Chương 46: 【 Trung khuyển cũng có tiểu tâm . 】

Có kinh nghiệm hấp bánh màn thầu , khi bắt tay vào làm bánh nhân đậu thì thành thục hơn nhiều.

Một bước mấu chốt nhất là nhân tròn của bánh đậu .

Tô Diệp dùng đậu đỏ, tục xưng “Hồng đậu đỏ”, có “Cây tương tư tử” (2) cũng có tên là đậu đỏ nhưng không giống nhau.

Đậu đỏ không dễ luộc mềm, trước khi dùng cần ngâm một đêm, rồi luộc thêm nửa canh giờ, sau đó vớt từ trong nồi ra, để trên l*иg chưng —— làm như vậy thì nhân bánh đậu sẽ mềm mại, hơi nước ít, bên trong có lẫn lớp vỏ xào xạc mềm mềm, nên sẽ không đem vỏ ngâm đến mềm nhũn.

Nước luộc đậu cũng không cần đổ, để làm canh uống, có người nói có thể tiêu sưng giải độc, thông tràng (ruột ) nhuận tiện.

Nếu như muốn trộn đậu thành nhân bánh đậu, cần phải bỏ vỏ, rườm rà hơn một chút, Tô Diệp thẳng thắn lược bỏ bước này.

Hạt đậu mềm mại trộn trước với đường đỏ, hạt tròn đều, cũng thơm ngọt ngon miệng. Phần lớn bánh nhân đậu ở phương bắc là loại này, chỉ có những chủ quán có ý đồ bớt việc mới trực tiếp mua bột đậu dùng.

Có người nói dùng đậu đỏ có vỏ làm bánh nhân đậu thì sẽ có giá trị dinh dưỡng phong phú hơn bột đậu không có vỏ.

Tô Diệp tạm thời tin.

Tô Thanh Trúc lại như có thể ngửi thấy mùi vị, bánh nhân đậu vừa mới ra nồi, đã thấy y dắt tiểu Đậu tử đến.

Phía sau cò có con ngỗng trắng mập béo khỏe mạnh —— lại nói tiếp, rõ ràng gần đây dáng dấp của nó tốt như vậy, là nhờ có củ cải trong đất của Ngu Phong.

Ngỗng trắng ăn bánh màn thầu của Tô Diệp, nên hình như là còn nhớ kỹ hắn, đương nhiên lúc Tô Diệp tới gần nó , nó vẫn yên ổn thong dong như trước, chứ không lớn tiếng kêu to .

Tô Thanh Trúc đố kị muốn chết, “Ta biết chỉ con ngỗng ngu xuẩn này nhiều năm như vậy, nó thấy ta là cứ hung ác như thường! Dựa vào cái gì nha?”

Tô Diệp cười không nói.

Ngỗng rất thông minh, có thể trông, bảo vệ nhà giống như chó, cũng có thể nhận biết thiện ý cùng ác ý, đồng thời cũng vô cùng trọng tình cảm, điểm này có thể sánh ngang hoặc còn tốt hơn một số người

Hai cái tay Tiểu Đậu tử cầm lấy bánh nhân đậu ăn, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, Tô Nha Nhi ở phía sau theo dõi nhóc dặn dò , “Ăn chậm một chút, coi chừng bỏ ăn.”

“Ừm ừm, hiểu rồi.” Tiểu tử ngoài mặt đáp lại, quay đầu lại tiếp tục từng ngụm từng ngụm mà ăn.

Tô Nha Nhi đành phải cẩn thận trông chừng, chỉ lo nhóc bị nghẹn.

Tô Thanh Trúc liền ghen tỵ, tức giận nói rằng: “Đúng rồi, cô mẫu nhờ ta hỏi ngươi một chút, sinh thần của tiểu Nộn Nha, đến lúc đó mang lên hai bàn, cho hắn nhận thức thứ bật .”

Tô Diệp sững sờ, “Đại nương đã nghĩ xong?”

Tô Thanh Trúc bĩu môi, “Đã sớm nghĩ xong, còn chờ một mình ngươi buông ra thôi.”

“Ngày cụ thể ta cũng không biết, phải hỏi bản thân Nha Nhi —— ta không ý kiến, xem ý tứ của Nha Nhi.”

“Tiểu Nộn Nha thì có thể có ý kiến gì được? Còn không phải là nghe ngươi.”

Tô Diệp liếc mắt nhìn y một cái, buồn cười nói: “Tại sao ta nghe khẩu khí này của ngươi lại có chút chua nhỉ?”

Tô Thanh Trúc dừng một chút, nhanh chóng liếc mắt nhìn Tô Diệp một cái, giọng điệu có chút không tự nhiên, “Ngươi nói xem, có phải mọi người đều yêu thích song nhi ngoan ngoãn?”

Tô Diệp vừa nghe xong, suýt nữa bật cười —— đây là nỗi lòng của trung nhị thiếu niên.

Tô Thanh Trúc trừng mắt, “Không cho cười!”

Tô Diệp nắm bàn tay lại, ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói: “Không phải.”

