Chương 18: Trên đường đi gặp phải gian tặc chặn đường.

[ Hắn không thể chết ở chỗ này. ]

Sau khi về nhà, thừa dịp trời còn chưa tối, Ngu Phong đi lên trên núi, có ý định tìm hái tất cả nấm về.

Tô Diệp còn cố ý dặn dò thêm một câu, thời điểm lúc hái chú ý không nên phá hư các loại nấm khác, đảm bảo cho việc về sau còn có những đợt nấm mới mọc thêm được.

Ngu Phong cười đáp ứng, liền đeo giỏ trúc trên lưng xuất phát.

Cùng lúc đó, Tô Diệp đem theo một miếng vải đã được vẽ hình lên, rồi đi vào Ngu gia thôn hỏi thăm.

Đây là lần đầu tiên hắn đi vào thôn.

Hiện tại mặc dù thân hình hắn vẫn gầy gò, nhưng diện mạo lại vô cùng tuấn mĩ, hơn nữa trang phục trên người lại chỉnh tề, vừa đứng ở cửa thôn, tựa như ánh sáng mặt trời soi sáng cả người, trong nhất thời đã hấp dẫn mọi ánh mắt xung quanh.

Các nữ nhân nhìn thấy hắn nhiều ít cũng có chút e sợ, nên chỉ lén lút quan sát, cũng không hề tiến lên.

Thật không ngờ, lúc này Tô Diệp cũng rất khẩn trương, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với nhiều người phụ nữ lớn tuổi xa lạ như vậy.

May là, có một người thím tuổi khoảng chừng bốn mươi tạm dừng việc may vá trong tay xuống nhìn qua, hòa hòa khí khí mà lên tiếng, “Tô tiểu ca là đến tìm người hay sao?”

Tô Diệp nhớ được, Ngu Phong từng gọi người này là ” Thím Xuân Cửu”, hắn lặng lẽ thở phào ra, gật gật đầu, giả vờ bình tĩnh hỏi thăm: “Thím, xin hỏi, nhà Tô đại nương ở nơi nào ạ?”

Cách nói chuyện của hắn vừa nho nhã, lại thập phần lễ phép, các nữ nhân nhao nhao che miệng nở nụ cười.

Tô Diệp ngẩn người, có phải là vì mình đã nói gì sai hay không.

Trên mặt Xuân Cửu cũng mang theo nụ cười, chỉ ngón tay hướng về phía cây hòe lớn ở cửa thôn, trả lời: “Kế bên cây hòe lớn ở cái sân kia là nhà của Hoa tẩu. Nhà mẹ nàng và ca ca nàng đã không còn, nên vội đi về nhà chịu tang, ngươi tìm nàng có chuyện gì?”

Tô Diệp mím môi một cái, có phần ảo não, không biết người ta sẽ vượt qua chuyện lớn trong nhà như thế nào.

Xuân Cửu thấy ánh mắt của hắn, an ủi: “Tô tiểu ca không cần suy nghĩ nhiều, Tô đại ca bị bệnh lâu ngày, đến bây giờ coi như là được giải thoát rồi.”

Trong lòng Tô Diệp khẽ động, cũng bị xúc động theo.

Hắn dừng một chút, nói rõ mục đích mà mình đến đây một chuyến, “Ở chỗ này của con có một mẫu giày, vốn dĩ là muốn cho Tô Hoa đại nương nhìn xem.”

“Là muốn đến tìm nàng làm giày sao?” Xuân Cửu hỏi.

Tô Diệp nhẹ gật đầu.

Các nữ nhân nghe xong, không khỏi mà nở nụ cười, “Nếu là bởi vì chuyện này, ngươi cũng không cần tìm riêng Hoa tẩu tử đâu. Chị dâu Xuân Cửu trong thôn của chúng ta là người giỏi việc thêu nhất, giao cho nàng là được rồi!”

Xuân Cửu cũng không từ chối, sảng khoái nói: “Kiểu mẫu giày ở đâu? Cho ta xem một chút.”

Tô Diệp liền vội vàng đem miếng vải đưa cho nàng, chỉ vào hình vẽ trong đó, giải thích sơ lược một phen.

Xuân Cửu không hổ là người có kinh nghiệm phong phú đầy mình, liếc mắt đã tìm được chỗ mấu chốt, “Lúc bắt đầu làm cái đế giầy cũng không khó, nhưng lại rất phí vải, nếu thật sự muốn may độ dày lên đến nửa ngón tay, sẽ phải sử dụng số vải có thể làm thành một bộ quần áo rồi!”

Lúc này Tô Diệp mới nhớ ra, phương pháp khâu đế giày, dán chồng lên nhiều lớp mà mình đã không vẽ ở trong bản vẽ.

Vì vậy, hắn liền bẻ một đoạn của cành liễu, vừa vẽ mặt đất vừa giải thích.

Xuân Cửu nghe xong, không khỏi mà “Chậc chậc” lấy làm kinh ngạc, “Không nghĩ tới còn có cách làm như vậy! Có thể lấy y phục rách rưới không còn mặc được ra làm, trong nhà lại có vài món có thể dùng , mặc dù bột mì đắt, nhưng dùng không nhiều… Cứ như vậy đi, Tô tiểu ca, trước tiên cứ để ta thử xem, nếu có thể làm thành thì sẽ nhanh chóng đưa qua cho ngươi!”

Tô Diệp cong khóe miệng lên, lễ phép nói: “Vất vả thím cho rồi. “

Xuân Cửu khoát khoát tay, “Không cần nói đến việc này.”

Tô Diệp cười cười, cáo từ rời đi.

Hắn vừa đi ra không bao xa, liền nghe thấy tiếng bàn luận nhiệt liệt của các thím, đại nương ——

“Tô tiểu ca cười rộ lên thật là đẹp mà, Phong tử là một người phúc đấy!”

” Đương nhiên là vậy rồi, tiểu song nhi tốt như vậy cũng không thể bỏ qua đâu,lát nữa phải thúc giục Phong tử nhanh chóng lên, bắt đầu thu xếp việc cưới xin càng sớm càng tốt!”

“…”

Các nữ nhân cũng không hạ thấp giọng, từng câu đều truyền đến tai của Tô Diệp.

Tô Diệp sờ sờ cái mũi, hơi có chút dở khóc dở cười.

——

Món chính bữa cơm tối chính là rau dại ổ ổ thêm xào quay áp chảo ba sợi, cháo ngô đặc thơm phức được hâm nóng ở trong nồi.

Trời cũng sắp tối, Ngu Phong mới từ trên núi về, mặc dù trên mi, trên tóc dính sương, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy vẻ vui mừng.

“Không ngờ rằng khí trời còn lạnh như vậy lại có rất nhiều nấm , tiểu Diệp tử, có nhiều loại nấm ta không biết có thể ăn được hay không, nhưng vẫn hái về, ngươi xem rồi lựa chọn.”

Tô Diệp đáp một tiếng, đem khăn vải đã thấm nước ấm đưa cho y, “Ăn cơm trước đi!”

Ngu Phong vui vẻ làm ấm, “Được.”

Ăn cơm xong, Tô Diệp mới đem chuyện trong nhà của Tô Hoa đại nương nói cho Ngu Phong.

Ngu Phong trầm mặc một lát, nói : “Tô đại thúc là dân lưu lạc trên núi, một mình có thể đi săn thật sự có bản lĩnh , khi ta còn nhỏ đã được ông ấy chiếu cố nhiều lần, bây giờ đại thúc đã mất, dù thế nào ta cũng phải đi qua xem một chút.”

Tô Diệp gật gật đầu, đáp: “Đi thôi, trong nhà không cần lo ngại.”

Ngu Phong mấp máy môi, có chút khó xử nói: “Ta chuyến đi này ít nhất phải mất hai ba ngày, hai ngày này lại không thể đi vào huyện rồi.”

Tô Diệp không để ý lắm mà nói: “Sạp hàng không bày bán mấy ngày cũng không sao, nếu có người hỏi, thì nhờ Khương tiểu ca giúp giải thích một chút là được.”

Ngu Phong có chút ảo não bắt lấy tay của hắn, nghiêm túc nói : “Tiểu Diệp tử, ta lo lắng cho ngươi.”

Tô Diệp ngẩn người, không để lại dấu vết mà đem tay mình rút ra, “Ở đây dân phong thuần phác, cũng không có dân chạy nạn hay nạn trộm cướp. Huống chi, ta đã từng luyện võ cũng biết cuỡi ngựa bắn cung, nếu như thực sự gặp phải nguy hiểm, cũng không phải là không có năng lực phản kháng lại.”

