sao? Cho dù người đó có quay lại thì cha và anh trai cũng yêu thương tôi nhất, cô ta có thể gây ra sóng gió gì? Hơn nữa, nếu có thời gian để bàn tán chuyện của tôi, thì tốt hơn là giải quyết chuyện của mình đi. Tôi ở nước ngoài có nghe ngóng tin tức. Không phải cô muốn Cố Kim Mặc, sao lại để ý đến tam ca của tôi?".

Nhắc đến chuyện này,Tô Thiển Thiển đỏ mặt, tức giận đến tái mặt: "Vì Tạ Y Nhân có liên quan!".

"Không còn gì nữa, tôi cúp máy đây".

Tạ Tử Quế không khách khí cúp điện thoại.

Tô Thiển Thiển tức giận đến suýt ném cái điện thoại xuống đất.

"Con gái nuôi thì có gì đáng".

Cái tên Tạ Tử Quế hàm chứa đựng sự kỳ vọng của gia tộc đối với Tạ tứ tiểu thư, đó là lý do tại sao Tạ Tử Quế luôn không thích cái tên này.

Nhưng trong lòng Tô Thiển Thiển lại khinh thường cô, luôn không chịu thay đổi lời nói.

Mặc dù cô ta rất tức giận. Là con gái nuôi, Tạ Tử Quế được Tạ gia vô cùng yêu thương, dù có tức giận cũng không thể tự mình tức giận.

Hơn nữa, Tô gia và Tạ gia rất nhanh sẽ có sự hợp tác lớn, chỉ cần lần hợp tác này có thể đạt được, thực lực của Tô gia sẽ càng cao hơn. Khi cô ta kết hôn với Cố Kim Mặc, nhóm cổ đông cũ sẽ không thể nói được gì.

Nghĩ đến điều này, cơn tức giận của cô ta lại bị đè nén.

Ngày thứ hai, Ôn Nhan mang theo sổ hộ khẩu và những tài liệu khác, đợi Cố Kim Mặc ở sảnh dưới của biệt thự Cố gia.

Hôm nay là ngày hai người đến cục Dân chính để ly hôn.

Trong biệt thự, Cố Kim Mặc vừa mới tắt điện thoại, quay đầu lại liền nhìn thấy Ôn Nhan đi tới.

Cô đang cầm một túi hồ sơ và bước đi nhanh nhẹn.

Nghĩ đến mối quan hệ của cô và Tạ Y Nhân, Cố Kim Mặc trở nên bồn chồn, vô thức bấm vào tài khoản công việc.

Trợ lý gửi tin nhắn: "Cố tổng, những người chống đối anh trong công ty cũng chính là những người đã ủng hộ Cố Vân Dã trước đây".

Cố Vân Dã là anh họ của anh, luôn để mắt tới Cố gia.

Những người đó đã chờ đợi để bắt lỗi của anh.

Những "tin đồn" do Tạ Y Nhân lan truyền thực sự đã có tác dụng.

Cố Kim Mặc tắt điện thoại.

Anh biết Ôn Nhan đang đợi anh ở bên ngoài.

Nếu như nhận được giấy chứng nhận ly hôn, Ôn Nhan sẽ hoàn toàn tự do, bước tiếp theo chính là rơi vào trong tay Tạ Y Nhân.

Nghĩ đến việc cô thân mật với một người như vậy khiến anh tức giận.

Cũng chính tại đây lần trước, cô đưa cho anh một bát cơm nếp, cuối cùng hai người có phát sinh quan hệ, anh khó chịu vì có người gài bẫy, và điều khiến anh càng khó chịu hơn là cô thực sự đã đệ đơn ly hôn.

Anh tắt điện thoại, nằm xuống giường, nhắm mắt lại chỉ muốn chìm vào giấc ngủ như thế này.

Nhưng một lúc sau, tiếng chuông vang lên khắp phòng.

Ngay sau đó, một làn khói dày đặc từ ngoài phòng bay vào.

Ôn Nhan đứng ở ngoài biệt thự, dù thế nào cũng không thể gọi được Cố Kim Mặc.

Cho đến khi có tiếng chuông báo động vang lên khắp căn biệt thự.

Nó đang cháy!

Ôn Nhan giật mình, chợt nhìn về phía bóng người trong biệt thự.

Cô vội vàng chạy vào nhà kéo tay một người giúp việc đang chạy ra ngoài: "Cố Kim Mặc có ở trên đó không?".

Cô nhớ ra Cố Kim Mặc rất sợ lửa, thậm chí còn không dám vào bếp, nếu có hỏa hoạn trong nhà chắc chắn anh không thể ra ngoài được.

Người giúp việc đó vội vàng bỏ chạy, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu ngay: "Ngài Cố đang ở trên đó, thưa phu nhân, ngài hãy chạy đi, lửa lớn quá!".