Chương 25: Bắt Cóc Yêu Cầu Trao Đổi

Rồi thời gian cứ thế trôi qua, tôi bắt đầu cảm thấy an tâm vì không có chuyện gì xảy ra nữa. Năm học này sắp hết rồi! Có lẽ kẻ đó sẽ phải bỏ cuộc thôi! Không ai có thể tìm ra Lucy đâu!

Nhưng thật sự là tôi đã gặp nhiều chuyện không vui. Đầu tiên là thua trận Quidditch. Có lẽ do mãi suy nghĩ nên trái Bludger đã đập gãy tay tôi. Đối với một thủ quân thì đôi tay là rất quan trọng. Thành ra Rose đã thoải mái ghi bàn. Và đội Hufflepuff đã giành được cúp năm nay. Cho nên Cúp Nhà năm nay về Nhà Hufflepuff là cái chắc. Nhà này nhờ có Rose nên luôn luôn dẫn đầu về điểm số. Chỉ có đấu Quidditch là cơ hội duy nhất cho các Nhà vượt lên. Nhưng vô vọng rồi!

Sau đó tôi đã trải qua một kỳ thi căng thẳng. Hôm nay tôi còn hai môn thi cuối cùng là Bùa Chú và Biến Hình. Giáo sư Flitwick bắt từng đứa phải thực hiện bùa Ngăn Trở để làm tê liệt mấy chục con yêu Cornish bay điên loạn trong phòng học. Mấy con yêu này cứ túm tóc tôi và còn định giật đũa phép của tôi nữa chứ. Nhờ có sự giúp đỡ của Lucy nên tôi đã thành công. Khó nhất có lẽ là môn Biến Hình. Cô Mc Gonagall thì bắt chúng tôi phải biến con thỏ thành một đôi dép.

Cuối cùng cũng đã xong. Có Lucy đồng hành quả thật là tiện lợi. Giờ thi lý thuyết, Lucy đã đi nhìn bài Rose rồi chỉ cho tôi mấy câu mà tôi không biết. Nhờ thế mà tôi tin rằng mình chắc chắn đạt điểm cao mấy môn lý thuyết.

Trong khi đang nằm dài trên bãi cỏ một mình. Cả ngày hôm nay tôi không thấy Lily đâu cả. Em ấy đi đâu rồi nhỉ? Bỗng nhiên có một con cú bay qua thả ngay vào mặt tôi một bức thư. Tôi chợt thấy lo lắng vì bức thư này không ghi tên người gửi. Chẳng lẽ lại là hắn?

Tôi mở ra đọc. Câu đầu tiên của bức thư đã làm tim tôi như rớt ra ngoài:

Em gái ngươi đang nằm trong tay ta. Mười một giờ tối nay hãy đem Lucy tới rừng Cấm để đổi lấy em gái ngươi. Nên nhớ hãy đi một mình thôi!

Hắn đã bắt Lily rồi! Biết làm sao đây! Mình đã thề là sẽ không để Lucy rơi vào tay hắn. Nhưng mình không thể để Lily chết được.

Lucy bay lên và nhìn thẳng vào mắt tôi:

- Tối nay cậu cứ đem tôi đi nộp cho hắn!

- Nhưng….

- Tôi không thể để em gái cậu gặp nguy được!

*



* *

Đây có lẽ là lần đầu tôi sử dụng áo tàng hình. Chiếc áo mà cha đã tặng tôi ngay từ năm đầu đi học. Đi một mình trong hành lang đêm tối hơi rờn rợn. Cuối cùng tôi cũng ra khỏi trường Hogwart trót lọt.

Và đây cũng là lần đầu tôi đi vào khu rừng Cấm. Khu rừng này vào ban đêm thật đáng sợ. Nghe đồn trong này còn có cả người sói. Tôi bỏ áo tàng hình ra và đi xung quanh để tìm hắn.

Bỗng giọng của hắn vang lên khiến tôi giật mình. Bây giờ có lẽ là lúc tôi xem mặt mũi hắn ra sao.

Tôi quay lại và thấy hắn đang mặc áo choàng đen trùm kín. Nhưng thật thất vọng khi hắn đeo mặt nạ, một cái mặt nạ sắt hình đầu lâu.

Hắn cười lạnh lùng:

- Đúng hẹn lắm! A! Kia là Lucy phải không? Quả thật không sai! Mày đúng là kẻ đã sở hữu Lucy! Tao đoán không sai mà!

Tôi hỏi:

- Làm sao mày biết?

Hắn ta nói tiếp:

- Ngay từ đầu tao đã nghi ngờ mày rồi. Đầu tiên là tao thấy mày hay lẩm bẩm một mình. Nhưng lúc đó tao cũng chưa dám chắc chắn người đó là mày. Vì mày sống khá nội tâm nên nói chuyện một mình thì cũng…có thể lắm. Mày vốn kỳ lạ mà. Nhưng đến một hôm, tao thấy mày đang nói chuyện với ai đó ở sân bóng Quidditch. Ngoài sân bóng hôm đó chỉ có mỗi mình mày. Mày nói chuyện một mình? Tao không nghĩ vậy! Mày nói chuyện với ai đó đang tàng hình? Lúc đó tao đã nghĩ đến Lucy! Đúng vậy! Mày là người khả nghi nhất cho đến thời điểm này! Không thể là ai khác được!

Chết thật! Rốt cục hắn là ai? Hắn đã thấy mình ở sân bóng ư? Rõ ràng lúc đó mình không thấy ai ở gần đó mà? Nhưng sao hắn lại hiểu rõ về tính cách của tôi như vậy?