[ Đi làm đều được đưa đi và đón về ]
Người Hộ tá trẻ tuổi cũng không cảm nhận được tâm lý lo nghĩ đề phòng của hai người, trái lại còn cười ha ha và nói: “Ngu huynh đệ, Tô tiểu ca, có một tin tức tốt muốn nói cho hai người biết!”
Tô Diệp nhíu mày, không nói gì.
Trên mặt Ngu Phong vẫn mang nụ cười, đứng cách bờ ruộng hỏi: “Là tin tức tốt sao, tin tức gì mà phải làm phiền Hộ tá đại nhân đích thân tới đây một chuyến vậy ?”
Hộ tá khoát khoát tay, “Ta cũng không phải là ‘Đại nhân’ cái gì, vốn dĩ chỉ là một người chạy việc, Ngu huynh đệ gọi ta là Mạc Nguyên là được rồi.”
Ngu Phong ôm quyền, “Mạc huynh đệ.”
Mạc Nguyên cười cười, chỉ chỉ người đứng bên cạnh hai người, nói rằng: “Nhị vị sai nha này là người lànm trong huyện nha, do huyện lệnh đại nhân đặc biệt phái qua đây để bảo vệ Tô tiểu ca đi đến trong huyện.”
Bảo vệ ?
Tô Diệp lộ ra thần sắc nghi hoặc, trực tiếp hỏi: “Huyện lệnh đại nhân muốn gặp ta?”
“Đúng vậy.” Một tên sai nha có chòm râu trên mặt, có lẽ là tuổi hơi lớn một chút, nên dường như thanh âm cũng thẳng thắn giống như thân hình của hắn vậy, “Đại nhân phái ta mời Tô tiểu ca đi vào huyện nha tham gia vào vị trí tuyển chọn công văn.”
Tô Diệp vừa nghe, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra là không có liên quan đến thân thế của hắn.
Huyện thái gia đích thân mời người đến, bất kể là có nguyện ý hay không cũng phải đi một chuyến mới được.
Bình thường ở trong lòng gia đình nông dân , Huyện lệnh chính là đại quan lớn như trời, các thím và đại nương tràn đầy kính nể, sôi nổi nói:
“Nơi này đã có chúng tôi rồi, Phong tử ngươi cùng Diệp tử đi đi.”
“Đúng vậy, không cần mà phải lo công việc trong ruộng này, mọi người nhất định sẽ làm cho ngươi thật tốt.”
Đầu óc của Tô Hoa đại nương hiểu nhiều hơn so với người khác, liền đem Ngu Phong kéo qua một bên, thấp giọng dặn dò, “Tô tiểu ca là một song nhi, cho dù có chuyện gì đi nữa, đến lúc đó ngươi ở bên cạnh che chở một chút, cũng không thể để cho người khác chiếm tiện nghi.”
Vốn dĩ Ngu Phong đã tính toán tốt cùng đi rồi, nghe Tô Hoa đại nương nói như lời của mẹ, nên càng kiên định hơn.
Cũng may, vô luận là Hộ tá hay là sai nha đều không có ý kiến gì đối với việc Ngu Phong đi theo.
Ngu Phong ở bên ngoài đi tham gia chiến tranh đánh giặc ba năm, cũng xem như là đã gặp qua một mặt của việc đời, Mạc Nguyên đi theo Hộ chính khắp ở hang cùng ngõ hẻm, việc hiếm lạ gì cũng thấy không ít, có hai người bọn họ nói chuyện ở trên đường, đoàn người cũng không cảm thấy lộ trình này nhàm chán.
Tô Diệp thỉnh thoảng cũng chen vào vài câu, không tốn chút sức nào liền hỏi được nguyên nhân của chuyện ngày hôm nay.
Thì ra là, mấy năm này liên tục đánh giặc khiến cho dân số ở vùng đất Trung Nguyên thay đổi vô cùng lớn, hoàng đế mới ra lệnh các nơi đều phải chỉnh sửa lại sổ sách theo dõi các hộ dân, khuyến khích dân lưu lạc về quê quán.
Huyện lệnh vùng này mới nhậm chức, là một quan thanh liêm(*) làm việc kỹ lưỡng, ông một mực tìm kiếm người phải biết viết chữ lệ, để chỉnh sửa hộ sách.
(*) trong sạch, rõ ràng.
Nét của chữ lệ đơn giản, khi viết dùng ít sức, còn tiết kiệm được bút mực thẻ tre.
Nhưng mà, vốn dĩ thời đại này người học chữ lại ít, phần lớn người luyện chữ còn lại là quan triều trước dùng chữ triện.
Toàn bộ Vạn Niên huyện, số người viết được kiểu chữ lệ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Vì vậy , Huyện lệnh mới cũng không đế ý thân phận song nhi của Tô Diệp, cho hắn một cơ hội tham gia tuyển chọn.
Chữ viết tay này là của chủ cũ, chủ của thân thể này vừa có thể viết chữ triện, cũng có thể viết chữ lệ, có lẽ là bị tư tưởng của triều trước và Vĩnh An Hầu ảnh hưởng, hắn dùng chữ lệ nhiều hơn một chút.
Không đến một canh giờ, mấy người đã đến huyện nha.
Nếu nói là “Tuyển chọn” cũng không nghiêm khắc một chút nào, với hình thức đọc trước mặt lão tiên sinh một nhóm thẻ tre, sau đó viết một chuỗi tên, toàn bộ quá trình kết thúc với thời gian vừa đúng nửa chum trà, thậm chí ngay cả mặt của Huyện lệnh đại nhân cũng chưa gặp qua.
Khác biệt duy nhất chính là, kết quả còn lại hai người đều là nam tử, có thể mượn cơ hội này trở thành quan cửu phẩm, hưởng bổng lộc của triều đình,Tô Diệp là song nhi, chẳng qua là được dùng tạm thời, mỗi ngày được lĩnh năm mươi đồng tiền công, thêm hai bữa cơm.
Chẳng qua là công việc viết sao chép lại, sau một tháng có thể nhận được một nửa tiền, đây cũng coi như là đặc biệt ưu đãi.
Tô Diệp còn cố ý hỏi thăm một chút, phía trên cho thời gian làm là ba tháng, đúng thời điểm mùa đông, là lễ khai thác ngày mùa.
Hơn nữa, mặt khác hai vị đồng sự đều là trưởng lão, ở thời đại này người đọc sách không thể nào không có khí chất công chính khiêm tốn nhã nhặn, nhìn qua cũng sẽ không chèn ép người trẻ tuổi như Tô Diệp, cũng sẽ không coi thường thân phận song nhi của hắn.
Gần như không cần suy nghĩ, Tô Diệp liền đồng ý.
———
Thời gian eo hẹp, nhiệm vụ lại nặng nề, ngày tiếp theo Tô Diệp lập tức muốn đến huyện nha đưa tin.
Huyện nha bắt đầu làm việc vào giờ mẹo, ở thời hiện đại tương đương với từ 5-7 giờ sáng, vào mùa đông thì lúc này trời còn chưa sáng.
Vì thế, bốn người cũng phụ trách làm công văn đều ngủ ở trong huyện nha, nhưng Tô Diệp là song nhi, nên nói cho cùng vẫn là không tiện, huyên lệnh liền cho phép hắn tới trước giờ Thìn (*) là được.
(*) Giờ Thìn từ 7h-9h sáng
Dù vậy, trễ nhất là năm giờ Tô Diệp cũng phải thức dậy, từ Ngu gia thôn đến huyện Vạn Niên, chỉ đi đường cũng phải mất hơn nửa canh giờ.
Từ sớm Ngu Phong đã chuẩn bị mọi thứ gọn gàng và chờ ở một bên, Tô Diệp thấy vậy ít nhiều cũng có chút bất đắc dĩ, “Ta đi một mình là được rồi, công việc đất đai nhiều, cũng không thể để cho mấy người Tô Hoa đại nương làm hộ mãi được.”
“Không sao, cùng tiểu Diệp tử đi đến huyện nha, rồi ta trở về làm việc cũng được.”
“Như vậy đi qua đi lại, ít nhất cũng tốn mất một canh giờ.”
“Ta chạy nhanh lắm.” Ngu Phong kiên trì nói cười ha ha.
Tô Diệp không còn cách nào, đành phải tùy ý y.
Vốn dĩ Ngu Phong còn muốn dùng xe ba bánh chở hắn đi, lại bị Tô Diệp nghiêm túc cự tuyệt— cũng không phải mình không có chân, đã có chân sao có thể không sợ mất mặt mà để cho y kéo ?.
Nắng sớm giữa ánh sáng ban mai mờ nhạt, Tô Diệp loáng thoáng nhìn thấy có bóng người đang làm việc trên đồng ruộng, có người còn thức dậy sớm hơn so với bọn hắn.
Quần áo mới Tô Diệp mặc trên người là do Tô Hoa đại nương dùng bông tơ làm—- còn vì công việc mới của hắn mà có lòng gấp gáp làm ra, nguyên liệu bên trong là sợi tê hơi thô sơ, nhưng mà lại rất ấm áp.
Không cần nói hắn nghĩ cũng biết, cái này nhất định là thêm một lớp bông dày, hơn nữa cũng không tăng thêm sợi tê thô.
Quần áo của Ngu Phong rõ ràng chỉ là một lớp mỏng.
Thời tiết rất lạnh, khi nói chuyện đều có làn hơi khí trắng bay ra.
Nhìn con đường chính bằng phẳng, Tô Diệp dậm chân một cái, hào hứng bừng bừng nói: “Đến đây, chúng ta thi sức khỏe, xem ai chạy nhanh hơn?”
Ngu Phong ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Diệp tử muốn thi chay cùng với ta ?”
Rõ ràng là bị xem thường, Tô Diệp tức giận liếc y một cái, “Hoàn cảnh đang có lợi cho việc rèn luyện cơ thể, cũng không phải nhất định là thắng.”
“Được” Ngu Phong cười ha ha đáp ứng.
“Liền chạy đến nơi đó là được, thua phải mời ăn cơm sáng.” Tô Diệp chỉ vào một gốc cây hòe lớn cách đó một trăm thước, thuận miệng nói.
“Ừ.”
“Chuẩn bị — Bắt đầu!”
Tô Diệp tựa như một trận gió xông ra, nhưng mà chỉ chạy được mười thước, liền có cảm giác không thở nổi, theo lý thuyết nguyên thân này cũng là người biết cưỡi ngựa bắn cung, không ngờ lại suy yếu thành cái dạng này.
Ngu Phong cố ý chạy không xa, một mực bên cạnh hắn để bất cứ lúc nào cũng có thể giúp đỡ.
Thấy dáng vẻ hắn khó chịu, vội vàng dừng lại bàn bạc: “Tiểu Diệp tử có phải là không thoải mái hay không, không cần so hơn thua, từ từ đi cũng không trễ.”
Tô Diệp nhìn y một cái, giả bộ bày ra bộ dạng khó chịu, nhưng dưới chân cũng không dừng, mà chạy chầm chậm.
Mặc dù Ngu Phong có đi, nhưng cũng không quên “nhiệm vụ” để ý đến Tô Diệp, y vẫn liên tục chú ý tình hình lúc này của Tô Diệp, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Thời điểm cách cây hòe lớn khoảng hai ba thước, Tô Diệp đột nhiên phấn chấn, giống như một con thỏ lao lên.
Ngu Phong sửng sốt, vẻ mặt mông lung ngốc nghếch.
“Ha ha ha ha, ta thắng rồi!” Tay Tô Diệp chống đầu gối, cười ha ha.
Trong đồng cỏ rộng lớn, giọng nói trong trẻo dễ nghe của tiểu song nhi làm cho những người nông dân đang làm việc đều đứng thẳng lưng tò mò nhìn sang.
Tô Diệp lại không cảm nhận được chút nào, khó có được một lần lộ ra vẻ hoạt bát, “ Mời khách! Mời khách! Không được phép ăn quỵt!”
Đồng tử của Ngu Phong sáng như sao thủy, chứa đầy sự cưng chiều, “ Được, muốn ăn cái gì? Ta cũng mua cho ngươi,”
“Đến lúc đó lại nói!” Tô Diệp hừ một tiếng, hất cằm tiếp tục chạy về phía trước, “Lại so một trận nữa? Lần này không đánh cược.”
“Đều theo ý ngươi.” Hán tử tốt tính mà đáp một tiếng.
Thiếu niên gầy gò bước nhỏ từng bước vui sướиɠ mà chạy về phía trước, hán tử cao lớn nhắm mắt cùng chạy.
Nông dân làm việc nhìn thấy cảnh tượng này,trên mặt không khỏi lộ ra sự vui vẻ.
Thật tốt.
————–
Huyện Vạn Niên nằm ở trung tâm huyện thành, trước cửa có chín bậc thang, trước mặt bậc thang có một khoảng đất trống, khu vực đó dùng đất vàng đắp lên, mặc dù có mưa cũng sẽ không quá lầy lội.
Lúc hai người Tô Diệp đến, sắc trời đã sáng rõ rồi, trước khoảng đất trống còn có mấy gian hàng thức ăn lẻ loi rời rạc không tập trung, hình thức buôn bán cũng na ná như nhau, ngoại trừ mì nước, chính là bánh kê, phần lớn đồ ăn đều lạnh rồi.
Tô Diệp không khỏi có chút thất vọng.
Ngu Phong vội vàng nói: “Ta mua cho người tô mì nóng, ta mới vừa nhìn rồi, còn có chút khí nóng a.”
Tô Diệp lắc đầu, “Trong nha môn có cho cơm, là ngươi nên dùng bữa sáng, ăn tô mì rồi hãy về, đừng để đói bụng.”
Ngu Phong cười gật đầu một cái, “Hiểu rồi, mau vào đi thôi, nếu không sẽ chậm trễ, sợ rằng đại nhân không thích.” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt lại không bỏ được mà cứ nhìn theo Tô Diệp.
Khóe miệng Tô Diệp không khỏi cong lên, dặn dò: “Giờ thân là có thể xong việc, khi đó dọc đường cũng có nhiều người hơn, ta tự về là được rồi, ngươi không cần phải đi một chuyến nữa đâu, rất mệt.”
Ngu Phong cười cười, không lên tiếng.
Tô Diệp chỉ coi là y đã đồng ý, xoay người đi vào huyện nha.
Ngu Phong nhìn thân ảnh của hắn dần dần biến mất, lúc này mới lưu luyến không rời mà bước đi.
Về phần đồ ăn sáng thì y không cam lòng dùng tiền mua.
Trong nhà còn có bánh rau hẹ Tô Diệp nướng trước đó một ngày, hâm nóng một chút là có thể ăn, so với những thứ này món ăn đó còn ngon hơn.
Tô Diệp vào huyện nha, đúng lúc gặp phải một vị đồng sự đã gặp vào ngày hôm qua.
Trên tay người nọ bưng đồ ăn nóng cùng hai cái bánh kê trộn với vài thứ khác, khi thấy hắn, người nọ cũng sửng sờ.
Tô Diệp chào hỏi trước, “Đại nhân chưa dùng cơm sao?”
Người nọ khoát tay, “Đều là người cùng nhau làm việc, không cần câu nệ như vậy, kẻ hèn tôi họ Cổ, tên chỉ có một chữ ‘Đinh’ , nếu Tô tiểu ca không chê, gọi ta là ‘Cổ huynh’ là được rồi.”
