Chương 45: 【 Như vậy cũng không tồi 】

Dù như thế nào, cũng phải làm thử một lần.

Tô Diệp lấy bột lên men ngâm vào nước cho tan, trộn lẫn với bột mì nghiền nhỏ, thành hơn nửa chậu bột nhão.

Bột nhão vừa mới nhào xong vẫn chưa thể dùng ngay, cần phải để ở chỗ ấm áp, lại để tầm hai canh giờ nở ra lần nữa mới được.

Thời gian chờ đợi, Tô Diệp lấy sống đao nện xuống một ít muối nở, sau đó vớt bột có sẵn đang hòa ở trong nước ra, đặt ở trên bàn để dự trữ.

Lúc đầu vốn dĩ hắn muốn chưng cho bay hơi rồi mang vải bố ra giặt sạch bằng nước, lại tưới thêm chút nước cho hạt giống, nhưng mà mới vừa định ra tay làm đã Tô Nha Nhi đoạt lấy.

Tay chân Tô Nha Nhi lanh lẹ mà gột rửa súc súc, vừa nói: “Tiểu Diệp ngươi nghỉ ngơi một chút, những thứ này để ta làm là được!”

Đừng thấy bình thường tính tình Tô Nha Nhi tốt, nhưng với những chuyện này lại hết sức kiên trì.

Tô Diệp bất đắc dĩ, đành phải đi vào sân cho con nghé cùng đại mã ăn .

Vốn dĩ Ngu Phong muốn kéo chiều rộng của chuồng bò thêm một chút, vậy sẽ có thể để cho hai con vật ở bên trong hoạt động như thường.

Cũng may, hai con cũng không có hiện tượng xung đột cướp địa bàn, một lớn một nhỏ ở chung với nhau vô cùng hài hòa.

Thú vị nhất là, hình như là con nghé con đã xem đại mã thành mẹ của nó, thỉnh thoảng lại vây quanh vùng bụng dưới của con ngựa.

Tính khí của đại mã cũng tốt, bị làm phiền, nhưng nhiều nhất thì tránh sang bên cạnh một chút, hoặc chỉ chạy đến nơi mà con nghé con với không tới.

Tô Diệp nhìn về phía bụng dưới lớn của ngựa một chút, không tử tế mà nở nụ cười —— hóa ra là một con đực.

Có lẽ là vì trong phòng ấm áp, vừa qua nửa canh giờ, bột nhão cũng đã nở to ra làm cho tấm vải bố che kín bị đẩy ra rồi.

Tô Nha Nhi có chút khẩn trương, cẩn thận hỏi: “Này, này có phải là bị hư rồi không? Ngửi thấy có mùi chua.”

Tô Diệp cười cười, hài lòng nói: “Có vị chua là bình thường, trộn thêm một chút nước muối nở là được rồi.”

Tô Nha Nhi đi tới liếc mắt nhìn cái thứ đang được giấu diếm ở trên bàn một cái, tràn ngập kính nể, “Thứ này chính là tro đó ?”

Tô Diệp chuyển chậu lên trên bàn, không nhịn được cười, “Đúng, chính là tro.”

Nói xong , hắn liền lấy nước muối nở rót vào trong chậu, trộn với bột khô, rồi dùng sức vung lên.

Nhào bộ là một việc tốn sức, đặc biệt là với một cái chậu lớn như vậy . Trong chốc lát, trên trán của Tô Diệp đã rịn ra những giọt mồ hôi nhỏ.

“Trong ngày thường nhìn Ngu Phong bắt tay vào làm dễ dàng, không nghĩ tới mệt người như vậy.” Tô Diệp thở dốc có chút nặng nề, tâm tình lại rất không tệ.

Vốn dĩ Tô Nha Nhi muốn đến hỗ trợ, lại sợ mình làm không tốt, đành phải yên lặng mà nhớ, lần sau có thể tranh thủ làm thay cho Tô Diệp.

Nhào bột xong sau đó cần phải cho chờ một thời gian cho bột nở ra, sau đó có thể lấy ra một phần nhỏ, cán thành những hình tròn độ lớn đều đều, sau đó xoắn bột mì thành từng cái từng cái to bằng nắm tay.

Trước đó đột nhiên Tô Diệp ý thức được một vấn đề —— không có cái thớt nào thích hợp!

