Chương 11: Yến tiệc

Trương Lan mỉm cười vỗ tay Tô Thiển Thiển, nói: "Con và A Tiêu sắp đính hôn, nếu có việc gì thì nói với dì một tiếng, không cần khách sáo".

A Tiêu? Cố Kim Tiêu?

Ôn Nhan bỗng nhiên cau mày, trí nhớ của mẹ chồng có vấn đề.

Cô quay lại định gọi bác sĩ nhưng lại đập đầu vào ngực một người đàn ông.

Một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, Ôn Nhan lập tức nhận ra mình vừa đυ.ng phải ai, dùng sức đẩy ra.

Cô mạnh mẽ đến mức đẩy Cố Kim Mặc loạng choạng.

Sắc mặt Cố Kim Mặc nghiêm nghị có chút lạnh lùng.

Lúc này, Trương Lan kinh ngạc thanh âm vang lên:

"A Tiêu, con cũng ở đây à?".

Cố Kim Mặc lông mày rậm khẽ cau mày, A Tiêu?

Ôn Nhan thấp giọng nói: "Trí nhớ của bà ấy hình như có vấn đề".

Nói xong, cô sải bước đi ra cửa, lúc rời đi, cô vô thức quay đầu liếc nhìn lại.

Mẹ chồng cười như chưa từng thấy bao giờ.

Thì ra nút thắt trong lòng mẹ chồng vẫn luôn là đại thiếu gia nhà họ Cố, Cố Kim Tiêu.

Sau khi bác sĩ khám xong, liền gọi cô và Cố Kim Mặc sang một bên.

"Bệnh nhân bị mất trí nhớ tạm thời, loại mất trí nhớ này cũng hiếm thấy, không thể loại trừ có một bệnh khác nữa".

"Mất bao lâu để trí nhớ khôi phục?". Cố Kim Mặc nghe xong liền hỏi.

Vừa mới hôm qua, Trương Lan gọi anh về nhà để nói chuyện gì đó. Nhưng không ngờ, chưa kịp nghe thì chuyện đã thành thế này.

Bác sĩ chưa kịp trả lời, đã bị Tô Thiển Thiển cắt ngang: "Cần gì phải khôi phục?".

"Mặc ca, anh không thấy dì đang rất hạnh phúc sao? Anh thật sự hy vọng dì sau khi khôi phục trí nhớ sẽ lại đau khổ lần nữa sao?".

Bầu không khí im lặng một lúc.

Cố Kim Mặc cau mày, quay sang nhìn bác sĩ.

Bác sĩ gật đầu: Tiểu thư nói không sai, tâm trạng rất quan trọng. Nếu như mất trí nhớ này không nghiêm trọng, theo thời gian có thể từ từ khôi phục, mọi người không cần ép buộc bà ấy phải nhớ lại".

Dưới ánh mắt mong đợi của Tô Thiển Thiển, trái tim Cố Kim Mặc khẽ đập mạnh, mặt không chút thay đổi nói: "Có lẽ nên để mẹ từ từ hồi phục…".

Tô Thiển Thiển mỉm cười, nghĩ rằng chắc chắn Cố Kim Mặc vẫn yêu mình.

Cô ta nắm lấy tay Cố Kim Mặc: "À đúng rồi, Mặc ca, anh vẫn chưa biết sao, dì đã quên Ôn Nhan rồi~".

Cố Cẩm Mặc quay sang nhìn Ôn Nhan.

Khóe mắt cô khẽ còng, không lộ ra cảm xúc.

Tô Thiển Thiển chỉ đang lừa dối bản thân và những người khác, nếu mẹ chồng cô lấy lại trí nhớ, cô ta sẽ là người đầu tiên phải rời đi.

Tô Thiển Thiển ngoảnh mặt làm ngơ, nói: "Mặc ca, em muốn tự mình chăm sóc cho dì, nên anh không cần lo lắng về việc thuê y tá".

Ôn Nhan nghĩ đến chuyện của ông, buột miệng phản bác lại: "Không".

Cô biết làm người chăm sóc mệt mỏi đến mức nào, một cô gái trẻ như Tô Thiển Thiển không thể chăm sóc tốt cho mẹ chồng, hơn nữa cô ta còn hãm hại ông cô.

Cô không thể để Tô Thiển Thiển có cơ hội để lộng hành, cô nhìn Cố Kim Mặc, lạnh lùng nói: "Tôi khuyên anh nên suy nghĩ thật kĩ, Tô Thiển Thiển không thể chăm sóc tốt bà ấy".

"Ý của cô là sao? Cô không muốn tôi chăm sóc dì? Cô ghen tị à?!".

Tô Thiển Thiển nói một cách vênh váo, nhưng cô ta vẫn sợ rằng để Ôn Nhan chăm sóc bà ấy có thể sẽ khôi phục trí nhớ.

Ôn Nhan muốn nói điều gì đó, nhưng bị Cố Kim Mặc cắt ngang: "Cô đi nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ làm những việc khác".

Con ngươi đen của anh kiên định, lời nói trong miệng vẫn lạnh lùng như cũ.

