Chương 22: Thừa Nhận

Tôi chạy ra sân bóng, lúc này ở đây đã vắng hoe. Có lẽ Lucy đã gặp chuyện gì đó khi tôi rơi khỏi chổi chăng? Cô có ở đây không, Lucy? Tôi vừa chạy đi tìm Lucy khắp nơi vừa gọi:

-LUCY! CÔ Ở ĐÂU?

Sau một hồi tìm kiếm bở hơi tai xung quanh khu vực cột gôn đội Griffindor. Tôi đã nhìn thấy Lucy đang nằm trên bãi cỏ. Để tìm một người tí hon ở chốn này quả thật chả khác gì mò kim đáy bể. Đúng là kỳ tích!

Dường như Lucy đã kiệt sức. Vầng hào quang xung quanh Lucy lờ mờ một cách yếu ớt. Lucy đã từng bảo tôi vòng hào quang biểu hiện cho năng lượng sống của cô ấy. Khi nó tắt hẳn có nghĩa là cô ấy sẽ chết. Tôi đỡ Lucy lên và gọi to. Cuối cùng Lucy đã tỉnh lại.

Không hiểu sao Lucy lại như vậy. Tôi hỏi:

- Chuyện gì với cô vậy, Lucy?

Lucy nói một cách mệt nhọc:

- Không có gì….lúc đó tôi quá hoảng sợ khi thấy cậu rơi từ độ cao như vậy. Cho nên tôi đã cố hết sức để đỡ cậu…..nhưng để đỡ một người khổng lồ như cậu quả thật không phải dễ…cho nên tôi đã dốc hết năng lượng sống của mình…khả năng của tôi chỉ có vậy….hy vọng cậu rơi đủ chậm để có ai trông thấy mà cứu kịp thời…..

Tôi nói to:

- Cô việc gì phải làm vậy chứ? Suýt chút nữa là cô chết rồi đấy!

Lucy nói:

- Cậu là người bạn duy nhất của tôi trên thế gian này....tôi không thể để mặc cậu được....

Mắt tôi lúc này đã cay cay. Thật không ngờ Lucy sẵn sàng hy sinh tính mạng để cứ tôi.

Bỗng tôi thấy Lucy mỉm cười hạnh phúc:

- Cậu khóc vì tôi ư? Cái cảm giác này.....thật ấm áp....một kẻ cô độc như tôi...lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là tình bạn....tình thương.....

Tôi nói bằng giọng run run vì xúc động:

- Tôi thật....không biết phải cảm ơn cô thế nào đây? Cô đã cứu sống tôi.....

Lucy cười:

- Không có gì đâu…chúng ta là bạn mà…đúng không?

Tôi gật đầu:



- Đúng vậy, là bạn mãi mãi!

Lucy vốn hồi phục rất nhanh nên tôi đỡ lo hơn. Nếu Lucy mà có mệnh hệ gì thì tôi sẽ không bao giờ tự tha thứ cho bản thân mình. Cô ấy bây giờ chưa thể bay được như bình thường nên tôi để tạm cô ấy vào túi áo.

Trên hành lang đi qua Đại Sảnh Đường, tôi thấy Aumus đang đấu tay đôi với một ai đó. Và cô gái đang đấu với cậu ta trông rất quen. Tôi đến gần thì nhận ra đó là Bella. Chuyện này lại tái diễn nữa sao?

Bella bị Aumus đánh ngã sòng xoài bằng một cú đánh cực mạnh. Máu như dồn lên não tôi.

Tôi xông tới và hét to:

- Aumus! Dừng tay lại! Mày làm cái trò gì vậy hả?

Nó quay sang nhìn tôi với vẻ mặt cười đắc thắng:

- Gì nữa đây? Mày lại muốn can thiệp vào chuyện này như hồi năm ngoái hả?

