Chương 45: Trở Về

Bọn tôi rón rén đi ra ngoài. Trên thuyền lúc này không có một bóng tên cướp biển nào cả. Francoise bảo với tôi rằng đi tìm một con thuyền cứu hộ để trốn ra khỏi con thuyền này. Cô ấy có vẻ thành thạo lắm. Cứ như quen đi thuyền rồi vậy. Francoise nhìn tôi phì cười:

- Bạn bị say sóng rồi thì phải?

- Ừ……

Đúng vậy, tôi đang buồn nôn đây! Tôi đang lo mình có chịu nổi không khi đi trên một con thuyền cứu hộ. Thật là xấu hổ quá!

Dường như Francoise biết rõ chỗ để thuyền cứu hộ ở đâu. Cô ấy dẫn tôi đi một cách tự tin. Nhưng tôi không biết sau khi lên thuyền thì bọn tôi sẽ đi đâu giữa vùng biển mênh mông này.

Suy nghĩ của tôi đột ngột bị cắt ngang khi bọn cướp biển đó đột ngột xuất hiện phía sau lưng bọn tôi. Gã cướp biển chột mắt nói:

- Bọn phù thủy chết tiệt! Đã vậy tao sẽ cho bọn mày chết!

Bọn chúng định nhào tới xông vô. Tôi và Francoise rút đũa phép ra. Bỗng nhiên con thuyền rung lắc dữ dội khiến tôi và những người khác mất thăng bằng té ngã. Một tên cướp biển chạy tới báo với gã mắt chột:

- Thưa thuyền trưởng, nguy to rồi! THỦY QUÁI ĐÃ ĐẾN!

Gã thuyền trưởng mặt cắt không còn hột máu. Nhưng hắn vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

- Được rồi….ta sẽ liều chết với nó. Các anh em hãy lên thuyền cứu hộ chạy đi.

Nhưng tất cả bọn họ đều không chịu di chuyển. Gã thuyền trưởng bực quá quát lên:

- SAO? CÁC CẬU DÁM CÃI LỆNH THUYỀN TRƯỞNG HẢ?



- CHÚNG TÔI SẼ KHÔNG BỎ ANH Ở LẠI! NẾU CHẾT THÌ TẤT CẢ SẼ CHẾT!

- Các cậu thật ngu ngốc!

Nói thế thôi chứ gã thuyền trưởng dường như đang xúc động trước sự trung thành của đồng bọn hắn.

Francoise dường như đã lấy lại được sự bình tĩnh. Cô ấy mỉm cười một cách kỳ lạ. Cứ như thế vừa nảy ra sáng kiến nào đó vậy. Francoise nói:

- Bọn tôi có thể giúp bọn ông tiêu diệt lũ thủy quái ấy!

- Ta không cần sự giúp đỡ của bọn phù thủy!

- Tại sao?

- Phù thủy là bọn quái dị xấu xa!

- Chúng tôi không xấu xa và cũng chẳng quái dị như các ông nghĩ!

- Sau khi bọn ta tiêu diệt xong lũ thủy quái rồi sẽ đến bọn người đó!

- Hãy để bọn tôi giúp! Ông không muốn các chiến hữu của mình hy sinh vô ích chứ!

- Ta……..

Sau một hồi suy nghĩ khó khăn, hắn gật đầu. Francoise nói tiếp:



- Nhưng tôi có một điều kiện! Đó là sau khi tiêu diệt hết lũ thủy quái thì hãy thả bọn tôi đi.

- Cái gì?

- Sao nào? Điều kiện này có là gì. Trong khi bọn tôi có thể giúp các ông sống sót sau cuộc chiến này.

- Hừm! Thôi được rồi!

Gã thuyền trưởng chột mắt tỏ ra bực bội nhưng cũng đành đồng ý.

Và lũ thủy quái đồng loạt trèo lên tàu. Bọn nó trông giống như những mỹ nhân ngư. Chỉ khác là bọn chúng rất xấu xí và có những cái răng khủng khϊếp như răng cá mập vậy.

Bọn cướp biển đồng loạt rút gươm ra. Với tôi thì việc đó khá lạ mắt. Những con thủy quái cầm đinh ba lao vào tấn công bọn cướp biển. Nhưng quả thật bọn mỹ nhân ngư này khỏe và thiện chiến hơn bọn cướp biển nhiều. Thảo nào mà họ sợ hãi như vậy. Tôi và Francoise giúp họ đánh văng những tên thủy quái xuống biển. Việc này hiệu quả hơn là đánh tay đôi với bọn nó.

Quả thật! Lũ thủy quái bị đẩy lùi và nhảy xuống biển bỏ chạy.

Vâng! Bọn tôi đã cứu cướp biển. Thế là họ cám ơn bọn tôi rối rít và quyết định sẽ cập bến ở hòn đảo gần nhất để thả bọn tôi đi. Nhưng tôi nghĩ chắc hẳn là bọn họ lo sợ vì đã thấy được thực lực của hai người bọn tôi, đặc biệt lúc này chúng tôi còn đang cầm đũa phép ở trong tay nữa.

Theo như những người này mô tả thì nơi này không phải thế giới Muggle. Vì thế giới giờ hiện đại lắm còn trang phục của những người này thì có vẻ giống thời kì Trung Cổ hơn. Chưa kể đến bọn họ không hề biết những địa danh nổi tiếng ở thế giới chúng tôi như Thái Bình Dương, đỉnh Everest, tháp nghiêng Piza,... Thậm chí những vật dụng quen thuộc của thế giới hiện đại như tivi, tủ lạnh, máy bay,.. là gì cũng không ai biết

Vậy đây là đâu? Theo như họ kể thì ở đây cực kỳ ghét phù thủy vì ai cũng nghĩ phù thủy rất xấu xa. Họ đã bảo với tôi rằng không được nói với ai là tôi đã gặp họ.

Khi tôi chuẩn bị bước vào thành phố trước mặt. Bỗng nhiên cảnh vật xung quanh đảo lộn một cách chóng mặt. Tôi lại bị nhấc lên mặt đất bằng một sức mạnh vô hình nào đó.

Một lúc sau, tôi chạm đất và lại té ngã chổng vó. Lucy kêu oai oái vì suýt nữa tôi đè bẹp cô ấy. Sau đó tôi nhìn xung quanh. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Lucy cũng vui mừng ré lên. Vì bọn tôi đã trở lại Hẻm Xéo……….