Chương 15: Quyết Định Của Vũ Hoàng



Tự sát? Thương Linh sẽ tự sát sao? Đương nhiên là không! Trừ khi đầu óc hắn có vấn đề, nếu không muốn hắn tự sát? Nói giỡn a, ai lại muốn tự sát? Tự sát không phải là bị gϊếŧ, nói dễ thì cũng dễ, chỉ do một ý nghĩ. Nếu nói khó, một người bình thường, cho dù đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không tự sát ( chết rồi lấy gì tự sát). Thương Linh lại có thực lực cường đại như vậy, lại mong hướng về Cửu Đỉnh Giới một vạn năm, ngươi kêu hắn đi tự sát, đó là không có khả năng.

Lúc này, Đằng Thanh Sơn không biết Thương Linh đang suy nghĩ gì, nhưng hắn lại biết, chỉ cần Vũ Hoàng còn ở đây, Thương Linh căn bản không dám làm gì mình. Thân thể vạm vỡ của Vũ Hoàng đứng trước mặt đám người Đằng Thanh Sơn, ngăn trở áp lực khủng bố của Thương Linh.

Năm người Đằng Thanh Sơn, Bùi Tam, Tần Lĩnh, Lý Thái Bạch, Liễu Vân nhìn thân thể cao lớn của Vũ Hoàng, trong lòng nổi lên một cái cảm giác khó hiểu. Năm người tự hỏi trong lòng: “ Lẽ nào làm Đại ca sẽ phải liều mình vì huynh đệ sao?”

Đáp án rất rõ ràng, khẳng định là như thế!

Ba lão đầu bên kia, nhìn Vũ Hoàng như vậy, trong mắt nổi lên một tia đố kị. Bọn họ đến từ vị diện khác, Vũ Hoàng căn bản sẽ không để ý tới ba người bọn họ. Có thể nói là Vũ Hoàng người bênh vực huynh đệ của mình, còn phần vị diện khác Vũ Hoàng sẽ không để ý tới. Hơn nữa, lúc ba người đi tới Cửu Châu liền cùng Vũ Hoàng nảy sinh một chút ma sát nhỏ. Cho nên, Vũ Hoàng không cần phải chiếu cố bọn họ.

Lại nói, ba người này đều già như vậy, Vũ Hoàng cũng không muốn cùng đối phương kêu huynh gọi đệ. ( chú ý: cho dù là chí cường giả cũng không thể tùy ý cải biến hình dạng của mình, có thể trong một thời gian ngắn cải biến một chút, nhưng vẫn sẽ hiện lộ ra khuôn mặt ban đầu. Chỉ có tại trước khi đột phá Tiên Thiên là hình dạng gì thì sau đó vĩnh viễn là như thế. Về phần ba lão này có thể trở thành chí cường giả, nhưng tại sao khi đột phá Tiên Thiên lại già như vậy, cài này cũng sẽ không nói tới… hắc hắc!)

Nhìn Vũ Hoàng, khí tức đang cuồng loạn bạo động trong người Thương Linh bỗng nhiên trở nên bình tĩnh lại, con ngươi đen thui đứng yên không dao động, tựa hồ là không nhớ rõ vừa rồi mình vừa nổi giận.

Một lúc lâu, Thương Linh mở miệng nói: “ Tốt, Đại Vũ, nể mặt ngươi một lần nữa, nhưng lần này cũng là lần cuối cùng!”

Thương Linh giọng điệu rất bình thản, nhưng trong bình thản lại tràn ngập khí tức cuồng bạo. Dường như, nếu Vũ Hoàng còn một lấn thêm một bước, hắn Thiên Vị giả Thương Linh sẽ trả giá hết thảy để gϊếŧ chết hắn.

Thương Linh mới nói xong, áp lực khủng bố trong hư không nháy mắt biến mất, mọi người toàn thân liền nhẹ đi, trong lòng cũng thở dài một hơi. Mọi người rất ít khi thấy Thương Linh nổi giận, nhưng một khi nổi giận ai cũng không cản được. Có thể, chỉ có Vũ Hoàng mới có thể ngăn cản được.!

Ngay khi Thương Linh chuẩn bị xoay người bỏ đi, Vũ Hoàng mở miệng nói.

“ Không, đây không phải là lần cuối cùng, bởi vì ta mong muốn ngươi cho ta một cái mặt mũi, đây mới là lần cuối cùng, để Thanh Sơn, đồng thời cũng là vì ngươi. Cái này thể diện ngươi nhất định phải cho.” Thấy Thương Linh nhượng bộ, trong mắt Vũ Hoàng hiện lên một tia đắc ý, tiến lên nói.

“Ngươi còn muốn làm gì?” Nhìn Vũ Hoàng, Thương Linh cố nén tâm tình muốn bạo phát ra đến, thanh âm bén nhọn của hắn rung động toàn bộ không gian.

Không chỉ có Thương Linh gầm lên, ngay cả mọi người đều kinh ngạc. Thương Linh đã nhượng bộ rồi, Vũ Hoàng còn không nhượng bộ?! Lẽ nào Vũ Hoàng thực sự không sợ Thương Linh nổi điên lên sao? Lúc một người bị ép đến mức không thể chịu đựng là lúc hắn không cần để ý gì cả!

“ Đem cái thuật kia cho ta.” Vũ Hoàng cũng không có vì tiếng quát của Thương Linh lùi bước, bình tĩnh nhìn Thương Linh nói.

Vũ Hoàng vừa nói ra miệng, hai mắt Thương Linh bỗng nhiên trợn trừng, trong mắt trần ngập tơ máu. Sau một phút, Thương Linh mang theo một cổ vô cùng khí thế lao tới trước mặt Vũ Hoàng, nắm tay xé rách không gian hướng đầu Vũ Hoàng ném tới.

Thấy như vậy một màn, tất cả mọi người kinh hô. Rõ ràng, Thương Linh rốt cuộc bạo phát, rốt cuộc tại Vũ Hoàng được một tấc lại tiến lên một thước sau bạo phát!

"Đại ca!"

"Đại ca!"

"Đại Vũ!"

"Tổ sư!"

Đột nhiên, đấm người Thanh Sơn, Tần Lĩnh, Bùi Tam kêu lên. Nhưng tốc độ của Thương Linh thật sự quá nhanh rồi, căn bản không để cho bọn họ một cái phản ứng động tác. Sau một phút, lấy Thương Linh cùng Vũ Hoàng làm trung tâm, một cái đường kính hai thước hắc động xuất hiện, đem hai người nuốt chững vào trong đó, biến mất trên mặt đất.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người ngây dại. Thương Linh bạo phát, mang theo Vũ Hoàng tiến nhập hư không, kết quả sẽ thế nào? Ai cũng không biết.

“ Đại ca đi nơi nào rồi?!” Thanh Sơn quay về Tần Lĩnh đám người hét lớn một tiếng.

Nhưng mà, ai cũng không có thể trả lời Đằng Thanh Sơn. Lúc này, Thanh Sơn vô cùng phiền muộn, trong lòng tự thẹn, là mình hại Vũ Hoàng, hại một cái mới biết đại ca!

“Thanh Sơn đệ.” Bùi Tam thất thần trong chốc lát liền khôi phục tinh thần, trong mắt lóe ra một chút phứt tạp, cánh tay vỗ vào trên người Thanh Sơn nói: “ Chuyện như vậy, chúng ta cũng không thể ra sức, ngươi cùng không cần tự trách, đây là chuyện không phải là do chúng ta khống chế được. Muốn trách, cũng chỉ có thể trách vận khí của ngươi không tốt.”

“Đại Vũ hắn không có việc gì.” Đột nhiên một thanh âm băng lãnh vang tới.

Trọng mắt Tần Lĩnh hiện lên một tia quang mang diễm lệ, lạnh nhạt nói: “ Đại Vũ thực lực không kém Thương Linh bao nhiêu, muốn gϊếŧ Đại Vũ, hắn cũng phải đem mạng hắn bồi theo.”

