Chương 6 : Nam nhân duy nhất.

[ Mang theo con dâu về nhà ]

Tô Diệp kiên trì làm việc thêm nửa ngày.

Không thể không nói, có vải bọc trên tay thật sự dễ chịu hơn rất nhiều.

Sau khi xuống công, Ngu Phong cũng không tham gia liên hoan cùng đoàn người , chỉ hấp tấp uống hai ngụm canh, cầm ổ bánh đi ra thôn Khê Đầu để từ công.

Ven sông, các hán tử ngồi xung quanh đống lửa, vừa ăn vừa rãnh rỗi lảm nhảm.

“Hầu tiểu tử, không phải thôn ngươi ở gần với thôn Ngu huynh đệ sao, chuyện trước kia, sự kiện kia có phải là thật?’’

Hầu An khò khè khò khè uống một hớp canh, hỏi với giọng nói không rõ : “Sự kiện nào?”

“Còn có thể có sự kiện nào?” Chuyện triều đình ban thưởng cho ruộng đất thôi!’’

Các hán tử khác vừa nghe, cũng sôi nổi bưng chén đi qua xúm lại, thúc giục: “Nói nhanh lên, mọi người đều hiếu kỳ lắm rồi, triều đình thật sự thưởng cho Ngu huynh đệ một mảnh đất rộng lớn à?”

Hầu An liếc mắt, cất giọng nói: “Còn có thể là giả nữa sao? Thưởng hai mươi mẫu đất rộng bày ra ở đằng kia, hai mươi mẫu đấy, mở mắt cũng không nhìn thấy bờ được! ”

Tô Diệp ngồi một mình ở góc khuất cản gió, chống tai lên nghe.

Hầu An đảo mấy hạt đậu phát ra tiếng lạo xạo lạo xạo —- “Cha ta nói, Ngu đại ca đi theo tướng quân đánh trận, còn lập được công lớn, vốn dĩ còn có thể được làm tướng quân, ai ngờ hắn không chỉ không muốn làm tướng quân mà còn khăng khăng đòi quay về thôn làm công việc trồng trọt!”

Đoàn người phát ra âm thanh cảm thán “Ồ nha” đầy khâm phục.

Hầu An càng nói càng hăng say, “Ngu đại ca còn dùng số tiền mà tướng quân khen thưởng cho mình để mua một chiếc xe ba bánh, cộng thêm hơn ba mươi mảnh chiếu cói, bọc toàn bộ hài cốt của nam nhân trong thôn mà kéo về—-hơn một ngàn dặm đấy, lúc về nhà đều thối!’’

Lời này có chút khoa trương, nếu sự thật là như vậy, không chừng Ngu Phong đã lây bệnh dịch vào người từ lâu. Nhưng , hắn quả thực đã đưa những hài cốt của nam nhân trong thôn về, tất nhiên trong việc này không thể thiếu sự trợ giúp của vị Tướng quân.

Nghe nói vì chuyện này mà Huyện lệnh đại nhân đã đích thân mời Ngu đại ca đến, muốn để cho hắn làm quan, không ngờ Ngu đại ca dám từ chối, Huyện lệnh báo cáo lên cấp cao hơn nên triều đình đã đem hai mươi mẫu ruộng công ở đầu thôn phân cho hắn.”

Nói đến đây, các hán tử cũng hít một hơi khí lạnh, nhịn không được mà hỏi: “Làm quan thật là tốt, sao hắn lại không muốn?”

“Ngu đại ca nói—–” Hầu An hít mũi một cái, học theo giọng điệu của Ngu Phong nói: “Nơi ta sống là một thôn làng cũ kỹ, nhỏ bé, chỉ có một mình ta là nam nhân trưởng thành, thời điểm này ta phải ở lại mới được! ”

Tô Diệp nhíu mày, lời này chắc chắn đúng là Ngu Phong nói.

Các hán tử cảm thán liên tục , “Ngu huynh đệ đúng là người thấu tình đạt lý mà!”

Hầu An yên lặng gặm hết ổ bánh kê, nói kết luận: “Ta lớn như vậy Ngu Phong chính là người mà ta khâm phục nhất, sau này cũng muốn đi theo hắn học hỏi thêm!”

“Ngươi lớn như vậy? Ngươi bao nhiêu tuổi!”

“Mười chín, không nhỏ!” Hầu An không phục nói.

“Mười chín tuổi mà dám ở đây xưng người lớn? Tiểu tử , con ta cũng lớn hơn ngươi!”

Mọi người đứng lên lấy hắn ra trêu ghẹo sôi nổi.

Nghe đoàn người trêu ghẹo nhau, Tô Diệp chợt nhớ tới, năm nay thân thể này cũng mới được mười tám tuổi.