Hai mắt Tô Thanh Trúc sáng lên, “Ta đã nói rồi, ngay cả giương cung cũng không kéo ra được thì có cái gì tốt…” Nói xong lại có chút không xác định, lần thứ hai nhìn về phía Tô Diệp, “Ngươi không gạt ta?”

Tô Diệp cười như không cười nhìn y, hỏi: “Ngươi cảm thấy ta có ‘ngoan ngoãn’ sao?”

Tô Thanh Trúc nhăn mặt, suy nghĩ hồi lâu, mới lắc lắc đầu, “Nhìn trắng trẻo non nớt, kỳ thực trong lòng đen tối lắm!”

Tô Diệp hắc tuyến, lạnh nhạt vù vù mà nhìn hắn.

Khí thế của Tô Thanh Trúc nhất thời yếu đi ba phần, gãi mặt lầm bầm, “Ta ăn ngay nói thật… Còn không phải nói thật cho ngươi nghe rồi sao?”

Tô Diệp hít một hơi thật sâu, quyết định không tính toán cùng trung nhị thiếu niên, “Nếu ngươi cảm thấy ta không ‘Ngoan ngoãn’, vậy ngươi nói, ta được người khác yêu thích sao?”

“Phong ca yêu thích ngươi, cô mẫu yêu thích ngươi, còn có tiểu chồi non, tiểu Đậu tử, a, người trong thôn thật sự giống như đều rất yêu thích ngươi…”

Tô Thanh Trúc bị kết luận của mình kinh sợ đến, “Vì sao chứ ?”

“Ngươi cảm thấy thế nào?”

Tô Thanh Trúc gảy tay suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng được ra một kết luận, “Ngươi rất lợi hại.”

Mặc dù Tô Diệp chẳng hề cảm thấy như vậy, mà cũng không trở ngại trong việc hắn lợi dụng một điểm này để khuyên bảo tiểu thiếu niên.

“Cho nên, ngươi biết phải làm sao rồi chứ?”

Tô Thanh Trúc mờ mịt “Ah.” một tiếng, đại khái… Đã biết… Đi?

Khiến cho bản thân trở nên lợi hại, lợi hại hơn, lợi hại nhất!

Lúc này, Tô Diệp cũng không biết, hắn thuận miệng nói ra mấy câu nói sẽ trở thành một nền tảng, thành tựu cuối cùng của người này chính là vị song nhi đầu tiên trong lịch sử trở thành tướng quân triều Đại Nguyên .

Thời gian 10 ngày trôi qua rất nhanh, thời khắc kiểm nghiệm thành quả đã đến.

Hôm này Ngu Phong cố ý trở về sớm chút, vạn nhất có việc chân tay, cũng không thể để cho nhóm song nhi làm.

Không thể không nói, y trở về rất đúng lúc.

Tô Diệp giống như nhìn thấy cứu tinh, kéo tay cánh tay y lại, vui vẻ nói: “Ngươi trở về ?”

Ngu Phong lẳng lặng gật gật đầu, hơi có chút thụ sủng nhược kinh.

Trên mặt Tô Diệp mang theo nụ cười, không nói gì mà kéo y đến bên tường ấm.

Ngu Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của tiểu song nhi, không nỡ rời mắt.

Tô Diệp lại nhận ra được ánh mắt nóng rực của hán tử, ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ sọt trúc, giả vờ trấn định, nói rằng: “Mở ra nhìn.”

Ngu Phong cảm thấy khá tiếc nuối, nhưng, hắn vẫn dựa theo yêu cầu tiểu song nhi , xốc cái sọt trên tấm gỗ lên, rồi được bao lại bởi lớp lớp vải bố.

Nhìn cảnh tượng bên trong sọt trúc, cánh tay Ngu Phong dừng lại .

Nhất thời Tô Diệp khẩn trương, “Như thế nào, có lông dài hay không ?”

“Dài.” Ngữ khí của Ngu Phong hết sức nghiêm túc.

“A… Có nhiều hay không?”

Ngu Phong làm như có thật gật gật đầu, “Hơi nhiều.”

Tô Diệp có chút ảo não, hắn chỉ sợ cọng dài!

Mặc dù nói hạt đậu nảy mầm đều sẽ có lông dài, nhưng mà… Hắn sợ lông, đặc biệt là loại lông đen sẫm tái tái tóc xám tro mốc meo vô ích này.

Mặc dù hai mắt chỉ đảo qua ở trên bức ảnh , Tô Diệp cảm thấy được, đời này đều đủ đủ rồi.

Ngu Phong nhìn sắc mặt tiểu song nhi đổi tới đổi lui, cảm thấy chơi khá vui.

Tô Diệp lại hỏi: “Màu gì ?”

“Hả?”

“Đó là lông…”

Nếu như là màu xanh lục hoặc màu trắng còn được, loại bỏ đi liền có thể dùng, tình huống như vậy thuộc về phạm vi bình thường. Nhưng mà, nếu là lông màu đen, bên trong hạt đậu phần lớn sẽ có mùi lên men, cho dù miễn cưỡng làm ra tương rồi cũng không tiện ăn.