Ngu Phong vẫn có chút không yên lòng, liên tục dặn dò, “Ngươi nhớ cẩn thận với Vu Tam một chút, Vu Huyện thừa lại tâm thuật bất chính, hắn ỷ có người nhà họ Vu làm chỗ dựa, nảy sinh thói quen khıêυ khí©h nắn quả hồng mềm(*)”

(*) hàm ý coi người khác là kẻ yếu mà lấn lướt bắt nạt.

Tô Diệp hung hăng liếc y một cái , “Ngươi cảm thấy ta là như quả hồng mềm?”

Nhìn thấy dáng vẻ đầy ngang ngược của tiểu song nhi, Ngu Phong cười hắc hắc, không khỏi an tâm hơn.

——

Hiếm khi Tô Diệp là người đầu tiên vào hộ tào ti.

Đã viết xong mười cái thẻ tre, Cổ Đinh cùng Biển Hoàn mới khoan thai tới chậm.

Cổ Đinh vừa đến thấy Tô Diệp, liền mở miệng hỏi: “Vì sao hôm nay không thấy Ngu tiểu ca tới bán bánh vậy? Mấy ngày liên tục phải ăn đồ ăn quê mùa của phòng ăn, thật sự là ăn không vô rồi! “

Biển Hoàn đồng cảm sâu sắc liền gật đầu đồng tình.

Tô Diệp giải thích đơn giản một phen, hai người đều thổn thức không ngớt.

Cổ Đinh từ trong l*иg ngực móc ra một cái hầu bao tinh xảo, hai tay nâng đến trước mặt Tô Diệp.

Tô Diệp không hiểu mà nhìn ông, “Cổ tiền bối cái này là ý gì?”

Cổ Đinh cười híp mắt nói: “Ăn hết nhiều bánh của tiểu Diệp như vậy, hương liệu nho nhỏ, chỉ là chút thành ý nho nhỏ.”

Tô Diệp nghe xong, lúc này mới đưa tay tiếp nhận, thành khẩn nói cám ơn.

Biển Hoàn lại bất mãn mà hừ một tiếng, thẳng thắn nói: “Cổ huynh đáp lễ cho Tô tiểu ca, cũng không nói trước một tiếng!”

Cổ Đinh không để ý đến sắc mặt thối của hắn, mà chỉ cười giải thích nói: “Bất quá là chỉ là chút ít hương liệu mà thôi, không coi là đáp lễ.”

Biển Hoàn lại không thèm chịu nể mặt mũi, giống như giận dỗi nói với Tô Diệp: “Biển mỗ bất tài trong nhà vừa vặn có mở lò gạch ngói nung vò gốm, nếu như Tô tiểu ca không chê, ngày mai ta liền gọi người nhà đưa đến một vài cái vò .”

Tô Diệp lắp bắp kinh hãi, phải biết rằng, đầu năm nay các loại gạch ngói không hề rẻ, yêu cầu về mặt kỹ thuật cũng không thấp, không nghĩ tới Biển Hoàn nhìn bảo thủ như thế lại là một phú nhị đại.

Nhớ lại lúc ý tưởng lúc trước , Tô Diệp nhịn không được mà hỏi luôn: “Xin hỏi tiền bối, nhà ngài còn có cái lu nước lớn không?”

“Lu nước? Muốn lớn cỡ nào?”

“Cao cỡ nửa người, to đến mức phải ôm cả sải tay mới hết.”

Biển Hoàn lắc đầu, “Cái ngươi nói là cái vò gốm, không phải cái lu. Hơn nữa, cho dù là lu gốm cũng không có cỡ lớn như vậy đâu.”

Lu gốm có hình dạng miệng nhỏ bụng lớn, khi bắt đầu làm có yêu cầu kỹ thuật tương đối khó khăn, xác xuất thành công lại thấp. Đáy lu hơi nhỏ nhưng miệng lại có đường kính lớn, lúc bắt đầu làm thì dễ dàng hơn, dùng để chứa đồ vật cũng thuận tiện hơn.

Tô Diệp suy nghĩ một lát, đề nghị: “Có thể làm hay không ? Theo vãn bối biết, lu lớn không những cất trữ được nước, cũng có thể để cả lương thực.”

Cổ Đinh ngẫm đi ngẫm lại, không khỏi vừa khen ngời vừa thở dài nói: “Nghĩ lại thật đúng là, nếu như đem lương thực để vào trong lu lớn, không chỉ tránh được ẩm, mà còn có thể phòng ngừa rắn, côn trùng, chuột, kiến phá hoại, có thể nói là một lần làm nhưng có nhiều công dụng !”

