Chương 17: Phương pháp bí mật để chế biến tương nấm

[ Vô cắm liễu liễu mọc xanh ] (*)

(*) Cố ý trồng hoa hoa chẳng nở

Vô cắm liễu liễu xanh um

Có nghĩa là cố gắng trồng và chăm bón cho cây hoa thì hoa lại không ra, mà vô tình trồng cây liễu, không chăm bón gì thì liễu lại xanh tốt.

Nghĩa bóng là: Khi người ta mong muốn điều gì thì nó lại chẳng đến, điều không muốn đến, không nghĩ sẽ có nó thì nó cứ vô tình đến.

Tô Diệp mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã thấy Ngu Phong đang bắt đầu nhào bột rồi.

Trời còn chưa sáng, y lại không đốt đèn, có lẽ là sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tô Diệp.

Bên ngoài sương đã rơi xuống, vừa vén chăn lên, khí lạnh từ dưới mặt đất vù vù bay lên mà chui vào chăn.

Tô Diệp run rẩy nhanh chóng mặc áo bông vào, run rẩy há miệng dùng bàn chải bằng lông dê thấm một ít muối vệ sinh hàm răng —— cái bàn chải lông dê nho nhỏ này cũng là Ngu Phong làm cho hắn đấy.

Ngu Phong nhìn thấy bộ dáng của hắn, không nhịn được cười, ” Vừa mới nấu nước ấm, ở trong thùng, vừa lúc dùng rửa mặt đi. “

Tô Diệp vội vàng chạy tới múc hơn nửa chậu, trong lòng suy nghĩ, không có chậu chứa nước cũng rất khó chịu, mỗi lần dùng hết nước trong thùng còn phải đi gánh, khi về nhớ phải xem có bán hay không mới được.

Lúc này nước vẫn có độ nóng vừa phải, cũng không phỏng tay, Tô Diệp ngâm cả mặt vào trong nước, không kìm nén được mà than một tiếng, trong lòng xuất hiện một cảm giác hạnh phúc vô hình.

Ngu Phong càng vui vẻ, tay nhào bột càng có lực hơn.

Tô Diệp lau mặt nhắc nhở: “Ngày đầu tiên tạm thời làm ít một chút a, thử xem bán có được không đã.”

“Nhất định sẽ bán chạy.” Ngu Phong lạc quan nói, “Món Tiểu Diệp tử làm ăn ngon như vậy, sao mọi người lại không tranh nhau mua được cơ chứ?”

Tô Diệp bất đắc dĩ cười cười, tùy y đi —— nếu như bán không hết, thì có thể giống như lần trước bán bánh rau hẹ, làm cho bọn nhỏ trong thôn ăn là được rồi, bọn nhỏ càng mừng.

Tô Diệp dựa theo phương pháp của bản thân, lấy toàn bộ số nấm còn dư lại ra xào hết vừa vặn cũng được một hũ nhỏ, các đồ ăn được thái sợi cũng vừa nóng, rắc muối, rót dầu hạt hoa tiêu lên.

Phía bên Ngu Phong cũng đã nướng bánh đến độ dậy mùi thơm lên rồi, lần này dùng cái nồi lớn, một lần có thể nướng bốn năm cái, động tác của hắn cũng nhanh hơn, cuộn lật xoay chuyển, không có vẻ luống cuống lộn xộn một chút nào.

Đây là cách do bọn hắn thương lượng bàn bạc xong với nhau từ ngày hôm qua, vì để tránh chuyện lại bị người đánh cắp cách làm, nên quyết định nướng bánh ở nhà trước, đến khi bán tiện thể dùng cái nồi hâm lại sơ sơ là được.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, hai người giống như thường ngày, đẩy xe ba gác đi ra ngoài.

———

Hai ngày nay Vu Tam buôn bán cũng kiếm được một ít tiền lời, còn nhận được lời khen của người trong tộc, dường như trên khuôn mặt và trên người nảy sinh thêm sự trơ tráo, đắc chí không phân biệt được phương hướng .

Nhà gã ở ngay trong huyện, nên đến sớm hơn so với hai người Tô Diệp, thời điểm hai người đến, trước sạp hàng của gã đã có không ít người vây quanh.