Bác sĩ nói hôm qua Ôn Nhan đã canh một ngày một đêm, thân thể sẽ không thể chịu đựng được nữa.

Ôn Nhan nghẹn ngào, hơi khó thở, lời nói vừa ra khỏi miệng anh như đang nuốt chửng tất cả.

Cô nhìn xuống đất, định thần lại thì họ đã rời đi.

Cô đứng ở hành lang bệnh viện rất lâu, cho đến khi có người vỗ nhẹ vào vai cô.

"Cô Diệp!".

Một giọng đàn ông dễ nghe vang lên bên tai cô.

Ôn Nhan quay đầu lại nhìn thấy Tạ Y Nhân, trên mặt có chút vui: "Sao anh lại tới đây?".

"Tới đây có việc!". Tạ Y Nhân lấy trong túi ra một cái thiệp mời đưa cho cô: "Mấy ngày nữa nhà tôi có yến tiệc, là tiệc sinh nhật của cha tôi, em có muốn đi không?".

Anh ta híp cái ánh mắt đào hoa của mình, cười giễu cợt: "Đã ly hôn rồi, cũng đừng nhớ lại quá khứ, nhỡ đâu trong yến tiệc lại có người mình thích thì sao!".

Ôn Nhan nhận lời mời. Thiệp mời trong tay cô rất dày, có thể thấy nó được làm từ những chất liệu đặc biệt.

Từ lâu cô đã nghe nói yến tiệc do Tạ gia tổ chức đều có giới hạn, nhiều người không vào được vì quá đông, nhưng mỗi lần Tạ gia tổ chức yến tiệc thì số lượng người đều có hạn, phát sóng trực tiếp và những cuộc giao dịch kinh doanh cũng đã được mở rộng.

Tạ gia lại là gia tộc giàu nhất, và theo thời gian, tất cả các bữa tiệc do Tạ gia tổ chức đều vô cùng xa xỉ.

"Nghe nói yến tiệc nhà anh tổ chức đều có giới hạn người, người như tôi sẽ không làm sao chứ?". Cô nghịch thiệp mời trong tay, cười vui vẻ.

Tạ Y Nhân bất đắc dĩ cười: "Đúng là có giới hạn người, nhưng em là bằng hữu của tôi, cho nên em có tư cách".

Nghĩ đến việc anh ta không tiếc hủy hoại hình tượng của mình để bào vệ cô, Ôn Nhan trong lòng cảm thấy ấm áp.

Anh ấy thực sự là một người bạn tốt.

"Vậy tôi sẽ nhận lời. Vì là tiệc sinh nhật của cha anh nên tôi nhất định sẽ đến đúng giờ".

Thấy cô đồng ý đi, Tạ Y Nhân mới thở phào nhẹ nhõm.

Vì lý do nào đó, anh muốn giới thiệu cô với gia đình mình.

Hôm nay anh mới gửi tóc của cô đến bệnh viện, phải mất một tuần mới có kết quả, để có kết quả sớm nhưng anh không muốn công khai, nên đã chọn loại xét nghiệm thường.

Rất nhiều đã người nhìn chăm chăm vào nhất cử nhất động của Tạ gia, ngay từ đầu em gái anh vì sao lại bắt cóc còn không rõ, anh không muốn xảy ra bất trắc nên không nói cho ai biết.

Nếu cô thực sự là em gái, cha mẹ anh chắc chắn sẽ vui mừng khi nhìn thấy cô.

Sau bữa tiệc này nhất định sẽ có kết quả.

"Nhân tiện, tôi nghe nói em đã được nhận nuôi?".

Lời nói của Tạ Y Nhân khiến cô sửng sốt, sau đó lain gật đầu: "Ông tôi nhặt tôi trong bãi rác".

Khi em được tìm thấy thì lúc đó em bao nhiêu tuổi? Em mặc quần áo như thế nào? Em có cầm cái gì khác không?". Câu hỏi của Tạ Y Nhân có chút vội vàng, hàng loạt câu hỏi lần lượt được tuôn ra.

Nhìn thấy khuôn mặt đầy bối rối của Ôn Nhan, Tạ Y Nhân vội vàng nói thêm: "Thật xin lỗi, tôi hơi kích động, bởi vì em gái tôi cũng bị lạc nên tôi vô thức muốn quan tâm đến những người cùng hoàn cảnh".

Hóa ra là như thế…

Nở nụ cười dịu dàng, cô không ngừng suy nghĩ tại sao Tạ Y Nhân lại tốt với mình như vậy, hóa ra là vì khi nhìn thấy cô, anh liền nghĩ đến em gái mình.

Cô thực sự ghen tị với đứa em gái đó, có một người anh trai tốt như vậy, không giống cô, không ai muốn cô cả.

"Tôi nghe ông nói rằng khi đón tôi, chỉ thấy người tôi quấn một mảnh vải. Nếu ông không bồng tôi về nhận nuôi, tôi sẽ chết đói hoặc chết cóng ở đó. Không giống như em gái của anh, tôi đã bị cha mẹ ruột của mình bỏ rơi".