Chương 34: Nghi Ngờ

Tối hôm đó ở phòng ngủ Nhà Griffindor. Cuộc nói chuyện đó đã làm tôi suy nghĩ nhiều đến nỗi khó ngủ. Mặc dù cô hiệu trưởng đã nói khả năng Rose là Ekeziel chỉ tới 10%. Nhưng ngoài Rose ra thì không còn ai khác đang nghi cả. Lucy thì nghi ngờ Ekeziel chính là Stacy. Tôi quả thật cũng không dám tin đó là Stacy. Nirvana mà biết tôi nghi ngờ Stacy thì chắc cậu ấy sẽ nổi giận đùng đùng cho mà xem. Nhưng nếu so với Rose thì Stacy có lẽ còn đáng nghi hơn. Liệu tôi có thiên vị cho Rose quá không? Không! Tôi tin rằng Rose là người tốt. Có thể là tôi hơi thiên vị nhưng nếu cho rằng cô ấy là Ekeziel thì thật là điên rồ hết chỗ nói!

Khoan đã! Chỉ có học sinh Nhà Griffindor mới biết mật khẩu để vô phòng ngủ. Cho nên khả năng Rose là Ekeziel là 0%. Vậy chẳng lẽ Ekeziel là Aumus. Tôi rất mong hắn chính là thằng Aumus đáng ghét ấy. Nhưng....thằng Aumus mà giỏi vậy sao. Thực lực của Ekeziel phải cỡ phù thủy chuyên nghiệp. Thật sự chuyện này càng lúc càng rối rắm!

Sáng hôm sau, Rose hỏi tôi:

- Dạo này bạn sao vậy? Hình như bạn đang có chuyện gì đó lo lắng phải không?

Tôi làm ra vẻ tự nhiên:

- Có gì đâu! Chắc tối qua mình hơi khó ngủ ấy mà!

Hừm! Thật là nực cười khi nghĩ rằng người đứng trước mặt tôi là Ekeziel. Với lại hắn cao hơn Rose nhiều mà. Chưa kể giọng nói của Ekeziel là nam. Nhưng cha tôi từng nói có một loại ma thuật hắc ám mới cho phép người sử dụng thay đổi chiều cao và giọng nói. Dù sao thì tôi tin tỷ lệ Rose là Ekeziel là 0%. Chắc chắn vậy!

Stacy đến chỗ tôi và nở nụ cười tươi thường lệ:

- Hôm qua bạn đi chơi làng Hogsmease vui chứ?

- Ừ….à quên…vâng! Hôm qua em đi chơi vui lắm!

Nhìn thấy vẻ mặt vô tư của Stacy thì tôi không nghĩ rằng cô ấy lại có thể là Ekeziel. Cái gã có kiểu cười điên cuồng ấy. Được rồi! Đành nghe lời Lucy vậy! Khả năng Stacy là Ekeziel là…60%. Hình như tỷ lệ này lớn quá…..

Tôi đã kể với Nirvana mọi chuyện. Tất nhiên là trừ chuyện tôi có ý nghi ngờ Stacy. Cậu ấy thì chĩa mũi dùi tới Scorpius. Tôi không ưa Scorpius cho lắm, mặc dù tôi ghét thằng Aumus hơn nhiều. Chưa kể là cách nói của Scorpius và Ekeziel khá giống nhau. Scorpius đã từng bảo tôi rằng “Cậu ngây thơ quá, Albus. Trên đời này không hề có tốt xấu, chỉ có người mạnh kẻ yếu mà thôi”.

Hừm! Tư tưởng của Scorpius có vẻ giống với Ekeziel. Cả hai đều cho rằng sức mạnh và quyền lực là quan trọng nhất. Tỷ lệ Scorpius bị tình nghi đã lên tới 80%. Nhưng năm ngoái Scorpius đã giúp tôi và Bella chống lại Eragon cùng bạn bè hắn. Điều này có lẽ đã làm tôi do dự khi tỏ ý nghi ngờ Scorpius. Nhưng đến giờ thì nó là người bị tình nghi lớn nhất.

Trước khi về bàn ăn Nhà Hufflepuff, Rose nháy mắt với tôi một cách tự tin:

- Trận Quidditch tới, đội bạn sẽ không thể thắng được đâu!



Sắp tới đội tôi sẽ đấu với đội Hufflepuff. Không hiểu vì sao mà cô ấy tự tin thế. Nhưng tôi quyết không thua đâu!