Nam tử hai mươi mới trưởng thành, mười tám tuổi, cũng sắp đến lúc phải thành gia lập nghiệp. Nếu như không phải gặp thời buổi loạn lạc, thì hắn đã thu xếp xong việc hôn nhân đại sự từ lâu rồi.

Tô Diệp thật sự muốn biết, đến lúc đó Vĩnh An Hầu có thể để cho nhi tử nhà mình cưới nữ nhân về nhà hay không.

Cho dù việc đào hôn có được giải quyết, Tô Diệp cũng không muốn quay về phủ Vĩnh An Hầu.

Nói cho cùng hắn cũng không phải là Tô Dạ Lan, vô luận là tài sản hay chức vị, trong thực tế cũng không có liên quan gì với hắn cả.

Huống hồ, quan hệ trong dòng họ Tô thị rất phức tạp, hắn lại thấy lười đối mặt.

Sống lại một đời, tâm nguyện lớn nhất của Tô Diệp là có được nơi ở ổn định thật sự sau đó bình yên sống qua ngày.

Giống như Ngu Phong đã nói, việc từ công rất suôn sẻ, Giang phú hộ cũng không làm khó hắn, hơn nữa còn nhanh chóng tìm được người thay thế.

Mảnh đất này, vừa trải qua loạn lạc chiến tranh, cuộc sống các nông hộ cũng không tốt, còn nhiều người không sợ khổ cực mà chỉ hi vọng kiếm được nhiều tiền.

Ngu Phong là người tốt, nên các hán tử cố ý dậy thật sớm đưa tiễn hắn.

Đốc công cũng gọi người đưa cơm sáng tới, chia cho hai người.

Giữa gió thu xào xạc, Tô Diệp ôm ống trúc, uống một ngụm canh nóng hổi, vẫn ấm đến tận đáy lòng.

Vốn dĩ Tô Diệp nghĩ rằng, tất cả nam nhân trong thôn đều đi đánh giặc, cuối cùng thì chỉ còn lại một người là Ngu Phong bình an trở về, vậy thì trong tất cả những người ra nhận hài cốt người thân chắc hẳn phải có tám phần mười người trong số đó là hận Ngu Phong.

Không ngờ, sự thật lại ngược lại với suy nghĩ của hắn.

Hai người vừa mới vào thôn, liền nhìn thấy mấy tiểu hán tử đang ngồi xổm trên bãi đất hoang bắt dế.

Các tiểu hán tử nhìn thấy Ngu Phong, liền bỏ lại dế chạy vào trong thôn, vừa la vừa kéo giọng hô to: “Ngu lão đại đã trở về rồi! Ngu lão đại đã trở về rồi!”

Tính tình của mấy tiểu hán tử lanh lợi, hai mắt còn cố ý nhìn Tô Diệp, giọng nói càng thêm phấn khởi, “Ngu lão đại dẫn theo tức phụ(*) tuấn tú trở về—”

Bước chân Tô Diệp dừng lại một chút, dở khóc dở cười.

(*) Vợ, con dâu

Ngu Phong cũng cười ha ha một tiếng, “Bọn nhỏ ồn ào thôi, Tô Diệp tử ngươi đừng để trong lòng.’’

Tô Diệp liếc hắn một cái, không nói gì.

Rõ ràng là ánh mắt ghét bỏ, lại làm cho Ngu Phong ngứa ngáy trong lòng.

Bọn nhỏ vẫn còn đang hô—- “Ngu Lão đại trở lại rồi!’’

“Ngu lão đại mang theo tức phụ anh tuấn trở về!”

Thời điểm nghe được câu trước, các thím và đại nương chỉ có chút vui vẻ, đại khái có một cảm giác “Trở về là tốt rồi”.

Nhưng mà, đến khi nghe được câu sau, trong nháy mắt sự vui vẻ đã thăng cấp thành phấn khởi—- Gì? Ngu Phong lấy được tức phụ? Còn rất đẹp nữa !

Tất cả nữ nhân trong thôn đều chạy đến, ồn ào như ong vỡ tổ, chen lấn nhau cùng hướng về con đường nhỏ duy nhất của làng, từng đôi mắt sáng như đèn pha, thẳng tắp đánh vào người Tô Diệp.

Các nữ nhân nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải giống như máy quét hình xem toàn bộ người hắn, tư thái kia, dường như hận không thể đem hắn ra lột sạch hết.

Tô Diệp cứng đơ cả người.

Ngu Phong đem hắn đẩy ra phía sau, vẻ mặt cũng cười theo, “Đại nương, thím, các người đừng như vậy, da mặt của Tiểu Diệp tử rất mỏng.”

Động tác như vậy thì không thể nghi ngờ nữa, lời đồn chắc chắn là thật rồi.

Tô đại nương nghiêm túc nói: “Phong tử, ngươi lừa gạt được song nhi đẹp mắt như vậy ở chỗ nào? Mau trả lại cho người ta!”