Cái đôn gỗ tròn tròn kia vốn là dùng để xắt thức ăn, nếu dùng để xoắn nặn bột thì thành ra quá lãng phí rồi.

Tô Diệp nhìn lướt ở trong phòng một vòng, nhìn thấy cái giá để lương thực , ở mặt trên vừa vặn không có gì.

A… Bằng phẳng chỉnh tề, vừa rộng lại dài, nhưng lại vô cùng thích hợp.

Không có biện pháp, trước tiên tháo xuống để dùng cái đã.

Tô Nha Nhi trơ mắt nhìn Tô Diệp dùng bạo lực tháo cái giá gỗ, lại vừa giật mình vừa buồn cười —— gia nhà hắn thật không giống trước.

Giằng co nửa ngày, cái nồi bánh màn thầu đầu tiên trong lịch sử triều Đại Nguyên rốt cuộc cũng ra đời một cách gian khó.

Vỉ hấp thì Ngu Phong làm lớn hơn so với nồi nhỏ, nắm bột mì to bằng nắm tay, một vỉ có thể thả xuống chừng ba mươi cái, sau khi hấp chín, tất cả đều nở lớn thêm một vòng to.

Hơi nóng bên trong bốc hơi , từng cái bánh mập mạp chen chen chúc chúc, nhìn xốp mềm, vô cùng khả quan.

Tô Nha Nhi thán phục liên tục, “Lớn hơn rồi, vậy mà lại lớn hơn nữa!”

Bộ dạng vừa mừng vừa sợ kia, lại giống như nhặt được một món hời lớn.

Còn Tô Diệp vẫn hơi thất vọng, dựa theo tiêu chuẩn của hiện đại nói, nồi bánh màn thầu này không tính thành công —— có lớp vỏ bị thủng, có vết nứt ra, màu sắc vàng vàng, một chút cũng không giống loại bánh màn thầu có hình dáng bóng loáng no đủ ở thời hiện đại.

Nhưng mà Tô Nha Nhi lại đặc biệt kích động, hắn một phát bắt lấy tay của Tô Diệp, nhìn Tô Diệp bằng ánh mắt sáng rực, “Gia, ngài thật sự không phải là tiểu tiên đồng dưới trướng thần tiên đấy chứ ?”

Nét mặt Tô Nha Nhi vô cùng nghiêm túc, nhìn qua cũng không giống như đang nói chuyện cười.

Tô Diệp không nhịn được cười, có lẽ là chịu ảnh hưởng của Tô Nha Nhi, lần thứ hai nhìn về phía nồi bánh màn thầu kia, cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

Tuy rằng Tô Nha Nhi nóng lòng muốn thử, nhưng Tô Diệp vẫn rất tỉnh táo ngăn cản hắn lại.

Hắn sợ trong lúc mình làm kiềm xảy ra vấn đề.

“Nha Nhi, nhà của đại nương có phải là có nuôi gà không?”

Đôi mắt Tô Nha Nhi cố gắng rời khỏi chỗ bánh màn thầu, sững sờ gật gật đầu, “Hai con gà mái, một con ngỗng, rõ ràng ngỗng trắng rất ác nha.”

Tô Diệp bóc xuống một cái bánh bao từ trên cái l*иg , đưa vào trong tay hắn, cẩn thận nói rằng: “Trước đi cho gà ăn đã, nếu gà ăn không sao, thì chúng ta có thể ăn.”

Mặc dù Tô Nha Nhi có chút không nỡ, nhưng vẫn thuận theo gật gật đầu.

Tô Diệp sợ hắn không hiểu rõ, không yên tâm dặn dò: “Khả năng là bánh màn thầu có độc, nhất định không thể sơ ý, trước tiên phải cho gà ăn hết mới được, tuyệt đối không nên luyến tiếc.”

Tô Nha Nhi vừa nghe, lúc này mới coi trọng việc này hơn, trịnh trọng gật đầu.

Tô Diệp tiễn hắn tới cửa, rồi vội vã đi vào nhà, bóc từng cái từng cái bóc bánh màn thầu đặt trong sọt trúc —— nếu không thừa dịp còn nóng lấy xuống, thì nguội rồi không lấy xuống được.

L*иg hấp không cần rửa, lấy lớp vải bố lót ở cuối xuống, dùng nước lạnh ngâm là được .

