Chương 24: Linh Hồn Ông Filch Trở Về

Lễ Giáng Sinh năm nay tôi ở lại trường vì gia đình tôi cùng với gia đình Weasley đi du lịch ở Rumani. Cho nên ngoài tôi, anh James và Lily ra còn có Rose, Hugo, và anh Fred ở lại trường. Anh Peter cũng ở lại trường vì ảnh muốn tận dụng kỳ nghỉ này để tìm ra thủ phạm gϊếŧ Thầy Filch. Có lẽ anh ấy đang hy vọng sẽ lập được chiến công lớn lao trong năm nay.

Đại Sảnh Đường lúc này được trang hoàng cực kỳ lộng lẫy. Những cây thông Giáng Sinh phủ tuyết trắng và hoa tầm gửi giăng mắc khắp trần nhà. Lucy cũng rất vui vẻ. Cô ấy cứ nhảy nhót một cách ồn ào trên đầu tôi rồi bay vòng vòng khắp Đại Sảnh Đường. Anh Fred làm pháo bung xòe nổ khắp nơi. Ông Hagrid thì sau khi uống say đã làm một bài ca khủng khϊếp. Khiến ai ai cũng bị tra tấn lỗ tai.

Bỗng nhiên tôi thấy đau đầu dữ dội. Chẳng lẽ giọng hát “hay tuyệt” của ông Hagrid đã làm tôi đau đầu. Không phải! Nó lại đến! Lại cơn đau đầu lần trước! Chuyện gì đang xảy ra với bộ não của tôi vậy?

Lucy thì cứ cuống quýt hỏi tôi: Chuyện gì vậy, Albus? Có cần đến bệnh thất không?

Cảnh vật chung quanh tôi đột ngột thay đổi. Khung cảnh trước mắt tôi lúc này không phải là Đại Sảnh Đường mà là ở một khu rừng nào đó. Có hai kẻ lạ mặt đang nói chuyện với nhau. Kẻ lạ mặt mặc áo choàng màu đen đang nói với người mặc áo choàng màu tím. Gã mặc áo choàng màu đen có giọng khá trẻ:

- Tôi vẫn chưa tìm thấy kẻ sở hữu Lucy.

Người mặc áo choàng màu tím có giọng khàn khàn của một ông già:

- Hừm! Thời gian không còn nhiều đâu, Chúa đã nói rằng kẻ sỡ hữu Lucy là một học sinh ở Hogwart.

- Chúa của chúng ta không bao giờ nói sai! Ông an tâm! Rồi tôi sẽ tìm ra kẻ đó giống như đã tìm ra nơi cất giấu Hòn Đá Hồi Sinh.

- Đúng vậy, cậu thật sự là một thiên tài. Với biệt tài tìm kiếm của cậu thì sẽ không có thứ gì mà cậu không thể tìm ra!

- Muộn nhất là đến cuối năm học này tôi sẽ tìm ra hắn. Tôi tin rằng mình sắp tìm ra rồi

- Được, được, giao cả cho cậu đấy………….

Cơn đau đầu của tôi chợt biến mất. Và tôi lại thấy mình đang ở Đại Sảnh Đường chứ không phải trong rừng. Tôi vội chạy về phòng sinh hoạt chung Nhà Griffindor.

Lucy hỏi tôi rối rít:



- Có chuyện gì mà vội vã thế, Albus?

Lúc này tất cả học sinh đều ở Đại Sảnh Đường dự tiệc Giáng Sinh nên ở phòng sinh hoạt chung tất nhiên là không có ai. Tôi kể mọi chuyện mà tôi vừa thấy cho Lucy nghe.

Lucy cứ cuống quýt bay vòng vòng chung quanh tôi:

- Sao bọn họ lại muốn tìm tôi chứ? Mà sao họ lại biết đến sự tồn tại của tôi?

Tôi cũng đã tự hỏi điều đó. Có lẽ ngoài tôi ra có ai cũng thấy được Lucy chăng? Nếu kẻ đó là một học sinh ở Hogwart thì chắc hẳn hắn đã thấy Lucy đi cùng với tôi. Nhưng tại sao hắn chưa ra tay? Hay là vì hắn không muốn để lộ thân phận? Có lẽ ông Filch đã bị hắn gϊếŧ chết khi phát hiện ra điều gì đó chăng? Nhưng lúc này quan trọng hơn hết là không thể để Lucy rơi vào tay bọn chúng!

