Thời điểm trời gần tối đen, Ngu Phong trở về.
Y cất đồ xong, liền đến nhà bếp tìm Tô Diệp.
Tô Nha Nhi cùng Ngu Đậu Tử đều đi về nhà rồi, một mình Tô Diệp trông coi hỏa thang. (2)
Lúc xế chiều, hắn và Tô Nha Nhi đã thay phiên tắm rửa sạch sẽ, bởi trong phòng ấm áp, lúc này hắn chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, bên ngoài khoác thêm cái áo cộc tay bằng da thỏ, màu xám trắng giao nhau, tóc đen nửa khô tùy ý rối tung ở sau ót, tôn lên khuôn mặt ửng đỏ, tuấn dật lại sinh ra ba phần ngây thơ.
Nhìn thấy tiểu song nhi như vậy, trong mắt Ngu Phong rõ ràng sinh ra vài tia khác lạ, quả nhiên không cách nào che giấu đi ái mộ cùng kinh diễm.
Tô Diệp không khỏi nhớ tới cái ôm ấp buổi sáng, còn có cái hôn như có như không kia, sắc mặt lúng túng.
Trong lòng Ngu Phong kích động, nhưng dáng dấp nét mặt vẫn cười ha hả, “Trong nhà tốt chứ?”
Tô Diệp dời tầm mắt đi, rõ ràng biểu tình có chút không tự nhiên, “Đều tốt.”
Dường như Ngu Phong không có chút cảm giác nào, ánh mắt nhìn quanh phòng một lượt, rồi lại trở về trên người Tô Diệp, “Vỉ hấp dùng có thích hợp không?”
Thời đại này không có l*иg chưng, vì muốn hấp hạt đậu nên Tô Diệp cố ý nhờ Ngu Phong làm một cái.
Không thể không nói, Ngu Phong bắt tay vào làm vô cùng tốt, Tô Diệp chỉ thoáng miêu tả một chút, y liền làm đi được, tuy rằng so với thời sau thì vẻ ngoài có chút thô ráp, nhưng khi sử dụng cũng không có ảnh hưởng gì.
“Vẫn tốt.” Trong lòng Tô Diệp có chút loạn, rõ ràng không muốn nhiều lời.
Ngu Phong cười cười, đưa tay đặt lên đầu hắn, không nhẹ không nặng xoa xoa một cái.
Tô Diệp không chút lưu tình mà tiêu trừ cái xoa đầu của y, xong lại cảm thấy không đủ, tự cho là hung ác mà trừng qua.
Ngu Phong cười “Ha ha”, trong lúc nhất thời tâm tình càng tốt hơn.
Tâm tình tốt này vẫn luôn kéo dài đến thời điểm lên giường ngủ.
Ngu Phong nhìn hai cái chăn đặt song song cùng nhau, biểu cảm trên mặt chỉ có thể dùng hai chữ “Đặc sắc” để hình dung.
“Tiểu, tiểu Diệp Tử, đây là…”
“Chăn lấy từ Hầu phủ về, ngày hôm nay phơi nắng, sau này cũng không cần chen lấn nhau nữa.” Tô Diệp cởϊ áσ khoác, đổi áo ngủ —— Thực ra hắn chỉ lấy ở Hầu phủ một bộ quần áo có chất vải mềm mại.
Ngu Phong vội vã đè lại góc chăn, tỏ rõ cõi lòng, “Tiểu Diệp Tử, không liên quan, ta không ngại chen chen đâu!”
Tô Diệp liếc y một cái, mặt không biểu tình nói: “Ta để ý.”
Nói xong, liền đẩy y ra, xốc chăn lên chui vào bên trong.
Trong phòng ấm áp dễ chịu, một thân một mình bao bọc chăn cũng không cảm thấy lạnh. Tô Diệp duỗi duỗi cánh tay duỗi duỗi chân vào, phát ra hơi thở thỏa mãn.
Ngu Phong quả thực muốn khóc.