Vu Tam nhìn thấy Ngu Phong đẩy xe ba gác tới, cái cằm muốn hất lên đến trời rồi, gã tiện miệng khıêυ khí©h, “Ơ, còn dám tới à? Cũng đừng đẩy một xe đầy đồ tới rồi lại đẩy một xe đầy đồ về a !”

“Lời nói này, cũng thật là ! Ha ha ha ha…” Bên cạnh còn có người hùa theo nở nụ cười.

Có người xem trò vui, cũng có người đồng tình.

Vu Tam liếc mắt nhìn, càng thêm đắc ý.

Tô Diệp cùng Ngu Phong đều không để ý đến gã, hai người phối hợp với nhau dựng chống sạp hàng lên.

“Đừng để ý đến gã, các ngươi cứ đem giá tiền hạ thấp xuống thêm một chút là có thể bán đồ ngay.” Tiểu ca bán mì nước lại gần nhỏ giọng nói thầm, “Hôm qua ta nghe từng người nói là, bánh nhà gã dùng ít nguyên liệu , cũng không quét mỡ, lấy ra từ trong nồi có hơn phân nửa là bị cháy đấy, so sánh hương vị còn kém xa các ngươi!”

Ngu Phong cười cười với hắn, cao giọng nói: “Nhìn thấy rồi, cho dù ta không hạ giá cũng có thể làm cho hắn bán ế đến mức khóc rầu!”

Tô Diệp nhìn bộ dạng đầy tự tin của y, không nhịn được mà nở nụ cười.

Không chỉ có Ngu Phong cảm thấy vui mừng, mà ngay cả Tiểu ca bán mì nước cũng ngẩn người, lầm bầm nói: ” Song nhi nhà ngươi nhìn thật xinh đẹp…”

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới ý thức được bản thân mình đã nói tới chuyện gì, bối rối mà nói xin lỗi, “Không phải, Ngu huynh đệ, ngươi đừng có hiểu lầm, ta đã là làm cha của đứa trẻ rồi, không có ý tứ gì khác…”

Ngu Phong vỗ vỗ bờ vai của hắn, không chút nào khiêm tốn nói: “Tiểu Diệp đúng là đẹp mắt.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Tiểu ca bán mì nước thở phào nhẹ nhõm, cười ngượng ngùng .

Tô Diệp trợn mắt liếc Ngu Phong một cái, nói: “Ta đi vào nha môn, chỗ này vất vả cho ngươi rồi.”

Khuôn mặt Ngu Phong thay đổi ngay lập tức sang biểu cảm nịnh nọt, “Không vất vả, tiểu Diệp tử cứ yên tâm viết chữ cho thật tốt.”

Tô Diệp đáp một tiếng, cầm lấy ba phần bánh cuốn, xoay người đi đến bậc thang.

Vu Tam bị lơ đi, trong bụng nghẹn mà thở ra một hơi, lúc này thấy Tô Diệp đi về hướng vào trong huyện nha, cố ý lớn tiếng nói: “Chỉ là một song nhi, lại không thành thành thật thật ở nhà mà ôm hài tử, còn dám ra đây, thật đúng là mất thể diện!”

Tô Diệp quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn chăm chú vào mặt gã.

Vu Tam theo bản năng lui về phía sau một bước.

Khuôn mặt thanh tú của Tô Diệp nhàn nhạt lộ ra nụ cười mỉa mai, âm thanh trong trẻo êm tai, ” Một đạp ngày hôm trước còn chưa đủ? Có muốn nếm thử lần nữa hay không?”

Vu Tam sửng sốt, Tô Diệp nói bằng giọng quan cách rất đúng , so với lúc tam thúc nhà gã cố ý khoe khoang còn chuẩn hơn. Gã nghe không hiểu, nhưng trong đầu lại bắt đầu kính nể .

Tô Diệp dùng ánh mắt ngăn động tác xông lên của Ngu Phong, nhấc chân tiến vào huyện nha.

Hình như bây giờ Vu Tam mới ý thức được, bộ dạng có bao nhiêu kinh sợ của bản thân gã lúc nãy.