Tôi đỡ Bella đứng dậy và hét to:

- BELLA LÀ BẠN TAO! TAO KHÔNG CHO PHÉP MÀY LÀM GÌ CÔ ẤY!

E hèm! Do mất bình tĩnh nên tôi đã không chịu để ý xung quanh. Lúc này đã khá đông học sinh các Nhà. Và họ nghe hết những gì tôi vừa nói. Những tiếng xì xào vang lên:

- Tớ có nghe nhầm không?

- Đứa con gái Nhà Slytherin đó là bạn của Albus Potter?

- Đúng mà! Rõ ràng chính nó nói vậy!

- Thằng Albus mất trí rồi sao?

- Một học viên Nhà Griffindor kết bạn với một nữ sinh Nhà Slytherin sao?

- Chuyện này chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử! Có lẽ tôi đang nằm mơ chăng?

Những tiếng xì xầm đó càng làm tôi sôi gan hơn. Kết bạn với nữ sinh Nhà Slytherin thì sao chứ? Nếu chưa ai làm thì tôi sẽ là người đầu tiên trong lịch sử làm điều đó. Các cậu nghĩ sao về tôi cũng được! Ừ, có lẽ tôi hơi điên! Nhưng đây là nguyên tắc sống của tôi!

Aumus đột ngột phóng về phía tôi. Nhưng tôi né kịp và trả đòn bằng một cú móc



Aumus bị đánh văng vào tường trước sự sửng sốt của tất cả học sinh.

Aumus Finnigan đứng dậy và gằn giọng:

- Được lắm, Potter! Bây giờ mày hãy chọn đi! Mày đứng về phía nào?Griffindor hay Slytherin?

Tất cả học sinh lúc này đang nín thở chờ nghe câu trả lời của tôi. Nhưng tôi đã có sẵn đáp án trong đầu rồi:

- Tao chọn Griffindor nhưng sẽ không đứng về phía mày! Mày côn đồ không khác gì Scorpius! Mày mới không xứng là một thành viên Nhà Griffindor!

Aumsu quát to:

- Đừng ngụy biện! Mày và đứa con gái Nhà Slytherin kia đã kết bạn từ hồi đó đúng không? Có lẽ bọn mày đã bí mật làm bạn từ lúc đó!

Rồi hắn quay sang dõng dạc nói với khán giả:

- Thưa bà con! Hãy nhìn xem! Nó đang bảo vệ một đứa Nhà Slytherin! Nó không phải là một học viên Griffindor!

Sau đó Aumus quay sang chỉ thẳng vào mặt tôi:

- Cha chả! Sỉ nhục thanh danh Griffindor thế này thì không được rồi. Tại sao mày lại không vào Nhà Slytherin ngay từ đầu đi chứ?

Tôi đáp trả:

- Tao chưa bao giờ muốn vào Nhà Slytherin! Nhưng mày xem! Bắt nạt một cô gái yếu đuối thế này có xứng làm nam nhi không? Tao chỉ bảo vệ lẽ phải thôi!

Đúng lúc đó trong đám đông có một đứa thông báo: Giáo sư Draco đến đấy!

Aumus lườm tôi lần cuối rồi bỏ đi. Đám đông bắt đầu tự động rời đi hết.

Bella cúi đầu xuống nói:

- Thành thật xin lỗi! Mình lại làm bạn phải chịu tiếng xấu vì mình! Bạn không cần phải làm thế đâu....mình sẽ tự giải quyết được...

Tôi nâng vai Bella lên rồi nhìn thẳng vào mắt cô ấy:

- Chúng ta là bạn đúng không? Thấy bạn mình gặp hoạn nạn mà không giúp thì tớ thực sự không thể làm được!

Việc này đã là gì so với Bella. Cô ấy đã dám dùng tính mạng mình để cứu tôi. Không lẽ chỉ vì sợ người ta đàm tiếu mà tôi lại chỉ đứng trơ mắt đó ra mà nhìn? Tôi không phải người như vậy!