Biển Hoàn cân nhắc một chút, ngay sao đó nhẹ gật đầu, “Gần đây mưa nhiều, mặc dù là nhà của công khanh (*) cũng không tránh được có lương thực bị ẩm, Huyện lệnh đại nhân cũng vì việc này mà phát sầu. Nếu như cái vại lớn này được làm ra thật sự có thể chứa được lương thực, nhất định có thể giải quyết được vấn đề khẩn cấp này cho mọi người!”

(*) Công khanh : (Từ cũ) quan có chức tước cao.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện, thậm chí còn đứng lên làm động tác vái chào với Tô Diệp, trong giọng nói có sự nhiệt tình hiếm có, “Đa tạ Tô tiểu ca đã nhắc nhở “

Tô Diệp cũng đứng lên theo, cung kính mà đáp lễ.

Cổ Đinh nhìn hai người, ra vẻ đáng thương nói: “Vốn dĩ là ta còn muốn chiếm lợi trước, trông cậy vào lần tới tiểu Diệp lấy thêm bánh , có thể đặc biệt nướng cho ta một cái bánh lớn thôi, không nghĩ tới vẫn là Biển huynh càng tốt hơn.”

Biển Hoàn biết là hắn đang nói giỡn, cười lắc đầu, bắt đầu sắp xếp lại thẻ sách trên bàn.

Khóe miệng Tô Diệp nâng lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Cổ huynh không cần tiếc nuối, đúng lúc vãn bối cũng có chuyện muốn nhờ người.”

“A? Chuyện gì, tiểu Diệp cứ việc nói.”

“Nghe nói lúc trước Cổ huynh hay phải đi tới những nơi khác để bàn bạc công việc, chính là đi đến kinh thành thương lộ ở Hà Tây, chẳng biết có thể giúp ta tìm về một ít hạt giống dưa và trái cây được không ?”

Đất đai ở Ngu gia thôn có cấu tạo và tính chất tơi xốp, tầng đất khá mỏng, nếu không đủ mưa, thì bất kể chăm sóc tỉ mỉ như thế nào, cuối cùng sản lượng lương thực vẫn không cao, nên trồng loại dưa và trái cây là phù hợp nhất.

Cổ Đinh cũng không hỏi nhiều, chỉ cẩn thận nghe xong yêu cầu tìm hạt giống của Tô Diệp, sau đó liền sảng khoái mà đáp ứng.

Ba người đang nói chuyện, gã sai vặt tên là Diêm Tiểu Lộ bên cạnh huyện lệnh liền tới.

“Đại nhân sai ta đến hỏi một chút, vì sao hôm nay Ngu huynh đệ không đến bày sạp bán hàng?”

Tô Diệp khó hiểu nói: “Đại nhân tìm y có chuyện gì sao?”

Diêm Tiểu Lộ vội nói: “Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là ăn xong tương nấm rồi, cũng chưa có bánh xuân ăn, nên đại nhân cảm thấy rất thèm cái này “

Tô Diệp nhịn cười, trả lời: “Trong nhà người già (*) rồi, hai ngày nữa y mới có thể về.”

(*) Lời khéo léo để chỉ người chết.

“Thì ra là thế, ta lập tức về bẩm báo lại với đại nhân, ba vị tiên sinh, tiểu nhân xin cáo từ.”

Trong đầu Tô Diệp nhớ lại bộ dạng của Diêm Huyện lệnh, không nhịn được cười —— không nghĩ tới, người có tác phong nhẹ nhàng như Huyện lệnh đại nhân mà cũng là một người tham ăn a.

——

Sau khi làm xong việc ở huyện nha trên đường về nhà, Tô Diệp vừa đi vừa suy nghĩ, lần sau nếu đến ngày nghỉ sẽ đi mua một ít da heo, trong nhà còn có đậu tương, xay nhiều ra rồi làm nước sốt và một nồi sợi đậu phụ khô mang vào huyện bán , vỏ đậu , sợi đậu hủ cũng có thể thử làm chút ít.

Mặc dù chỉ là ý định nho nhỏ, nhưng lại khiến cho Tô Diệp cảm thấy một ngày trôi qua khá nhanh , trong lúc nhất thời, cảm giác không có Ngu Phong bên cạnh cũng cũng giảm đi rất nhiều

Hắn không ngờ rằng sẽ có người vì hắn mà nhọc lòng mai phục ở giữa đường, mục đích là chặn đường hắn.