Xem tuổi của ông ta ít nhất cũng đã hơn bốn mươi tuổi, cũng không thích hợp ngang hàng để nói chuyện, Tô Diệp cung kính kêu một tiếng “Cổ tiền bối”.
Cổ Đinh cười cười, nhìn qua vô cùng ôn hòa, ông liếc nhìn cơm canh trên tay, dường như lúc này mới kịp phản ứng, liền đưa tới trước mặt Tô Diệp, “A, suýt nữa thì quên, chuẩn bị mang cho Tô tiểu ca đây, nhân lúc còn nóng thì ăn đi!”
Tô Diệp thoáng kinh sợ, vội vàng giơ tay nhận lấy, thành khẩn nói cảm ơn, “Đa tạ tiền bối đã chú ý đến, vãn bối thất lễ”
“Không cần cảm tạ ta, là huyện lệnh đại nhân phân phó, ngươi tới muộn, đại nhân căn dặn chúng tôi mang đến cho ngươi.”
“Huyện lệnh đại nhân?”
Cổ Đinh hạ thấp giọng, nhắc nhở: “Là Tào huyện thừa(*), người giúp việc đắc lực của huyện lệnh đại nhân, lần này người chủ quản việc biện soạn hộ sách là ông ấy.”
(*) Quan thừa : Quan giúp việc thời xưa.
Tô Diệp vội vàng gật đầu, cảm ơn thêm nhiều lần.
Cổ Đinh cười ha ha nói: “Tô tiểu ca không cần phải lo lắng, Huyện lệnh đại nhân rất hiền lành, chắc chắn sẽ không làm khó ngươi.”
Tô Diệp cười cười, không nhiều lời.
Hai người làm bạn đi đến chỗ làm việc, dọc đường đi, từ đầu đến cuối Tô Diệp vẫn bước sau nửa bước, Cổ Đinh chú ý tới điểm này, chỉ gật đầu mỉm cười.
Hộ tào ti (*) của nha môn là một tiểu viện riêng, gồm có chính đường, phòng sách thẻ tre, phòng giải khát, phòng ngủ, nhà xí, đầy đủ mọi thứ, trong ngày thường có người chuyên phụ trách quét tước, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.
Tào: cơ quan chuyên ngành của nhà nước thời xưa, phân theo chức mà làm việc.
Trong đình có trồng hai cây đại thụ lớn. hai cánh tay người ôm không hết, nhìn qua chắc là cây bào đồng (*), đốm nhỏ lẻ loi có lá cây lộ ra , mơ hồ có thể thấy được ổ chim trên cành cây
(*) Cây bào đồng :Một mình hắn đi tới phòng giải khát, vội vã ăn cơm canh, lúc này mới có người tiến vào phòng sách thẻ tre là một vị đồng sự khác, hắn liền chào hỏi người nọ.
Theo lời của Giả Đinh, hắn đã biết tên của đối phương là Biển Hoàn.
Biển Hoàn vốn là thầy dạy học ở huyện thành phương Bắc, tuổi tác tương đương với Cổ Đinh, khuôn mặt có chút nghiêm túc, cách nói chuyện và làm việc có lễ nghĩa chu toàn.
Tào huyện thừa khoảng chừng năm mươi tuổi, mặt mũi hơi mập, trên môi và cằm có chòm râu ngắn ngủn, khi cười lên rất hòa khí.
Chỉ gặp mặt ông một lần, sau khi nói mấy lời động viên thì ông rời đi.
Tô Diệp yên lặng vui mừng một chút, cấp trên cùng người làm chung xem ra không tệ, có lẽ ba tháng này cũng không tính là gian nan.
Ngày đầu tiên đi làm, việc làm cũng không hề nặng nề.
Tô Diệp không nói nhiều, chữ viết vừa nhanh lại vừa đẹp, chân tay linh hoạt sẽ chủ động làm mọi việc, không qua nửa buổi đã giành được hảo cảm từ hai vị tiền bối.