Tôi nói:

- Lucy nè! Có lẽ từ bây giờ cô nên ở trong túi áo tôi và không được bay lung tung nữa!

- Tại sao?

- Thì cô nghe rồi đấy! Họ đang tìm cô! Và hắn ở trong Hogwart này! Cô cứ tạm trốn trong túi áo tôi cho đến hết năm học được không?

Mặc dù có vẻ miễn cưỡng nhưng Lucy cũng đồng ý.

Lucy bỗng nhiên làm vẻ mặt rất khó hiểu. Cô ấy nói:

- Có thể là kẻ đó biết về quá khứ của tôi chăng? Tôi thật sự không nhớ gì nhiều về quá khứ của mình. Tại sao tôi lại được sinh ra? Sinh ra với mục đích gì? Khi tôi có ý thức về sự tồn tại của mình thì đó cũng là lúc không ai biết đến sự tồn tại của tôi.

Tôi cũng rất tò mò về Lucy. Có thật chỉ đơn giản cô ấy là một sinh vật không ai biết đến không? Hay Lucy còn có vai trò gì đó khác? Nhưng dù sao Lucy cũng là bạn tôi! Và tôi cũng đã mắc nợ cô ấy! Có chết tôi cũng không thể để Lucy rơi vào tay kẻ xấu xa đó!

Lúc này tôi đang nhìn ra ngoài cửa sổ đăm chiêu thì thấy một cái gì đó rất quen. Đó là hồn ma của ông Filch! Ông ta đang đi xuyên qua bức tường phòng sinh hoạt chung Nhà Griffindor rồi ngã gục xuống. Linh hồn của ông trông rất lờ mờ. Ông Filch nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Không phải ánh mắt đáng ghét hay soi mói học sinh như trước nữa. Mà gần như là đang tha thiết muốn nói cho tôi biết điều gì đó.



Ông nói như hết hơi:

- Này nhóc….Albus….ta đã phải cố gắng lắm mới….có thể về đây được….ma thuật hắc ám đó thật sự….thật sự hùng mạnh…..ta phải nói cho ngươi….biết điều này….nhưng có lẽ….ta không gắng gượng được lâu hơn nữa…..

Tôi định đỡ ông dậy nhưng đôi tay của tôi xuyên qua khi chạm vào ông Filch. Tôi đã quên mất ông Filch là một hồn ma.

Tôi nói:

- Có chuyện gì đã xảy ra với ông vậy?

Ông Filch nói tiếp:

-…..kẻ đó….đã gϊếŧ ta….ta thật sự không ngờ….một học sinh lại biết lời nguyền chết người này….hắn còn sử dụng….ma thuật hắc ám….để cho ta không thể về được….ta đã cố hết sức để có thể về đây….nhưng sự cố gắng này….đã khiến ta phải đi rồi….ta phải nói cho cậu biết kẻ gϊếŧ ta là ai….đừng nghĩ là ta muốn giúp cậu….ta chỉ muốn nó bị trừng phạt thôi….

Ông Filch có vẻ không gắng gượng được nữa rồi. Tôi giục:

- Ông hãy nói mau đi, kẻ đó là ai?

Ông ta hít một hơi dài rồi nói:

- Được rồi….chắc cậu cũng không ngờ đâu….vì kẻ đó là…..aaaaa!

Ông Filch bỗng nhiên kêu la đau đớn. Tôi thật không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa. Linh hồn ông Filch bỗng nhiên bốc cháy rồi nổ tung thành bụm khói.

Thế là hy vọng cuối cùng đã mất. Người duy nhất thấy mặt kẻ đó đã tan biến. Tôi thật không hiểu có loại ma thuật hắc ám nào có thể hãm hại cả một con ma. Ông Filch đúng là đến chết vẫn làm tôi thấy phát bực. Giá như ông nói ra tên kẻ đó luôn có phải là kịp rồi không?

Tôi ngồi phịch xuống ghết sofa rồi thở dài chán nản. Và Lucy cũng làm thế y hệt trên đầu tôi.