Tô Diệp nhìn hơn nửa số bột còn dư lại trong chậu, cắn răng, vén tay áo lên —— bất kể có thể ăn được hay không, trước tiên hấp tiếp rồi lại nói!

L*иg bánh màn thầu thứ hai mới vừa đặt vào trong nồi, Tô Nha Nhi đã trở lại.

Phía sau còn theo một cái đuôi to, cộng thêm một cái đuôi nhỏ.

Tô Thanh Trúc vừa vào nhà, liền tóm lông hai con gà rừng ném vào trong chậu gỗ, tùy tiện nói: “Nghe nói ngươi làm ra đồ ăn loại đồ ăn mới, đúng lúc nấu gà đi, rồi ăn!”

Tô Nha Nhi đứng ở phía sau hắn, trong tay cầm bánh màn thầu như trước, khuôn mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Tô Diệp lập tức liền hiểu —— tám phần mười là cái tên Tô Thanh Trúc này ngăn lại , không để cho gà ăn.

Hắn nhận lấy bánh màn thầu vào trong tay, vừa muốn mở miệng, Ngu Đậu Tử lại chạy tới, trong l*иg ngực ôm một con ngỗng trắng cao tương đương với nửa người hắn.

Trải qua lần ở chung hôm trước, tiểu tử đã không sợ người lạ nữa, dùng giọng ngây thơ đơn giản, nói: “Diệp thúc thúc, bánh này thơm như vậy, không nên cho gà ăn cho mọi người ăn đi!”

Tô Diệp sờ sờ hắn đầu, kiên nhẫn giải thích: “Trong bánh màn thầu có thể có thứ không tốt, ăn sẽ bị đau bụng, cũng có thể sẽ chết đi, Đậu Tử hiểu rõ như vậy thì có thể vì luyến tiếc mà ăn sao?”

Tiểu Đậu tử nhìn con ngỗng trắng, lại nhìn bánh màn thầu trong tay của Tô Diệp , suy nghĩ một hồi, mới mười phần kiên định nói: “Thứ mà Diệp thúc thúc có thể làm, thì rõ ràng dùng cũng không thể chết được !”

Đột nhiên bị một câu nịnh nọt tát vào Tô Diệp không kịp chuẩn bị, nên có chút dở khóc dở cười.

Hắn nhìn ngỗng trắng, suy nghĩ một chút, vẫn xé bánh màn thầu xuống gần một nửa, đút tới bên mép của nó —— trên thực tế, hắn có chín mươi phần trăm chắc chắn, bánh màn thầu có thể ăn.

Bánh màn thầu mềm xốp, hình như con ngỗng còn rất thích ăn, vừa mới nuốt miếng trong miệng xuống, liền rướn cổ lên, muốn mổ miếng trong tay Tô Diệp.

Tô Diệp thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vai tiểu Đậu Tử , nói: “Đi, đi ra bên ngoài rồi cho ăn.”

Tiểu tử gật gật đầu, ôm ngỗng trắng liền chạy ra ngoài.

Tô Diệp bảo tiểu Đậu tử đặt ngỗng trên đất, bẻ bánh màn thầu, lại đút một miếng.

Ai biết, rõ ràng ngỗng mới vừa nuốt xuống, đột nhiên nó đưa cổ dài ra, đôi mắt hung hăng trợn lên trên, trong miệng phát ra tiếng kêu “Quang quác “.

Trong lòng Tô Diệp có chút hồi hộp —— hư rồi!

Trên tay mất thăng bằng, hơn một nửa cái bánh màn thầu lăn xuống đất.

Ba người còn lại cũng không khỏi hoảng sợ —— bánh màn thầu này thật sự có độc? !

Đặc biệt là tiểu Đậu tử, khuôn mặt nhỏ đen căng lên, rồi trắng bệch trong nháy.

Đột nhiên ngỗng trắng nhanh chóng vụt lên, loạng choà loạng choạng chạy đến rãnh nước, miệng mổ bùn, liền uống một hớp, cái cổ giương lên, phát ra tiếng kêu to trôi chảy to.

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, ngỗng trắng đã lấy lại sức, vui vẻ mà chạy đến bên chân Tô Diệp, một ngụm đem bánh màn thầu tha đi, rồi bắt đầu ăn say sưa ngon lành.

Tô Diệp nhất thời dở khóc dở cười —— bánh màn thầu có độc ở đâu chứ, là con này ăn quá nhanh, nên bị nghẹn!