“Ây…” Lúc này đổi lại là Ngu Phong khổ não, chắc là màu gì?

Tô Diệp lắc lắc đầu, sốt ruột mà kéo kéo tay áo của y, “Nói nha.”

Ngu Phong nhìn dáng dấp tiểu song nhi sinh động hiếm thấy, trong lòng âm thầm cười, y nhìn lớp mốc lông cong cong bên ngoài đậu tương kia, tin tưởng miệng nói rằng: “Màu vàng.”

Tô Diệp sững sờ, thế nào lại là màu vàng?

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Phong, không có bỏ lỡ ý cười chợt lóe lên trong mắt hán tử.

Tô Diệp sững sờ, nhanh chóng liếc mắt nhìn bên trong sọt trúc, tiện đà tàn nhẫn mà trừng hán tử liếc mắt một cái, “Ngây thơ.”

Mặc dù bị mắng, mặt hán tử vẫn đầy sủng nịch.

Tô Diệp quay mặt, tầm mắt chuyển qua bên trong sọt trúc .

Trong tầm mắt có chỗ cũng không có lớp lông lông thật dài, mặt ngoài mỗi một hạt đậu tương đều được bao bọc bởi một lớp mốc khúc màu vàng xanh, dùng đũa tre khều một cái, liền tỏa ra hương đậu nồng đậm.

Tô Diệp không nhịn được đắc ý —— chẳng lẽ… Về phương diện làm đồ hắn thật sự có chút thiên phú?

Nếu không phải thì vì sao lần đầu tiên thử nghiệm đã có thể làm ra hạt đậu lên men tốt đến như vậy.

Phải biết, mặc dù có là tay làm lâu năm kinh nghiệm phong phú, thì nếu muốn đạt đến trạng thái như thế này cũng không dễ dàng.

Hạt đậu lên men rất tốt, tâm tình của Tô Diệp không tệ, ngay cả việc bị Ngu Phong trước đùa cợt trước đó cũng lười so đo.

Tương ớt sắp tới sẽ thành công, bước đi tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều.

Hạt đậu đã lên men xong trộn với muối , để ở bên trong chỗ bóng mát phơi một đêm.

Đợi đến khi đậu nguội sau đó thì có thể để vào bên trong bình, tiếp theo thì đổ nước sôi đã để nguội vào trong bình là được.

Bước làm cuối cùng của nước tương và tương ớt là khác nhau.

Đổ nước vào vừa không ngập hạt đậu, đặt ở nơi có bóng mát , sau ba tháng lấy ra thì thành tương ớt . Bên trong tương có thể thêm gừng, tỏi, hoa tiêu, chờ đến khi làm ra xong thì sẽ có vị khác nhau.

Tô Diệp nghĩ, nếu như có thể tìm được quả ớt là tốt rồi, có thể làm tương ớt, a, cũng may còn có thể dùng cây thù du (*) để thay thế, chỉ có khuyết điểm duy nhất là sẽ có vị đắng nhẹ.

Nếu như cho nước nhiều thả đậu ít, đặt ở nơi có ánh nắng mặt trời, tranh thủ hấp thụ lấy ánh nắng mặt trời để phơi khô, như vậy qua ba tháng, liền có thể được nước đậu tương thơm nồng rất ngon.

Hơn mười ngày khổ cực không có uổng phí, nhìn dưới chân tường phía nam có một bình gốm lớn, nụ cười trong sáng ít ỏi của Tô Diệp được hiện ra.

Ngu Phong cũng cười theo, chủ động nói: “Bình trong nhà dùng hết rồi, hôm nay ta đi trong huyện mua mấy cái nữa!”

Tô Diệp gật đầu, nếu thí nghiệm thành công, có thể men thì theo con đường này làm thêm một chút, cuối mùa xuân thì có thể ăn, còn có thể đem đi bán lấy tiền. Cứ như vậy, nhất định là phải mua thêm nhiều bình một chút mới được.

Hắn cảm kích Ngu Phong chu đáo, ôn thanh nói: “Làm phiền.”

“Không cho khách khí với ta.” Ngu Phong giả bộ tức giận, bàn tay thô to đặt ở trên đầu Tô Diệp, vò a vò a.

Tô Diệp trừng mắt nhìn, nhưng nghĩ đến cái giá gỗ cùng trên cái thớt trước đó, miễn cưỡng nhịn xuống.

Ngu Phong nhất thời được voi đòi tiên, vò đến càng vui vẻ.

Tô Diệp không thể nhịn được nữa, cực kỳ thuần thục đánh bàn tay thô to xuống, xong rồi còn “hung ác” mà lườm y một cái.

Ngu Phong đã sớm phát hiện, thời điểm tiểu Diệp tử trừng y chưa bao giờ giống như đối xử lạnh lùng với người khác, ngược lại, lại có vẻ đẹp mắt không nói ra được!

Quả nhiên, tiểu Diệp tử đối với y là khác biệt!

Khuôn mặt hán tử cao lớn ngước lên, lộ ra một nụ cười nhất định phải có được.

Chú Thích Thêm:

(1) Bánh bao đậu:

(2) Cây tương tử tử: