[ Ta không sợ, ta ăn trước ]
Tô Diệp đứng lại ở bên ngoài một lúc lâu, cho đến khi hiểu rõ hết tình huống xung quanh rồi, hắn mới quyết định đi về nghỉ một chút.
Xa xa nhìn thấy mấy hán tử khắp người dính đầy bùn đất chạy về phía bên này, một người trong số đó còn cõng thêm một người ở trên lưng.
Trong lòng Tô Diệp giật mình —- chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì ?
Rất nhanh, các hán tử liền tới gần.
Lúc này Tô Diệp mới phát hiện, hình như người nằm trên lưng đã bị hôn mê bất tỉnh, đến gần nhìn, hóa ra là Ngu Phong.
Trong lòng Tô Diệp run run, vội la lên : “ Hắn làm sao vậy?! ”
Người đàn ông dẫn đầu nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn, liền vui mừng nói: “ Không uổng công Ngu huynh đệ đối xử tốt với ngươi như vậy, xem ra ngươi cũng không phải là một kẻ vô tâm. ”
Tô Diệp sững sốt một chút—— Vì sao lại nói như thế?.
Mấy hán tử cũng không nói thêm nữa, trực tiếp cõng người trên lưng vào trong lều, nhanh chân nhẹ nhàng đặt người lên trên chiếu cói.
Tô Diệp chủ động đến gần, bình tĩnh kiểm tra tình hình của Ngu Phong.
Tim đập bình thường, không có vết thương ngoài da, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, còn lại đều tốt.
“ Tại sao hắn lại hôn mê? ”
“ Ngu huynh đệ ngất vì đói bụng ngất, ăn chút gì đó là có thể tỉnh lại thôi.” Một người đàn ông nhìn quen mặt trả lời.
“ Đói bụng ngất ?” Tô Diệp khó hiểu.
Một âm thanh không quá thân thiết chen vào, lầm bầm nói: “ Còn không phải là vì ngươi sao….”
Bàn tay của Tô Diệp ngừng lại một lát, không rõ nên nhìn về phía người nói chuyện.
Mấy người còn lại không ngừng đưa mắt ra hiệu cho người nọ đừng nói nữa.
Hầu An liền xem như không nhìn thấy tức giận bất bình đứng lên mà quở trách—- “ Từ sau khi cứu ngươi về, mỗi ngày Ngu đại ca đều đem canh rau tiết kiệm được đến cho ngươi, còn bản thân mình thì chỉ có thể gặm bánh cứng.
“Sau khi ngươi tỉnh rồi thì ngay cả bánh y cũng không kịp ăn xong, hàng ngày chỉ có thể rót nước lạnh vào trong bụng, đến khi thực sự đói bụng đến mức không thể kìm lại liền hái lá cây ăn —– cho dù chúng tôi đem bánh chia cho hắn hắn cũng không chịu nhận!
“ Cứ như vậy bị đói, còn cướp việc nặng nhất, không ngất mới là lạ!”
Tô Diệp nghe vậy, hoàn toàn sửng sốt.
Cho tới tận bây giờ hắn chưa từng nghĩ rằng ngoại trừ ba mẹ và anh trai mình ra, thì sẽ có người vì hắn mà làm như vậy.
Hầu An mở miệng lần nữa, “Ai, Ngu đại ca chính là quá tốt bụng, nếu không phải vậy cũng sẽ không làm ra việc tốt như thế này.”
“ Đương nhiên rồi, nghe nói ngay cả Huyện lệnh đại nhân cũng đích thân đến mời hắn!”
“ Ta đã nói với ngươi…..”
Nghe bọn họ nhắc đến chuyện Ngu Phong là tấm gương “ Người tốt chuyện tốt ”, Tô Diệp yên lặng mà phân tích tình huống của Ngu Phong.
Nếu như đơn giản là vì đói bụng trong 3-5 ngày thì với thể chất của y cũng không đến mức ngất đi. Có thể là gần đây thời tiết lạnh hơn, kỳ hạn công trình cũng phải làm cấp bách cho kịp tiến độ, bây giờ hắn lại làm việc nặng, thể lực tiêu hao quá nhiều, vì thế mới yếu ớt như vậy.
Sau khi xác định được điều này, trong đầu Tô Diệp lập tức có chủ ý.
Hắn nhanh chóng đem áo khoác đắp kín cho Ngu Phong, không nói một lời nào đi khỏi nhà lá.
Trong nhất thời mấy người đàn ông đều há hốc mồm—–Sẽ không mắng đến mức khiến cho người ta phải bỏ đi chứ ?
Hầu An có chút tự trách, “ Ta chỉ nói hai câu nói thật, hắn giận đến mức đó sao ?”
“Vẫn là song nhi mà, người cho rằng hắn giống chúng ta là những hán tử thô rạp da mặt dày, để yên cho ngươi chửi? ”
Hầu An càng nghĩ càng tự trách mình, liều mạng mà lắc lắc vai Ngu Phong, la lớn: “ Ngu đại ca, Ngu đại ca, ngươi mau tỉnh lại, nếu không tỉnh lại song nhi nhà ngươi sẽ chạy mất rồi! ”
Ngu Phong mơ mơ màng màng nghe nói như thế, đầu óc còn chưa tỉnh táo, thân thể đã phản ứng, “ Ngươi nói gì? ”
“ Song nhi nhà ngươi chạy rồi !”
Vèo một cái Ngu Phong bò dậy, co cẳng vừa đi vừa chạy ra ngoài.
Mãi đến khi y chạy ra thật xa, mấy người đàn ông mới phản ứng lại, vẫy cánh tay gọi: “ Ngu huynh đệ, phía sau núi, hắn đi về phía sau núi, ngươi chạy ngược rồi! ”
Ngu Phong đáp một tiếng, lại vội vàng quay lại, hướng về phía sau núi chạy.
Lúc này, Tô Diệp chạy tới núi vừa tản bộ đến cái ao nhỏ.
Trong khe núi được bao phủ bởi thảm cỏ lau um tùm, cây chử mộc (1) và các loại cây khác, giữa những chiếc lá rụng dày đặc mọc lên các loại nấm màu vàng đỏ hoang dại, tựa như một mảnh đất rừng nguyên thủy chưa hề bị người nào đặt chân qua.
Tô Diệp khom người đi xuyên qua bụi cây rậm rạp, hắn đang tìm một loại nấm trong ấn tượng của mình——- Nấm Hồng Cô. (2)
Tô Diệp rất kiên trì, không bỏ qua bất kỳ một ngóc ngách nào.
Khi thấy một bụi nấm nhỏ đỏ sẫm, trên gương mặt thanh tú lộ ra đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ—-Thật sự có!
Tô Diệp vừa định đưa tay ra hái, đột nhiên phía sau có một bóng đen che phủ, lập tức đem đẩy y ngã nhào xuống đất.
Bên tai truyền đến âm thanh trong trẻo mà vội vàng, “ Có độc! ”
Độc cái đầu ngươi a!
Bị vật nặng đè ở trên người mất thăng bằng, Tô Diệp cảm thấy xương cốt của mình đều bị phá nát.
Hắn giãy giụa tránh, lạnh lùng nói: “ Ngồi dậy!”
Lúc này Ngu Phong mới nghĩ ra mình vừa làm cái gì, y luống cuống tay chân buông ra, xong còn dè dặt nhìn về phía Tô Diệp, chỉ sợ hắn tức giận.
Tô Diệp vừa kéo căng cánh tay vừa xoa cổ tay, tức giận trừng mắt nhìn y một cái.
Ngu Phong có phần ủy khuất nói: “ Ta còn tưởng rằng người bỏ đi. ”
Một đại nam nhân mà lộ ra vẻ mặt như thế…. Tám phần mười là giả bộ!
Nghĩ lại tình cảnh ban nãy khi nhìn thấy hắn vì mình mà đói bụng đến mức ngất đi, Tô Diệp rộng rãi không cùng hắn tính toán nữa.
Hắn định vươn tay ra hái đám nấm Hồng Cô kia một lần nữa .
Ngu Phong lại nhảy ra ngăn cản, “ Lão nhân trong thôn nói, nấm nào lớn lên càng đẹp mắt thì độc tính càng mạnh, đừng dụng vào chúng.”
Tô Diệp nhìn hắn một cái, nhàn nhạt trả lời: “ Cái này không có độc. ”
Rõ ràng là Ngu Phong không tin, một lòng cho rằng vì nhìn thấy đẹp mắt nên hắn mới muốn hái.
Vì vậy, y liền tốt tính mà khuyên nhủ: “ Nếu người thích hoa, ta đi hái cho ngươi có được không? Màu đỏ, màu vàng , màu tím phấn đều có, không phải cái này là được. ”
Tô Diệp chỉ vào đám nấm hồng cô kia, lời ít ý nhiều mà nói rằng: “ Cái này có thể ăn. ”
Nói xong lại cảm thấy lời này không có sức thuyết phục, liền nói thêm, “ Ta đã ăn rồi. ”
Tô Diệp không hề nói láo, sở dĩ hắn dám khẳng định như vậy cũng là vì bản thân hắn không chỉ từng nhìn thấy ở trong sách, hơn nữa chính miệng hắn cũng đã ăn.
Khi đó, Tô Diệp từng nghe mẹ nói trong nấm hồng cô này có nhiều dinh dưỡng, có thể nâng cao sức miễn dịch, liền đặc biệt bảo anh trai hắn đi về phía Tây Nam vào trong núi lớn một chuyến, mua được túi nhỏ ở trong một gia đình người miền núi.
Đến tận bây giờ Tô Diệp vẫn còn nhớ kỹ mùi vị kia, bởi vì… nó hơi quý.
Ngu Phong vẫn còn có chút không yên tâm.
Hắn không để cho Tô Diệp sờ vào, mà tự mình cầm cái nấm đỏ đến chói mắt vừa nhìn đã thấy rất nguy hiểm mà hái xuống trước .