Tô Nha Nhi thở phào thật dài một hơi, “Hù chết rồi, đồ ăn ngon như thế, không thể ăn thì thật đáng tiếc!”

Tô Thanh Trúc rất tán thành mà gật gật đầu.

Tiểu Đậu tử đầu tiên là cả kinh sau đó thì vui vẻ, trong nháy mắt tâm tình liền mất khống chế, ôm ngỗng trắng oa oa khóc lớn , “Ngươi không chết! Ngươi không chết! Nha nha…”

Ngỗng trắng có chút ghét bỏ mà xoay cái cổ, không cảm kích chút nào —— đi ra đi, đừng chậm trễ ta ăn đồ ăn!

Trong lòng ba song nhi không khỏi thả lỏng, nhìn một người một ngỗng, cười ha ha.

Tô Diệp còn muốn quan sát thêm một chút nữa, để phòng ngừa vạn nhất.

Tô Thanh Trúc lại hết sức dũng cảm mà qua cầm lấy một cái bánh bao, cao giọng nói: “Ngỗng dùng thử làm gì hơn được người dùng thử chứ? Nhìn, ta ăn trước!”

Nói xong, không chờ Tô Diệp ngăn cản, hắn liền há miệng, cắn một miếng rất lớn, cái bánh màn thầu xốp xốp mềm mại nhất thời thiếu đi gần phân nửa.

Con mắt Tô Thanh Trúc lóe sáng sáng , vừa ăn vừa đánh giá, “Ừm… Ngọt, mềm, nhai còn hơi cứng, nhưng so với bánh ổ ổ thì ăn ngon hơn nhiều!”

“Ừng ực ” một tiếng, tiểu Đậu tử ngẩng đầu nhỏ lên, nuốt ngụm nước miếng lớn.

Nuốt xong sau lại cảm thấy thật ngại quá, quay người trốn trong trong l*иg ngực của Tô Nha Nhi.

Tô Thanh Trúc cố ý ăn rất lớn tiếng, vừa ăn vừa nói khoa trương nói: “A, thật là thơm, xưa nay chưa từng thấy đồ ăn ngon như thế… Nếu chấm vào canh thịt, thì không biết còn ngon đến mức nào nữa !”

“Ta không muốn ăn chút nào!” Tiểu Đậu tử tức giận chui ở trong l*иg ngực Tô Nha Nhi, lớn tiếng tuyên bố.

“Có thật không?” Tô Thanh Trúc cười xấu xa.

“Oa —— Trúc tử hư! Đại bại hoại! Ghét ngươi nhất!” Tiểu Đậu tử vừa tức vừa thèm, không nhịn được oa oa khóc lớn.

Tô Nha Nhi ôm tiểu tử, giống như trách cứ trừng mắt liếc Tô Thanh Trúc một cái.

Tô Thanh Trúc từng ngụm từng ngụm nhai bánh màn thầu, liều mạng nhịn cười.

Tuy rằng trên mặt Tô Diệp mang theo ý cười, nhưng trong lòng lại có chút chua xót.

Ở thời đại này vật chất thật sự quá thiếu thốn, kể cả những người ở Vĩnh An hầu, món ăn tốt nhất cũng chỉ là bánh bột mì thêm canh thịt băm, đối với người có gia cảnh bình thường mà nói, cuối mùa hè thu hoạch mới có thể ăn rau dưa tươi, vậy đã coi như là hưởng thụ rất lớn rồi.

Tầm mắt của hắn không khỏi phóng tới sọt trúc ở trên góc tường, hi vọng rau cải trắng có thể gây trồng thành công, quả dưa hấu cũng có thể trồng ra —— có thể cho dân chúng thêm vào mấy loại đồ ăn, cũng coi như hắn không có phí công xuyên qua một lần.

——

Cuối cùng Tiểu Đậu tử cũng được tự do ăn bánh màn thầu, hơn nữa còn được kẹp đường đỏ.

Mảnh vụn đường đỏ không cẩn thận rơi xuống đất, tiểu tử còn vô cùng trân trọng nhặt lên ăn.

Nhìn tiểu tử hất khuôn mặt như mèo hoa lên, với bộ dạng thỏa mãn, đột nhiên Tô Diệp nảy sinh một ý nghĩ —— không bằng ngày mai hấp chút bánh nhân đậu?