Nhưng mà Tô Diệp đã đi rồi, Ngu Phong thì gã lại đánh không lại, đành phải tự trút giận lên vợ mình cho hả giận ——

“Làm gì mà ngẩn ra? Còn không làm nhanh lên! Nếu bây giờ lại có người chê là khó ăn, xem ta có bẻ gập tay của ngươi hay không!” Vu Tam ác thanh ác khí quát.

Nếu như không phải bên cạnh có người vây quanh, chỉ sợ gã còn muốn đạp thêm một cước.

Ả nữ nhân gầy nhom giật giật khóe miệng, dường như muốn giải thích, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt hung hãn của Vu Tam, nàng lại sợ sệt đem lời nói nuốt xuống.

Ngu Phong hướng xuống mặt đất xì một cái, “Tẻ nhạt ! Nổi giận lại đi đổ lên người vợ mình, Có phải là nam nhân không?”

Tiểu ca mì nước cũng vô cùng tán thành gật gật đầu.

Tay chân Ngu Phong lanh lẹ hâm nóng một cái bánh mỏng, quết tương nấm lên, rải một xíu đồ ăn thái sợi lên, cuốn lại, cầm cái xẻng lật lại, sau đó đưa cho tiểu ca bán mì nước một nửa, một nửa nhét vào miệng mình.

Tiểu ca mì nước đã chú ý quan sát từ sớm, tò mò hỏi: “Đây cũng là bánh sao? Lại mỏng đến như vậy!”

Ngu Phong không nói chuyện, cầm một nửa bánh kia đưa đưa về phía bên cạnh.

Vốn dĩ tiểu ca không có ý tứ tiếp nhận, nhưng mà bây giờ lại không thể chống cự lại sức hấp dẫn, thuận tay múc cho Ngu Phong bát súp mì , lúc này mới tiếp nhận bánh cắn một miếng.

“A…, ăn thật ngon! Lại có loại bánh ngon đến vậy? Ngu huynh đệ, hóa ra là vì bánh rất ngon nên ngươi không hề lo lắng!”

Những người xung quanh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này của bọn hắn, lúc này nhìn thấy phản ứng của Tiểu ca mì nước như thế, thì liền tò mò sôi nổi.

Ngu Phong nhân cơ hội gõ lên mép xe hô to: “Bánh xuân cuốn tương, bốn đồng một cái, hai đồng nửa cái đây!”

Ách… Ngu Phong nghẹn một cái,thật ra y muốn hô là “Món bánh xuân cuốn sợi đây” Nhưng mà không biết làm sao lại nói thành “cuốn tương” rồi.

Một tiểu ca đen đen gầy teo từ trong nha môn chạy đến, la lớn: “Ngu huynh đệ, cho ta hai cái, đại nhân nhà ta muốn nếm thử một chút!”

Người nọ là gã sai vặt bên người của Huyện lệnh, thường xuyên có ý chiếu cố mọi người, nên đám người bán hàng đều nhận ra hắn.

Ngu Phong vui mừng, khoái trá mà đáp một tiếng, “Được rồi, ngài chờ một lát!”

Bánh xuân và đồ ăn thái sợi ở bên cạnh cũng đã đủ nóng rồi, đảo một cái, quết tương lên, cuốn lại, đưa tới, lấy tiền —— chỉ nhìn động tác lưu loát của y, đã khiến cho người ta cảm thấy thú vị rồi.

“Ơ, cái bánh này lại thật mỏng, ngửi đồ ăn cũng thấy thơm, làm thế nào mà làm hay vậy?”

Không đợi Ngu Phong trả lời, gã sai vặt liền nhanh nói tiếp: “Ta chỉ là thuận miệng nên hỏi thôi, ngươi cũng đừng nói thật cho ta biết, tránh khỏi chuyện ngày khác ta lại bày ra cái sạp hàng, đoạt việc buôn bán của ngươi!”

Gã sai vặt nói rất lớn tiếng, giống như là cố ý để cho người khác nghe thấy vậy.

