Chương 46: Trở Về

Tôi nhìn xung quanh và không thấy Francoise đâu cả. Hẻm Xéo thì bây giờ không còn yêu quái nữa nhưng khá tàn tạ. Các Thần Sáng ở Bộ Pháp Thuật thì đang ra sức trấn an mọi người ở đó. Bây giờ có lẽ đã quá trưa rồi.

Chắc Francoise đã trở lại chỗ trước bị đưa đi rồi? Giống như tôi.

Tôi thầm nghĩ trong lòng

Tôi đang định đi về nhà thì có một giọng nói bất ngờ vang lên:

- ALBUS!

Tôi nhanh chóng quay qua nhìn về phía âm thanh vừa phát ra. Đó là cha tôi. Ông ấy lao tới ôm lấy tôi. Tôi ngạc nhiên:

- Sao cha ở đây?

- Trời đất quỷ thần ơi! Nghe Lily nói là con đến đây. Và ở đây thì bị tấn công bởi lũ quái vật. Ta đã tìm con suốt từ nãy giờ. Ta cứ nghĩ….con đã bị bọn chúng bắt rồi….

- À không! May là con đã….trốn kịp…

- Hử? Con trốn ở đâu vậy?

- À…dạ…..hẻm Knockturn.

- Hả? Cha bảo con không được vô đấy rồi mà, nguy hiểm lắm.



- Nhưng…..đâu nguy hiểm bằng bị quái vật tấn công…đúng không ạ?

Cha tôi lúng lúng ngay tức thì. Có lẽ ông đành phải đồng ý rằng tình hình lúc đó thì ở trong hẻm Knockturn còn an toàn hơn ở Hẻm Xéo. Vì tôi nghĩ cha sẽ không tin nên đành phải nói dối. Cuộc phiêu lưu ngắn ngủi vừa rồi có lẽ sẽ chẳng một ai tin cả. Đến tôi còn chẳng dám tin. Cứ như tôi vừa nằm mơ vậy.

Ông ấy cười mừng rỡ:

- Được rồi! Con bình an là tốt rồi! Bây giờ để cha hộ tống con về nhà.

Khi về nhà, em Lily cũng mừng rỡ ôm chầm lấy tôi. Cả anh James và mẹ tôi nữa. Họ siết chặt đến nổi tôi muốn nghẹt thở.

Ừm! Dù sao tôi cũng trải qua một thời gian lênh đênh đáng nhớ trên biển. Không biết Francoise đã trở về thế giới này chưa? Hay vẫn còn bi kẹt ở đó? Nhưng lúc này đây mọi cảm giác lo lắng khác đã tan biến. Tôi cảm nhận được sự ấm áp của tình cảm gia đình. Thấy họ lo lắng thế này, tôi thấy thật hạnh phúc.

Cha Harry nói với tôi một cách lo lắng:

-Tình hình là phải tăng cường lực lượng bảo vệ an ninh ở Hẻm Xéo. Ta thật không ngờ bọn chúng lại dám tấn công cả chỗ đó. Có lẽ phải cử mấy Thần Sáng đến bảo vệ chỗ đó. Con cũng nên cẩn thận nghen! Không nên tạo điều kiện cho bọn chúng dễ dàng hạ thủ con! Nhớ lời cha đó!

- Vâng!

Trong suốt tuần lễ sau đó, cha mẹ tôi không mấy khi ở nhà. Anh James thì vẫn hay đi chơi như mọi khi. Có vẻ anh ấy chẳng sợ gì ráo. Cha tôi bảo rằng đã cử một Thần Sáng trông chừng tôi. Nhưng tôi không thấy người đó ở đâu cả. Có lẽ người đó đang bí mật ở một chỗ nào đó mà tôi không phát hiện ra.

Vào buổi tối thứ bảy trước khi tôi trở lại trường. Cha tôi bảo rằng có rất nhiều Thư Sấm gửi đến phàn nàn và đòi bồi thường. Mẹ tôi thì đang cố gắng dập bớt các tin đồn nhảm. Không hiểu ai đó loan tin nói xấu về Bộ Pháp Thuật. Rằng từ ngày ông Kingsley Shacklebolt lên làm Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật thì ông rất lè phè về vấn đề an ninh. Bảo rằng ông không chú trọng an ninh ở những chỗ như Hẻm Xéo. Rồi nói xấu cả cha tôi nữa. Rằng thì là các Thần Sáng đến cứu nguy chậm trễ là do chú trọng đến việc tiêu diệt Ma Cà Rồng ở Abani hơn bảo vệ cư dân ở Hẻm Xéo.

Trời nổi sấm sét đùng đùng, mưa rơi tầm tã. Báo hiệu một ngày mai không sáng lạng lắm. Và cha tôi hết sức căng thẳng. Chính vì thế mà ông ấy kể hết mọi chuyện về một gã tín đồ tên là Ekeziel đang âm mưu hạ sát tôi cho anh James. Và tôi thấy an tâm hơn khi anh James bảo rằng sẽ không để cho hắn chạm vào một sợi tóc của tôi. Và năm nay là năm học cuối cùng của ảnh. Trong nhà lúc này chỉ có Lily là không biết chuyện về Ekeziel. Cha tôi không muốn em ấy phải lo lắng nên đã không kể.