Bột mì trong nhà không còn nhiều, nếu dùng để hấp mấy nồi bánh bao thì dùng hết rồi, giờ trộn cùng bột kê thành bánh bao đậu (1), dính dính ngọt ngào, có lẽ sẽ được tiểu hài tử yêu thích.

A… Nhớ là trong nhà có đậu đỏ kia mà, Ngu Phong đặt chỗ nào rồi?

Sau khi Tô Diệp tiễn ba người đi, liền quay người trở lại nhà bếp, lục lọi.

Chuyện thứ nhất khi Ngu Phong về nhà chính là tìm Tô Diệp.

Trong tình huống bình thường Tô Diệp nghe thấy tiếng động đều sẽ ra đón, giúp y đẩy xe dọn đồ, đương nhiên, Ngu Phong sẽ không dấu vết mà đem công việc không tốn sức mà giữ lại cho y, còn bản thân thì dốc hết sức chống đỡ những việc nặng khác.

Hôm nay lại không thấy người.

Ngu Phong tìm trong phòng ngoài phòng một vòng, đột nhiên nghe đến trong phòng bếp truyền đến âm thanh “Leng keng loảng xoảng”, vội vã chạy tới vừa nhìn, Tô Diệp đang ngồi dưới đất, bên cạnh bao bố đổ đầy sọt trúc, chênh chếch trên vai còn phủ một miếng da.

Tô Diệp kéo miếng da xuống , tuỳ tiện ném xuống đất, khuôn mặt ảo não, hắn nhìn thấy Ngu Phong đi vào, quẫn bách mà hơi di chuyển cái mông, cúi đầu buồn bực không nói lời nào.

Lần đầu tiên Ngu Phong nhìn thấy Tô Diệp như vậy , y không chỉ không cảm thấy được buồn cười, ngược lại có chút nóng nảy, “Tiểu Diệp, làm sao lại thế này ? Bị đau chân?”

“Không có.” Thanh âm Tô Diệp rầu rĩ, lộ ra mấy phần quẫn bách, “Ta muốn tìm chút đậu đỏ, không cẩn thận làm rơi giá gỗ.”

Ngu Phong mắt liếc nhìn cái giá thiếu mất một một tấm ván gỗ, an ủi nói: “Rơi thì rơi, hôm nào sửa là được rồi. Nhưng có bị thương không?”

Tô Diệp lắc đầu, “Không có.”

Lúc này Ngu Phong mới thở phào nhẹ nhõm.

Cơm tối là bánh màn thầu cùng canh gà rừng, sợi củ cải trộn với dầu hoa tiêu, là cố ý chừa cho Ngu Phong.

Sau khi Ngu Phong nhìn thấy bánh màn thầu phản ứng cũng giống như người khác, không nghĩ tới trên đời này còn có đồ ăn mềm lại ngon miệng như thế.

Bánh màn thầu còn lớn hơn một chút so với nắm tay của người trưởng thành , y một hơi ăn tám cái, canh gà rừng thì uống cạn sạch.

Ngu Phong để chén cơm xuống, đôi mắt đen bóng rơi vào trên mặt của Tô Diệp , khuôn mặt thỏa mãn —— có ăn có mặc, có tức phụ, đây mới gọi là sống!

Buổi tối vẫn là hai cái chăn, hai người ngủ riêng phần mình, ngoài ý muốn là Ngu Phong không lăn qua lăn lại.

Còn Tô Diệp thì ngủ rất nhanh.

Thời điểm ngày hôm sau, Ngu Phong đã ra cửa, chăn vốn tách ra lại chồng lên nhau lần thứ hai.

Giá gỗ trong phòng bếp đã sửa xong, trên bàn rộng lớn lại có cái thớt dày hơn, mới bóng loáng bằng phẳng .

Củi gỗ để đốt đã được đặt bên trong bếp, cháo ngô nấu trong nồi, còn có hai cái bánh màn thầu trắng trắng mềm mại, mặc dù sợi củ cải gọt xong có hơi to, nhưng lại học theo Tô Diệp rải thêm chút chút mùi vị tương thù du , vừa nhìn thì đã thấy ngon.

Tô Diệp không khỏi mà thở phào một hơi, không lý do mà sinh ra một suy nghĩ “Tiếp tục như vậy cũng không tệ”.