Nhìn thấy khuôn mặt dài đang vênh váo lên của Vu Tam, lông mày tuấn tú của hắn nhíu chặt.

“Các ngươi muốn làm gì?” Tô Diệp bày ra tư thế phòng ngự, lạnh giọng hỏi.

Vu Tam ỷ vào việc bên cạnh mình có mười mấy huynh đệ trợ oai, ác thanh ác khí nói: “Còn làm gì? Giáo huấn ngươi chứ làm gì!”

Tô Diệp hừ một tiếng, lạnh lùng mà nhìn gã, “Vu Tam, giữa ban ngày, ngươi muốn cản đường hành hung sao?”

Biểu hiện của Tô Diệp làm Vu Tam nhớ lại lúc bị áp bức và lăng nhục —— lúc ấy gã đã bị một song nhi hù dọa sợ tới mức biến thành bộ dạng như một con rùa đen rút đầu, nên lửa giận trong lòng càng tăng lên.

Mặt gã vặn vẹo, giống như một con vịt đực bị dắt cuống họng kêu gào, “Hôm nay lão tử phải giáo huấn mày, khiến mày không dám bày sạp bán hàng ở huyện thành này nữa, lão tử muốn khiến mày không sống nổi ở cái huyện Vạn Niên, nhìn thấy lão tử thì phải đi đường vòng!”

Nét mặt Tô Diệp vẫn trầm tĩnh, trong lòng lại cố gắng giữ vững tâm lý.

Mặc dù nguyên thân đã từng học võ, nhưng lại không có bản lĩnh một mình chống lại mười mấy người hán tử cường tráng như thế. Hơn nữa, xung quanh nơi này là vùng hoang vu, trước không có thôn – sau không đến tửu lâu, bất luận là kêu cứu hay là chạy trốn đều không phải là lựa chọn thích hợp.

Tô Diệp siết chặt nắm tay một cái, vì kế hoạch của hôm nay là phải đánh gục tất cả mấy người này, bản thân mình mới có được một con đường sống.

Vu Tam cũng không có cho hắn quá nhiều thời gian để suy nghĩ, la hét vọt về phía. Tô Diệp, các gã hán tử hung thần ác sát cũng theo sát ở phía sau .

Trong tay mỗi người bọn họ đều cầm theo gậy gỗ thô to, trên mặt lại lộ ra vẻ vừa hung mãnh vừa trêu tức.

Tô Diệp chủ động tiến lên, dùng tốc độ nhanh nhất đoạt lấy cây gỗ của Vu Tam, vặn cánh tay một cái, ép hắn xuống đất.

“Ngao ——” Vu Tam lập tức phát ra âm thanh thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Đám tay chân nhìn thấy gã bị chiêu thức của Tô Diệp trấn giữ liền cứng ngắc đứng lại tại chỗ.

Mặt Vu Tam vặn vẹo , kéo cuống họng thúc giục, “Làm gì mà ngớ ra vậy, đánh cho ta! Cho dù thế nào cũng đánh chết !”

Lúc này đám tay chân mới kịp phản ứng, giơ cây gậy gỗ lên hô nhau xông lên.

Tô Diệp quyết định nắm thời cơ, bỏ ý định ban đầu là bắt lấy Vu Tam làm con tin, vung mạnh lấy cây gậy đánh nhau cùng phía bên kia.

Phải cảm thấy may mắn vì thời gian gần đây Tô Diệp vẫn chăm chỉ rèn luyện như thường, có thể ứng phó xong một phen, nhưng mà, cuối cùng đối phương vẫn áp đảo vì người đông thế mạnh, thời gian dần trôi qua, thể lực của hắn bắt đầu tiêu hao chống đỡ hết nổi, trên người bị trúng đòn liên tiếp .

Vu Tam giống như con rệp ghê tởm, vừa mới thoát khỏi vây hãm, liền bắt đầu đắc ý, “Ha ha ha ha… Như thế nào đây? Hối hận vì đã chọc đến lão tử không? Dám cướp lấy công việc buôn bán của lão tử, xem ta có đánh chết ngươi hay không!”

Đồng tử Tô Diệp càng thâm trầm, hắn không ngờ rằng chỉ là việc nhỏ, mà đối phương cũng nảy sinh ra ý định gϊếŧ người.

Không, hắn vừa mới sống lại ở kiếp này, còn hòa thuận sinh sống với nhiều người, hắn không thể chết ở chỗ này!