Chương 38: Lại Mơ

Nhưng kỳ thi hầu như đã đổ ập xuống tụi tôi. Thành ra thay vì nhong nhong chơi ở ngoài thì bọn tôi phải ở lỳ trong lâu đài để ôn bài. Anh Fred cũng cắm đầu học bài để chuẩn bị cho kỳ thi lấy bằng Phù Thủy Thường Đẳng. Anh Peter thì chuẩn bị cho kỳ sát hạch Kiểm Tra Pháp Thuật Tận Sức, trình độ cao nhất ở trường Hogwart. Anh Peter cũng có tham vọng như bác Percy – bố của anh. Anh hy vọng được tuyển vào Bộ Pháp Thuật. Rose cũng hết sức căng thẳng. Tôi nghĩ cô ấy lo chuyện học hành còn hơn cả anh Peter nữa. Người nhàn nhã nhất không ai khác là Lucy. Sao tôi thấy ghen tị quá!

Và kỳ thi đã tới. Trong giờ Biến Hình, bọn tôi phải biến một con chuột thành bao thuốc lá. Bao thuốc nào còn râu thì bị loại. Giờ thi Bùa Chú thì dễ hơn tôi tưởng, bọn tôi chia cặp ra để làm bùa Hưng Phấn.

Bài thi áp cuối là môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Giáo sư Neville đã ra một đề thi đặc biệt: một dạng chạy đua vượt chướng ngại vật ở ngoài trời. Tôi phải lội qua những ao sâu nước tù đọng chứa đầy những con thủy quái Grindylow, rồi băng qua một loạt những hố sâu đầy Chỏm Đỏ, rồi bì bõm vươn qua một bãi lầy, bất kể sự chỉ hướng trật lất của những con ma đầm lầy Hinkypunk.

Môn thi cuối là Tiên Tri. Giờ thi Tiên Tri thì dễ chưa từng thấy. Xem tướng tay là môn tôi rất khoái nên tôi đã qua trót lọt. Cho nên điều tôi lo lắng nhất trong buổi thi Tiên Tri đó là khi giáo sư Stacy nói với tôi bằng vẻ mặt nghiêm trọng.

- Albus nè, dạo này tôi có linh cảm rất xấu. Có thể bạn không tin…..nhưng tôi cảm thấy rằng một Chúa Tể Hắc Ám mới sắp xuất hiện. Có lẽ hòa bình ở Thế Giới Pháp Thuật sẽ bị đe dọa lần nữa. Hắn dường như đang chiêu binh mãi mã để chuẩn bị cho chiến tranh. Nhưng tôi không tài nào…đoán được hắn là ai……..và tôi có dự cảm rằng hắn và kẻ thù của bạn là một, tôi nó đúng không?

Tôi ngạc nhiên:

- Sao giáo sư lại nói điều đó cho em biết? Giáo sư nên nói với cô hiệu trưởng chứ?

- Tôi không biết nữa…tôi cảm thấy phải nói cho bạn biết…..bạn biết đấy….tôi thường làm mọi việc theo linh cảm của mình mà….đôi khi tôi không hiểu tại sao tôi lại làm thế nữa….với lại tôi cảm thấy bạn có gì đó giống tôi…..

- Giống cái gì cơ?

- Không biết nữa…có thể là….tôi cảm thấy….bạn cũng có…khả năng Tiên Tri.

Chẳng lẽ người mà giáo sư Stacy nghi ngờ là sỡ hữu khả năng Tiên Tri chính tôi? Có lẽ cô ấy nói đúng! Hai năm vừa rồi tôi đã vô tình bộc phát thứ năng lực kỳ lạ ấy. Tôi thật không nghĩ mình sẽ trở thành một nhà tiên tri. Với lại năng lực của tôi chỉ bộc phát tùy hứng.

Giáo sư Stacy ngạc nhiên:



- Hình như bạn đã biết chuyện này rồi thì phải? Trông bạn chẳng tỏ ra bất ngờ gì cả!

- À....giáo sư chỉ cần đến gặp cô hiệu trưởng là hiểu ngay. Cô Mc Gonagall sẽ giải thích cho giáo sư mọi chuyện.

Tôi ra về trước sự ngơ ngác của cô Stacy.

*

* *

Tối nay tôi an tâm đi ngủ vì không còn phải lo lắng về kỳ thi nữa. Sau những ngày ôn thi mệt mỏi và căng thẳng, tôi lập tức chìm ngay vào giấc ngủ say.

Tôi lại thấy một kẻ lạ mặt mặc áo choàng đen đang đi tản bộ trong rừng. Hắn không ai khác chính là Ekeziel. Ekeziel vừa đi tản bộ vừa nói một mình:

- Thế nào là chính nghĩa? Kẻ mạnh mới là chính nghĩa! Bạn bè ư? Chỉ cần có Chúa ở bên ta là đủ! Hỡi những kẻ luôn tin vào cái gọi là tình bạn! Các ngươi chỉ là những kẻ ngây thơ đáng tội nghiệp! Chúa sẽ phù hộ cho ta và giúp ta có quyền lực trong tay! Chúa sẽ dẫn ta đi đúng hướng! Ta sẽ luôn trung thành với Chúa! Bất kể có cả hy sinh tính mạng này! Ta luôn luôn tin vào Chúa!

Ekeziel đột ngột đi chậm hẳn rồi dừng lại. Hắn ta quỳ xuống và giơ hai tay lên trời. Lòng bàn tay phải của hắn có săm hình ngôi sao năm cánh màu đỏ như máu. Trong rừng bỗng nhiên nổi gió rít rất mạnh, sấm chớp đùng đùng. Giọng nói của hắn bỗng nhiên thay đổi. Nghe rất dễ sợ. Cứ như là giọng nói của ác quỷ chứ không phải của con người nữa (Khá giống Xà Ngữ, chỉ khác là nghe rất ma quái):

- Hỡi binh đoàn địa ngục! Hãy tới đây và giúp ta tiêu diệt Albus Severus Potter!

Tôi tỉnh giấc ngay lúc đó. Và ngoài trời lúc này cũng đang có sấm chớp đùng đùng, mây đen kéo đến ùn ùn. Tôi thật sự lo sợ trước cảnh tượng này. Rốt cục Ekeziel đang giở trò gì vậy? Lucy bị tôi làm tỉnh giấc nên cũng đang xem cảnh tượng này. Nhưng chỉ một lúc sau đám mây đen tan dần, sấm chớp cũng không còn. Hay là vừa rồi tôi chỉ gặp ác mông? Chứ đến giờ này vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả! Thôi cứ đi ngủ rồi mai tính sau!