Tai họa bất ngờ… Cũng không đủ để hình dung tình cảnh trước mắt.
Đêm đã khuya, ý thức Tô Diệp mơ màng lộn xộn, gần như đã ngủ thϊếp đi.
Đột nhiên, có một bàn tay to đập vào trên cổ, làm hắn sợ đến mức giật mình.
“Ngươi làm gì?” Tô Diệp có chút tức giận.
“Ah ah, tiểu Diệp Tử, xin lỗi, ngủ mơ hồ…” Thanh âm của Ngu Phong muốn có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu.
Tô Diệp cũng cảm giác được bản thân mình đang phản ứng quá mức, ngữ khí thoáng hòa hoãn, “Nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm hơn , sáng sớm mai Nha Nhi cũng muốn qua đây.”
“Ân, tiểu Diệp Tử cũng nhanh ngủ đi.” Ngu Phong sảng khoái đáp lại, còn vô cùng chân chó dém lại góc chăn cho Tô Diệp.
Tô Diệp trở mình, nằm nghiêng, chừa ra cho y nhiều không gian.
Ý thức dần dần mơ hồ, thời điểm lập tức tiến vào mộng đẹp, chỉ cảm thấy giống như có một toà núi lửa đang hoạt động nóng bốc hơi đang đè về phía mình.
Tô Diệp đột nhiên thức tỉnh, phát hiện một thân thể cứng rắn nóng rừng rực đang víu ở trên người mình.
Hắn tránh né một chút, cố gắng hất đối phương ra.
Ngu Phong không chỉ có không buông tay, trái lại lấn lượt tới càng gần hơn.
Tô Diệp tức giận gầm nhẹ, “Mau buông tay.”
Ngu Phong lẩm bẩm một tiếng, có vẻ như ngủ rất say, hô hấp ấm áp phả vào cổ của Tô Diệp .
Tô Diệp xoay a xoay ở trong ổ chăn, phí đi sức lực thật lớn mới xoay người được, mặt đối mặt với Ngu Phong .
Trong phòng rất tối, cho dù gần trong gang tấc cũng không thấy rõ mặt mũi của đối phương.
Tô Diệp duỗi tay nhỏ trắng ra, vuốt nhẹ lên trên lỗ mũi của Ngu Phong, rồi bóp chặt một cái, “Đừng giả bộ ngốc, ta biết ngươi không ngủ.”
Hô hấp Ngu Phong không thông, đành phải mở mắt ra, khàn khàn cổ họng kêu: “Tiểu Diệp Tử, làm sao vậy?”
Tô Diệp giật giật ngón tay, đổi thành nhéo mặt của y, “Nếu như ngươi không muốn ngủ, thì đi ra đốt lửa đi.”
“Đốt xong lửa có thể ngủ cùng một ổ chăn không?” Ngữ khí lập tức trở nên nhẹ nhàng, làm gì còn có chỗ nào có bộ dáng mơ hồ chứ?
Tô Diệp bực mình, “Đừng hòng!”
Ngu Phong cười hì hì, vén chăn lên, đi xuống.
Thấy y không mặc thêm quần áo Tô Diệp theo bản năng muốn nhắc nhở y, nhưng khi phản ứng lại thì chỉ thở phì phò chứ không mở miệng.
Mặc dù ngoài phòng nước đã đóng thành băng, Ngu Phong lại không cảm thấy lạnh, trong lòng y đang có một ngọn lửa, đúng lúc cần phải làm lạnh một chút.
Y tiến vào nhà bếp, mở cửa bếp đang được đóng chặt, cho thêm than củi vào bên trong, rồi dùng tấm gỗ cùng phân tro niêm phong lại lần nữa.
Nước trong nồi cạn hơn phân nửa, nên đổ đầy
Sau đó liền kiểm tra tường ấm một chút, dùng bùn và cỏ lay chặn chỗ lọt khói vào cho thật tốt.