Khi ăn xong, anh Fred hẹn tôi ra sân Quidditch để tập luyện chuẩn bị cho trận đấu sắp tới. Anh ấy nói Rose dường như đã luyện được tuyệt chiêu gì đó. Thì ra đó là lý do Rose tự tin đến vậy. Anh Fred rất lo lắng. Tôi cũng vậy. Rose là một tay ném bóng nhanh. Năm ngoái tôi đã thua Rose. Năm nay không thể lại thua nữa chứ! Lucy ngỏ ý sẽ giúp tôi. Nhưng tôi cho rằng thắng đường đường chính chính thì tốt hơn. Với lại cô Hooch có thể thấy điều kỳ lạ gì đó và kết luận tôi chơi gian lận trong trận đấu. Thôi thì cứ cố hết sức vậy!

Trên đường ra sân tập Quidditch. Tôi thấy Bella đang đứng ở bên hồ với vẻ mặt buồn bã. Tôi liền đến hỏi:

- Có chuyện gì vậy, Bella?

- Con Golf nhà mình mất rồi….

- Con Golf?

- Đó là con chó nhà mình nuôi, nó đã già quá rồi, mình rất lo là nó sẽ chết, và điều đó đã tới…..

Bella bắt đầu ràn rụa nước mắt. Tôi rất sợ thấy con gái khóc. Tôi không giỏi lắm về vấn đề an ủi con gái hay gì gì đó. Nhưng không thể để thế này được…có lẽ ta phải làm gì đó….

Tôi đành hỏi bâng quơ:

- Bella này! Bạn thích xem Quidditch lắm đúng không?

- Ừ….mình rất thích được bay lên không trung và ngắm bầu trời.

- Ngắm bầu trời?

- Ừ! Mình rất thích được bay bằng chổi nhưng môn cưỡi chổi khó quá.

- Mình thấy....môn này cũng đâu khó lắm

- Cũng có thể...nhưng có lẽ tại mình ngốc quá nên.....



Để xem nào! Cô ấy rất thích được bay nhưng lại không có khả năng. Một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi. Tôi trèo lên chổi và nói:

- Lên đây đi!

Bella ngơ ngác trông ngộ nghĩnh hết sức:

- Lên….đâu cơ?

- Ngồi phía sau mình nè! Chúng ta sẽ đi dạo một vòng nhé!

- Ơ….hình như bạn phải đi tập Quidditch mà?

- Ồ….không sao đâu! Mình đến muộn một chút cũng được mà! Nào nhanh lên!

Sau đó cô ấy trèo lên chổi và ngồi phía sau tôi. Đạp chân xuống đất một cái và chúng tôi bay lên không trung. Bella thét lên một tiếng rồi vòng tay ôm chặt ngang hông tôi. Điều đó khiến tôi đỏ mặt. Tôi mong cô ấy đừng ôm chặt tôi thế. Hy vọng không ai thấy chúng tôi. Vì chỉ được phép cưỡi chổi trong phạm vi sân Quidditch. Nhưng….cứ liều xem sao!

Bella rất vui và phấn khích. Có lẽ việc này sẽ làm cô ấy nguôi ngoai nỗi buồn về cái chết của chú chó Golf. Chúng tôi đã bay lòng vòng quanh trường Hogwart, quanh con sông và khu rừng Cấm. Và tôi tránh bay về phía sân Quidditch kẻo anh Fred nhìn thấy. Bella hò hét:

- Hay quá, Albus! Làm thêm vài vòng nữa nhé?

Một lúc sau, tôi đáp xuống gần rừng Cấm vì ở đó vắng vẻ. Trước khi về lâu đài, Bella quay lại nhìn tôi và nở nụ cười hạnh phúc:

- Cám ơn bạn nhiều lắm, Albus. Nhờ bạn mà mình đã thấy đỡ buồn rồi. Bạn thật sự là người bạn tốt nhất mà mình từng có.

Trông cô ấy vui như thế thì tôi cũng cảm thấy an tâm rồi. Không hiểu sao tôi cũng cảm thấy rất vui khi bay cùng Bella. Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ ngợi. Tôi phải đến sân Quiddtich ngay! Trễ giờ rồi! Và tôi chạy như bay tới sân Quidditch.

Lucy dường như cũng tỏ ra rất vui:

- Cậu thật là người tuyệt với đấy, Albus.