Chương 33: Nghe Lén

Thế là đã đến cuối tuần, tôi thấy nhẹ nhõm hơn khi không có chuyện kỳ dị gì xảy ra nữa. Bọn tôi được đến làng Hogsmeade.

Tiệm Công Tước Mật chật kín người. Giữa hàng hàng dãy dãy kệ chất đầy những khúc kẹo nu-ga kem, những viên kẹo mật mập ú, rồi hàng trăm loại sôcôla khác nhau. Có cả một thùng tô nô đựng đầy các viên Kẹo Dẻo Đủ Vị. Bày dọc một bức tường khác là kẹo Hiệu Quả Đặc Biệt như Kẹo Cao Su Thổi Tuyệt Nhất(Những cái kẹo này làm cho căn phòng đầy ắp những cái bong bóng màu xanh hoa chuông không chịu nổ nhiều ngày rồi), kẹo Dây Xỉa Răng Bạc Hà, Bé Hạt Tiêu Tí Nị(Thở ra lửa dùm bạn), Chuột Băng(Nghe tiếng răng của mình đánh bọ cạp và rít lên), kem bạc hà có hình dạng như những con cóc(Bọn chúng nhảy lóc chóc trong bao tử của tôi), những cây viết lông ngỗng làm bằng đường xay và những viên kẹo nổ lụp bụp.

Cảnh Hogsmeade trông giống hệt như cảnh trong thiệp giáng sinh: những mái nhà và tiệm quán đều phủ kín dưới một lớp tuyết dày xốp, trên các cánh cửa treo những vòng hoa thánh và giăng mắc khắp các vòm cây là những cây nến đã được phù phép.

Trời rất lanh. Cho nên tôi, Nirvana và Rose vào tiệm Ba Cây Chổi để uống Bia Bơ. Cái quán này cực kỳ đông đúc, ấm áp, ồn ào và đầy khói. Tôi rất thích uống Bia Bơ. Thứ này dường như hâm nóng từng lóng xương thớ thịt trong người tôi lên.

Và tôi suýt nữa bị sặc món Bia Bơ khi thấy cha tôi ngồi ở một cái bàn cách đây khá xa. Lucy dường như cũng thấy ông ấy. Cô ấy ghé vào tai tôi rồi nói:

- Bây giờ tôi sẽ cho cậu xem năng lực đặc biệt này. Tôi sẽ là đôi tai thứ hai của cậu.

Đôi tai thứ hai của tôi là sao cơ?

Và thắc mắc của tôi được giải đáp khi Lucy bay đến chỗ cha tôi nghe lỏm cuộc nói chuyện. Tôi nghe thấy tiếng của cha rất rõ ràng, mặc dù ông ấy ở khá xa. Bây giờ tôi đã hiểu rõ năng lực của Lucy. Dường như những gì cô ấy nghe được thì tôi cũng có thể nghe thấy được.

Tôi quan sát kỹ thì thấy cha tôi không ngồi một mình. Ông ấy đang ngồi với….cô hiệu trưởng Mc Gonagall và ông Bộ Trưởng Bộ Pháp Thuật Kingsley Shacklebolt.

Ông Kingsley nói:

- Tôi đã cử một con rồng đến canh giữ nhà tù Azkaban. Tôi tin rằng dù bọn chúng là loại yêu quái gì thì cũng rất khó để vượt qua được một con rồng.



Harry Potter lên tiếng:

- Tôi nghĩ bọn chúng là những quái vật thời cổ đại.

Cô Mc Gonagall ngạc nhiên:

- Không thể thế được! Thời xưa Bốn Nhà Sáng Lập vĩ đại đã tiêu diệt hết bọn chúng rồi mà!

- Tôi biết! Nhưng tôi đã nhờ một yêu tinh ở đó vẽ lại hình dáng bọn chúng. Và tôi thấy bọn chúng khá giống những con quái vật ở trong sách Những sinh vật huyền bí thời cổ đại.

Ông Kingsley sửng sốt:

- Nhưng tạo sao bọn chúng lại bỗng dưng xuất hiện ở thời đại này chứ?

- Tôi nghĩ những việc này có liên quan đến kẻ có tên là Ekeziel. Ông đã điều tra về tên này chưa, Kingsley?

- Có một vài người tên là Ekeziel nhưng suốt thời gian theo dõi bọn họ vừa rồi thì không có gì khả nghi cả. Tôi nghĩ Ekeziel chỉ là một cái tên giả.

- Ừm, tôi cũng đoán vậy. Năm ngoái tôi đã có dịp tiếp xúc với hắn. Có lẽ hắn là một tín đồ. Hắn tin rằng Chúa sẽ giúp hắn trở nên hùng manh….hừm….hắn còn tự tin rằng mình sẽ mạnh hơn cả Voldemort nữa.



Cô Mc Gonagall bụm miệng. Ông Kingsley đặt cái cốc Bia Bơ xuống mặt bàn hơi mạnh quá mức cần thiết.

Ông Harry Potter vẫn bình tĩnh nói tiếp:

- Chúa ư? Thật sự Chúa của hắn là kẻ như thế nào? Có quyền lực ra sao? À, cô hiệu trưởng! Tôi nghi ngờ rằng Ekeziel là một học sinh ở Hogwart.

- Tôi cũng nghĩ vậy….nhưng thật sư chưa thể nghĩ ra học sinh nào lại xuất chúng thế! Học sinh sáng giá nhất ở trường Hogwart bây giờ chính là Rose. Trò này học giỏi hầu hết các môn. Ngoài trò ấy ra thì tôi vẫn chưa nghĩ ra ai khác.

- Rose không thể là Ekeziel được. Tôi không tin con gái của Ron Weasley lại có thể là Chúa Tể Hắc Ám Tương Lai. Tôi nghĩ mình sẽ rất sốc nếu Rose lại là cái kẻ đã bắt cóc Lily, định gϊếŧ Albus, âm mưu tìm lại những Bảo Bối Tử Thần và muốn làm Bá Chủ Thế Giới. Chắc chắn phải có ai khác mà ta chưa nghĩ ra thôi.

- Ừ……

Ông Kingsley làm ngụm Bia Bơ rồi liên tiếng:

- Tôi rất lo cho Albus đấy, Potter! Ekeziel có lẽ sẽ không bỏ qua cho nó đâu!

- Tôi cũng vậy…. mong rằng nó không đâm đầu vào nguy hiểm nào đó…. hy vọng cô hiệu trưởng chịu khó để mắt tới nó.

Cô Mc Gonagall tằng hắng:

- Albus rất giống cậu ngày xưa đấy, Potter!