Thực tế thì không phải là Ngu Phong không sợ hãi, từ động tác cứng ngắc của y là có thể nhìn ra——-hắn cầm nấm hồng cô nâng ở trên tay, chờ một lúc lâu, sau khi phát hiện mình không chết, lúc này mới từ từ mà thả lỏng.
Tô Diệp nhìn dáng vẻ của hắn vừa buồn cười, lại nhịn không được mà cảm động.
Thực sự là một người có lòng tốt!
Lúc này hắn mới nhớ ra mình còn không biết tên của đối phương.
“ Ngươi tên gì ”
Hán tử vội vàng trả lời: “ Ngu Phong, tên ta là Ngu Phong! ”
Hình như y rất hài lòng với tên của mình, tự hào nói thêm: “ Là tướng quân cấp cho. ”
Tô Diệp “ Ừ” một tiếng, sau đó nói “Ta là Tô Diệp.”
Ngu Phong gật đầu rồi cười một cái thật lớn.
Dường như Tô Diệp vừa nhìn thấy phía sau hắn mọc ra một cái đuôi lông xù thật to, không ngừng đưa qua đưa lại.
Khá thú vị nha.
__
Hai người tiếp tục tìm thêm khoảng mười đám nấm hồng cô nữa, còn có một ít quả hạch (3) đã chín muồi, sau đó mới quay về nhà lá.
Ngu Phong cũng không hỏi tại sao Tô Diệp lại muốn “ chạy ”, Tô Diệp cũng không cố ý nhắc đến.
Dọc đường đi hai người cũng không nói chuyện, chẳng qua là chỗ sườn dốc đất lúc cao lúc thấp, lúc thì có hố nước nhỏ, mà hán tử cao lớn thì luôn chăm chú mà bảo hộ song nhi bên cạnh mình.
Tô Diệp nhịn xuống kích động muốn phun tào, yên lặng mà chấp nhận phần hảo ý này.
Nhìn thấy hai người cùng nhau trở về, mấy người đàn ông trong nhà lá mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này đoàn người cơm nước vừa mới xong. Đã có người giúp Ngu Phong lấy phần thức ăn, lúc này đang đặt ở trên chiếu cói. Phân lượng rõ ràng nhiều hơn so với ngày thường, lại không có người nào ghen tỵ, cũng không có ai có ý xấu đi ăn vụng.
Ngu Phong hướng về đoàn người nói cảm ơn, cười hì hì bưng đến trước mặt Tô Diệp, “ Nhanh ăn đi! ”
Tô Diệp đưa mắt nhìn hắn, chỉ chỉ vào một đám nấm cùng với quả hạch đang ở bên cạnh, nói rằng: “ Đem những thứ này nấu một chút, rồi cùng nhau ăn. ”
Từ đầu các hán tử đã nghe lén hai người trò chuyện, lúc này thuận nhìn theo hướng Tô Diệp chỉ, ngay lức khắc có người kêu lên, “ Đó là nấm độc, nghìn vạn lần dừng ăn! ”
Tô Diệp âm thầm thở dài, không biết làm sao để giải thích cho những người này hiểu.
Ngu Phong lại cực kỳ tự tin nói: “ Tô Diệp đã ăn rồi, không có độc. ”
Có người vội vàng nói: “ Làm sao có thể? Khi đó đánh trận có người đói lả, ta tận mắt nhìn thấy có người ăn xong miệng sùi bọt mép, không bao lâu thì chết! ”
“ Không sai không sai, loại nấm độc này mọc đầy trên đất, ngay cả chim tước (*) cũng không chịu ăn! ”
(*) Chim Tước: Con chim sẻ.
Đoàn người bắt đầu thảo luận sôi nổi, ai cũng cho rằng Tô Diệp chỉ là một tiểu song nhi bình thường, cho nên rất hồ đồ.
Tô Diệp biết rõ bọn họ là có lòng tốt, cho nên cũng không tức giận. Đương nhiên, cũng không tranh cãi lại.
Chuyện như vậy cũng không thể nói rõ bằng miệng, hắn vô cùng bình tĩnh nói với Ngu Phong: “ Như thế này đi làm xong thì ta ăn trước, nếu như ta ăn rồi không có chuyện gì thì ngươi ăn nữa. ”
Ngu Phong nhìn hắn một cái thật sâu, không nói gì, lặng lẽ cầm lấy nấm cùng quả hạch đi về hướng ven sông.
Vẻ mặt Tô Diệp bình tĩnh theo ở phía sau.
Các hán tử lắc đầu một cái, có người còn cười hai người ngốc, cũng có người lặng lẽ lo lắng.
Hầu An muốn theo sau ngăn cản, lại bị những người khác ngăn lại—– suy cho cùng vẫn là chuyện riêng của người khác, nói nhiều cũng không tốt, vừa nhìn song nhi kia là biết có thể là con cái nhà giàu sang, hắn thật sự đã ăn rồi cũng không chừng.
Hầu An xoa xoa tay, đứng ngồi không yên.