Làm xong những việc này, Ngu Phong rửa sạch tay và mặt lại một lần nữa, rồi xối nước rửa chân, sau đó mới trở về nhà.
Tô Diệp dường như đã ngủ, hô hấp đều đều mà sâu.
Ngu Phong bước từng bước nhẹ nhàng bò lên giường, xốc lớp chăn thật dày bên ngoài lên , đắp lên trên người hắn, sau đó lại cực kỳ cẩn thận từng chút từng chút xốc chăn bông tơ bên trong lên….
Tô Diệp không tỉnh lại.
Ngu Phong mừng thầm, rón rén dịch qua, sau đó, ôm chặt lấy.
A… Rốt cuộc cũng viên mãn.
Ngày thứ hai, lúc Tô Diệp tỉnh lại, Ngu Phong đã ra cửa.
Trên kỷ trà đặt hai cái bánh cuộn, còn có một bát cháo ngô sền sệt, còn bốc hơi nóng.
Tô Diệp mắt liếc hai cái chăn chồng lên nhau ở trên giường, bất đắc dĩ thở dài.
Ngu Phong thân cận làm cho hắn cảm thấy rất xa lạ, có chút không biết làm sao, lại… Cũng không chán ghét.
Tô Diệp không biết gì về tình yêu, càng không phải nói đến chuyện đối phương lại là một nam nhân.
Ngu Phong coi hắn thành nữ nhân sao?
Nghĩ đến khả năng này, Tô Diệp hung hăng nhíu nhíu mày.
Mặc dù thân thể của hắn là song nhi, nhưng bên trong là nam nhân chân chính, nếu như đối phương coi hắn là nữ nhân…
Tô Diệp lắc lắc đầu, hắn sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
“Tiểu Diệp, dậy rồi sao?” Bên ngoài truyền đến giọng ôn hòa của Tô Nha Nhi.
“Đã dậy, Nha Nhi mau vào đi.”
Tô Diệp chà xát mặt —— nghĩ bậy nghĩ bạ có ích lợi gì, còn có thật nhiều việc phải làm đây!
——
Khí trời hiện tại, đậu tương ủ chừng mười ngày mới có thể nảy mầm tốt, mặt sau mấy ngày chỉ cần thêm củi đốt lửa, thuận tiện thử thăm dò nhiệt độ không phải quá cao hoặc quá thấp là được.
Việc này một mình Tô Nha Nhi vẫn có thể làm.
Tô Diệp tìm đến mấy cái giỏ trúc, sọt trúc, sắp xếp ở bên trong đất, suy nghĩ một chút liền trộn chút phân tro, lúc này mới đem rau hẹ, hành, còn có bách hợp, hạt giống bắp cải trồng xuống.
Còn hàn dưa, cũng chính là hạt giống quả dưa hấu có chút phiền phức, bởi vì loại quả có lớp vỏ dầy, số lượng ít, vì tăng cao khả năng nảy mầm ra, Tô Diệp liền cho hạt giống ngâm vào trong nước ấm để thúc mầm.
Còn có một loại bí đỏ nhỏ, hạt giống này hắn tình cờ thấy trong lần gặp phải lợn rừng ở trong núi cốc, Tô Diệp ngâm hạt bí đỏ nhỏ cùng hạt quả dưa hấu với nhau.
Làm xong những việc đó, thời gian nửa ngày liền qua, cả người Tô Diệp dính bùn đất ngồi co quắp ở trên chiếu trúc, nhìn một loạt sọt trúc ở góc tường, trên khuôn mặt là cảm giác thành công.
Tô Nha Nhi nhìn hắn, thần sắc có chút hoảng hốt, theo bản năng mà nói rằng: “Gia, không phải, tiểu Diệp, ngươi thật sự giống như….hình như ngươi không giống với trước đây nữa…”
Tô Diệp cong cong môi, “Có đúng không? Chỗ nào không giống nhau?”