“Nếu như cảm thấy muốn học được thì cứ tới, ta đều tiếp lời!” Ngu Phong nói xong, thuận tay làm thêm một cái, y cân nhắc việc trả nhân tình cho người ta.

Gã sai vặt thoải mái nhận lấy, trước khi đi còn cố ý nhìn thoáng qua Vu Tam ở phía bên kia.

Cũng chọc tức Vu Tam, khiến cho cặp mắt nhỏ hi hí của hắn trợn tròn.

Có gã sai vặt bên cạnh Huyện lệnh làm người dẫn đầu, nên có mấy người đến mua thử một phần.

Có người còn dùng vải bố gói kĩ lại mang về nhà, cũng có người nóng lòng, cắn luôn một miếng ở ngay tại chỗ, ngay sau đó phản ứng cũng giống với tiểu ca mì nước, phát ra âm thanh sợ hãi thán phục, “Ôi! Thật là thơm! Khi ta ăn cảm nhận thế nào cũng giống như đang ăn thịt!”

Mọi người đang đứng xem như thế nào nghe thấy vậy, rốt cuộc cũng không nhịn được, nhao nhao đi qua vây quanh, người này nói “Cho ta một cái”, người kia nói ” Ta nếm thử nửa cái trước đã”, một lát sau, bánh ở bên trong sọt trúc liền ít đi một khoảng.

Mắt Vu Tam nhìn thấy, tức giận đến nỗi cái mũi thở khí cũng vặn vẹo lệch đi.

Không biết có phải bị câu ” Quảng cáo” kia của Ngu Phong ảnh hưởng hay không, rõ ràng mọi người đều cảm thấy rất có hứng thú đối với tương nấm, thậm chí còn có người hỏi có thể mua thêm một phần được không.

Ngu Phong cũng hào phóng mà quết một lớp đầy lên trên bánh cho người kia , vừa cười vừa nói: “Hôm nay không mang nhiều lắm, nếu như ngài cảm thấy ăn ngon, về ta sẽ làm nhiều thêm, rồi để lại cho ngài một phần.”

Người nọ chiếm được tiện nghi nhỏ, lại được Ngu Phong cam đoan, dĩ nhiên là vui vẻ mà đồng ý.

Lại không chỉ có một người, gã sai vặt đen đen vừa đi vào không lâu, thì lại ra, mở miệng liền hỏi: “Đại nhân nhà ta bảo ta hỏi một chút xem, tiểu ca có bán tương không?”

Ngu Phong thật sự không nghĩ tới chuyện ngay cả Huyện lệnh đại nhân cũng cảm thấy có hứng thú với tương nấm.

Y vừa mới nói như vậy, cũng không nên nuốt lời, đành phải đem lời nói lặp lại một lần, sau đó sắp xếp lại ống trúc nhỏ một chút, hòa hòa khí khí nói: “Chỉ làm đồ tươi ngon để ăn thử, lần tới sẽ làm nhiều hơn rồi đưa đến cho đại nhân.”

Gã sai vặt cũng không hề làm khó y, cầm ống trúc đi thông báo.

Tiểu ca mì nước trừng to mắt, nhịn không được cảm thán nói: “Lá gan ngươi thật lớn, ngay cả mặt mũi Huyện lệnh đại nhân cũng không nể nang!”

Ngu Phong gãi gãi đầu, trên mặt mang theo nụ cười thật thà chất phác, trong lòng lại đang nói… tướng quân nhà ta còn là Đại tướng quân đấy, các huynh đệ còn dùng thương đao mà nói chuyện với nhau , thế này thì có gì mà phải sợ!

Không chỉ có Tiểu ca mì nước, những người khác cũng nhao nhao lên, trên mặt mỗi người đều có thần sắc kính nể hoặc nghi ngờ.

Cách đó không xa, Vu Tam híp mắt lại, mờ ám chà xát hai tay mà lui về sau, núp vào bên trong bóng mờ, còn không dám làm chuyện gian ác nữa.

Ngày hôm nay, vượt quá dự đoán trước đó của Tô Diệp, không chỉ có bánh xuân bán được sạch hết cả, mà ngay cả tương nấm cũng được người khác đặt hàng trước rồi.

Coi như là giành được thắng lợi lớn.