Ngu Phong không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Tô Hoa đại nương—Y thật vất vả mới đem người lừa gạt về đây, nha, không đúng, y thật vất vả mới có thể dẫn người về, ngộ nhỡ bị dọa cho chạy mất thì trách người nào ?

Tô đại nương cũng không làm căng nữa mà chỉ xoa thắt lưng một cái, hắng giọng nói: “Phong tử, ngươi cũng đừng rối rắm, vừa nhìn tiểu song nhi này thì đã biết không phải là người nhà nông, có thể ngươi đã nghĩ xong rồi!’’

Ngu Phong cảm thấy bất đắc dĩ cực kỳ, đang muốn giải thích, lại bị Tô Diệp nắm lấy cổ tay.

Tô Diệp lộ ra thân mình, không nhanh không chậm nói: “Ta thật sự bị người khác lừa gạt, bây giờ được Ngu huynh cho ở nhờ một khoảng thời gian tại đây, không có ý gì khác, xin mọi người không nên suy nghĩ nhiều.”

Tô đại nương nhíu mày, hướng về phía Ngu Phong trở mặt lườm nguýt khinh thường—–Tình cảm còn không có mà đòi lừa gạt được tới tay ? Không có tiền đồ !

Ngu Phong ưỡn ngực nghiêm túc, không hề xấu hổ một chút nào.

Mặc kệ nói như thế nào thì Ngu Phong có thể trở về là chuyện khiến cho mọi người vui mừng.

Các nữ nhân đã chạy trở về trước một bước, để thu xếp nơi ở cho bọn hắn.

Trong nhà cũng không keo kiệt chút nào có lương thực dư liền lấy ra, chỉ sợ hai người trẻ tuổi không có cơm ăn.

Còn có nhiều tẩu tử(*) trẻ tuổi không chút nghi ngờ mà vây quanh bên cạnh Tô Diệp, nhiệt tình giới thiệu tình hình hoàn cảnh trong thôn cho hắn, lời trong lời ngoài đều nói tốt cho Ngu Phong.

(*) Chị dâu.

Tô Diệp có chút mơ hồ—vì sao không khí này không giống trong suy nghĩ của hắn?

Sau đó, hắn tìm dịp hỏi Ngu Phong về chuyện này, “Vì sao nữ nhân trong thôn chẳng những không hận ngươi mà còn đối tốt với ngươi như vậy?”

Lúc đó, Ngu Phong hết sức kinh ngạc hỏi ngược lại: “Tại sao họ lại muốn hận ta?”

Tô Diệp nhớ lại các đoạn kịch cẩu huyết (*) kinh điển trên tivi, nghĩ rằng đó là chuyện đương nhiên mà nói: “Nam nhân nhà các nàng đã chết, chỉ có một mình ngươi quay về, như vậy không phải ngươi sẽ trở thành mục tiêu công kích sao”

(*) Máu chó.

“Cái gì là mục tiêu công kích?” Ngu Phong gãi đầu một cái, vừa cười vừa nói, “Ta đem hài cốt của thúc thúc bá bá nhận về, tấm lòng của các thím và đại nương đều rất chân thật, họ còn cho ta nước hầm thịt để ăn ”

Lúc đầu Ngu gia thôn tổng cộng có 108 nhà, ngoại trừ Ngu Phong mồ côi chỉ có một mình ra, thì mỗi nhà có ít nhất bảy tám miệng ăn trong ba đời tổ tiên.

Nhưng mà, tại đây chiến tranh kéo dài nhiều ngày đêm, đàn ông trưởng thành trong thôn cứ đi một nhóm, lại chết một nhóm, chết một nhóm, lại đi một nhóm, dần dần cũng phải đối mặt với chuyện như vậy nhiều hơn, mọi người cũng chết lặng.

Cuối cùng cũng là lỗi của chiến tranh, làm sao có thể oán trách đem oán hận đổ lên người Ngu Phong.

Nhưng nếu không có Ngu Phong, ba mươi nam nhân này đều phải chôn xương nơi đất khách, trong lễ Thanh minh hàn thực (*), nữ nhân muốn đốt giấy tiền vàng bạc cho trượng phu (**) của mình cũng không tìm được nơi.

(*) Thanh minh hàn thực: tiết trước Thanh Minh một ngày. Cũng có nơi gọi tiết Thanh Minh là Hàn Thực

(**) Trượng Phu: người chồng

Ít nhất trong thôn bọn họ còn có một người là Ngu Phong, có hắn thì các nữ nhân cũng có chỗ dựa, người ngoài thôn cũng không tùy tiện qua đây bắt nạt được.

Đoàn người cảm kích y còn không kịp, thì làm sao lại hận?

Tô Diệp im lặng

Xem ra, là do hắn nghĩ sai rồi.