Tô Nha Nhi bị nụ cười này làm cho hơi sợ một chút của hắn, rồi mới phản ứng lại được, cúi đầu mà sợ hãi nói rằng: “Thay đổi rồi, trở nên… Không sợ bẩn, cũng thích nở nụ cười.”
Nụ cười Tô Diệp thêm sâu, ung dung nói: “Đây là chuyện tốt.”
Tô Nha Nhi nghiêm túc gật gật đầu, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thả lỏng, “Ừm, là chuyện tốt.”
Hắn chú ý tới sọt trúc ở góc tường , nhìn tới mặt có đính mộc bài, không khỏi hỏi: “Tiểu Diệp, phía trên kia viết cái gì?”
“Là tên rau dưa , hành, hẹ , bách hợp, bắp cải, còn có hai loại chưa gieo hạt, là bí đỏ cùng hàn dưa.”
“A…” Tô Nha Nhi trừng mắt nhìn, ngượng ngùng nói, “Hành, hẹ ta biết, còn lại đều chưa từng nghe qua.”
“Bách hợp được coi là dược liệu, cũng có thể nấu cháo hoặc nấu nước uống, dưa hấu là hoa quả, còn lại đều là rau dưa, vài loại hạt hạt giống là một vị trưởng bối từ phía nam hoặc Tây Vực thu thập đến.” Tô Diệp kiên nhẫn giải thích.
“Tiểu Diệp hiểu biết thật nhiều!” Tô Nha Nhi lộ ra thần sắc sùng bái.
Tô Diệp cười cười, đứng dậy đi rửa tay.
Tô Nha Nhi nhìn mấy cái trúc sọt, cười nói: “Ta cảm thấy chắc là bắp cải ăn ngon nhất, vừa nghe tên đã thấy tốt rồi!”
Tô Diệp cười cười, không tỏ rõ ý kiến.
“Tùng” tại cổ đại chỉ là một loại cải thìa sinh ra từ phía nam, hình dáng bên ngoài tương tự như rau cải , chỉ là cọng của nó mỏng hơn so với rau cải, mùi vị cũng càng thêm thanh đạm.
Làm người phương bắc, hắn thích rau cải trắng hơn, loại kia , phối hợp với miến, thịt, sợi đậu phụ khô, đậu phụ đông, làm đậu đũa, hầm các món ăn, ăn qua một mùa đông cũng sẽ không bị ngán.
Nếu như nhớ không lầm, rau tùng chính là rau cải trắng được lai giống cùng với cây củ cải mà thành —— còn cây củ cải chính là rau cải cay
, đúng lúc trong nhà có, có thể thử xem sao?
Có thể nói bắt tay vào làm tất cả thao tác trong mọi việc đều rất mới mẻ với Tô Diệp, hắn sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội thử nghiệm nào.
Lúc này hắn lấy ra một ít mầm giống của rau cải cay, cùng loại cải thìa để chung trong cái sọt , ngồi chờ chúng nó lai giống một cách tự nhiên.
——
Đậu khúc
( đậu lên men để làm tương ) cần mười ngày để nảy mầm, vì không muốn lãng phí hết số củi, trước đó Tô Diệp liền quyết định chưng chút bánh màn thầu.
Cái thời đại này không có bánh màn thầu, món chính của người phương bắc ngoại trừ mì sợi ra thì chỉ có ổ ổ
( một loại bánh hình bán nguyệt được làm bằng bột mì và có nhân rau), còn có bánh bột ngô cứng —— loại bánh kia còn to hơn cả bàn tay nữa.
Tô Diệp suy đoán, đại khái là vẫn chưa có người nào phát hiện cách làm bột lên men, có lẽ cũng là do thiếu hụt loại muối có thể ăn được. (3)
May mắn chính là, những thứ này Tô Diệp đều sẽ làm, bình thường hắn thích nhất là tìm tòi những tri thức hỗn tạp.
Bột lên men cần “bột chua”, phương pháp làm ra bột chua vô cùng đơn giản, đem bột của lúa mì nắm lại to chừng bằng một nắm tay, dùng vải bố ẩm ướt đắp kín, đặt ở nơi ấm áp , không chênh lệch lắm một đêm liền có thể lên men tốt.
Bột chua lên men có thể nở ra lớn gấp đôi, xốp nhiều lỗ, hơi chua , nếu như chua quá mức, cứng, thì rõ ràng là bột lên men đã thất bại.
Tối hôm qua hắn đã chuẩn bị bột nhão rồi, lúc này đang để cùng với đậu tương ở một bên phía trong tường ấm .
Tô Diệp nhấc cái nắp chậu sứ lên, mắt nhìn một chút, còn tốt, hơi ố vàng, xốp nhuyễn, hẳn là thành công.
Không thể không nói, trong lòng hắn vẫn có chút đắc ý nho nhỏ , lần thứ nhất thử nghiệm liền thuận lợi như vậy.
Muốn làm bánh màn thầu còn cần có muối.
Đương nhiên, người hiện đại chưng bánh màn thầu đa phần sẽ đều dùng con men, thì sẽ không cần muối, nếu dùng bột chua lên men giống như trước mà không thêm kiềm bánh màn thầu sẽ lên men, cũng không đủ xốp.
Tô Diệp biết một phương pháp từ xưa chế kiềm, nghe nói là được lưu truyền từ Quan Trung, gọi là “Phương pháp nấu phân tro “.
Bước làm rất đơn giản, lấy ra chút phân tro từ dưới đáy bếp, tốt nhất là đốt cỏ tranh hoặc là mấy loại như rơm rạ, xay nghiền thành bột, càng nhỏ càng tốt, sau đó châm nước khuấy đều, hòa tan.
Sau khi hòa tan phân tro để một khoảng thời gian, để làm mất lớp bọt chuyển động, sau đó đem phần chất lỏng sạch đổ vào trong nồi, dùng lửa lớn đun sôi, cho đến khi kết tinh.
Chỉ là chế muối sẽ mất thời gian nửa ngày, Tô Diệp nhìn kết tinh vẫn lẫn theo một ít bụi bẩn, có chút không hài lòng lắm.
Đôi mắt Tô Nha Nhi trợn lên tròn tròn, vẻ mặt thán phục.
Nếu không phải là hắn tận mắt nhìn thấy Tô Diệp đào ra một dụng cụ hốt rác từ bên trong lòng bếp, hắn thật sự không thể tin tưởng rằng một đống tinh sáng óng ánh kia lại được làm từ bụi!
“Tiểu, Tiểu Diệp, đây là cái gì?” Ánh mắt Tô Nha Nhi nhìn Tô Diệp, mang đầy kính nể.
“Có chứa muối, có thể dùng để chưng bánh màn thầu.” Tô Diệp nhíu nhíu mày, chính hắn cũng không quá chắc chắn, “Cái thứ này ăn có chết hay không nhỉ?”
Tô Nha Nhi nuốt một ngụm nước bọt, tuy căng thẳng, lại hết sức kiên định đáp: “Đẹp mắt như vậy, chết cũng đáng!”
Tô Diệp không khỏi bật cười, không nhìn ra, người này còn thuộc hiệp hội bề ngoài (4) cơ đấy !
Chú thích Thêm:
(1) Cỏ Tranh:
(2) Hỏa thang:
Hỏa thang được gọi là phòng đốt cháy, là nhiên liệu không gian của bốc cháy, chất đốt ở đây thông qua nhiệt lượng mà sinh sản ra, sử dụng phôi ( phôi đất )thể bị nóng cũng đốt thành. Xem thêm ở đây.(3) Muối bột nở (Kiềm ) :
loại này đúng hay không mình cũng không chắc nữa, bạn nào biết có thể góp ý giúp mình nha(4) Hiệp hội bề ngoài:
Bề ngoài hiệp hội (good-looks club) chính xác là lý niệm con người gọi chung là : ” Bề ngoài là trên hết, bề ngoài là cao hơn tất cả ”