“ Tần Lĩnh nói không sai, lão Vũ sẽ không có việc gì, sau nữa giờ, lão Vũ tự động sẽ bị Cửu Châu Đỉnh truyền tống đến nơi này. Thương Linh muốn trong nữa giờ gϊếŧ lão Vũ? Hừ, chuyện đó căn bản là không có khả năng.”

Một bên, mặc một bộ bạch y Lý Thái Bạch trên mặt lộ không có gì sắc mặt nói. Nói xong, còn không có quên uống một ngụm rượu ngon, quay sang Đằng Thanh Sơn quơ quơ cái chai nói: “ Ngươi gọi là Đằng Thanh Sơn sao? Sau này ta cũng gọi ngươi là Cửu đệ, có muốn hay không uống một hớp?”

Nghe được Tần Lĩnh cùng Lý Thái Bạch nói, Đằng Thanh Sơn đang lo lắng dần dần bình tĩnh lại, không có nói gì nhiều, tiếp nhận bình rượu trong tay Lý Thái Bạch, liền từng ngụm từng ngụm uống vào.

Đằng Thanh Sơn lúc này, trong lòng rất là hỗn loạn. Chuyện ngày hôm nay xảy ra thật sự nhiều lắm, không, phải nói trong một năm này chuyện xảy ra quá nhiều.

Nhìn trước mắt rõ ràng Tần Lĩnh, Lý Thái Bạch, còn có Liễu Vân, những người này đều là tồn tại trong truyền thuyết. Đều là mấy nhân vật của mấy nghìn năm trước, nhưng lại đứng trước mặt mình. Này là nói lên cái gì? Nói lên Vũ Hoàng nói tất cả đều là sự thực!

Lẽ nào, mình thực sự phải ly khai Cửu Châu sao? Rời khỏi người thân của mình? Nếu như mình rời khỏi, còn bọn họ thì sao? Cha mẹ, Hồng Vũ, Hồng Sương, Lý Quân, Hình Ý Môn, bọn họn thì sao?

Nghĩ tới đây, Đằng Thanh Sơn lại hỗn loạn lần nữa, uống rượu tốc độ cũng nhanh lên. Kỳ dị là bình rượu của Lý Thái Bạch chỉ có to một chút, nhưng Thanh Sơn uống lâu như vậy lại không uống hết, giống như rượu ở bên trong là vô tận vậy.

Nhìn kiểu uổng rượu của Đằng Thanh Sơn, Bùi Tam khe khẽ thở dài, rõ ràng hắn đau khổ. Tần Lĩnh lại thờ ơ lạnh nhạt, nhưng Lý Thái Bạch lại rất đau lòng, thầm nghĩ: “ nhóc con, đừng uống nhiều lắm, tuy rằng bên trong bị ta mở một cái không gian để đựng rượu, nhưng cũng không phải là vô cùng vô tận nha!”

Rốt cục, tâm tình Đằng Thanh Sơn coi như tốt hơn một chút, hô to một tiếng, đem bình rượu ném cho Lý Thái Bạch, ánh mắt lộ ra sự kiên định, thầm nghĩ: “ Mặc kệ thế nào, cho dù chết ta cũng sẽ không rời khỏi các ngươi!”

Nghĩ tới đây, Đằng Thanh Sơn cảm thấy mình thật có lỗi với người đại ca “Vũ Hoàng” mình mới nhận này

Tuy rằng Tần Lĩnh, Lý Thái Bạch hai người nói Vũ Hoàng không có việc gì, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn có một chút lo lắng.

Về phần Đạo Tử, Thanh Lâm, Hoàng Phật ba vị cường giả lại an tĩnh ngồi ở sát biên tu luyện.

Nữa giờ liền rất nhanh trôi qua, tại mọi người nhìn kỹ, trên bình thai không gian phát sinh một tiếng xé rách, một cái hắc động xuất hiện, một thân ảnh cao to từ trong đó nhảy đi ra.

Từ trong hắc động nhảy ra tới không phải ai khác chính là Vũ Hoàng.

Chỉ có điều, lúc này Vũ Hoàng toàn thân quần áo đã trở nên rách nát không chịu nỗi, trên người vết thương cũng không ít, khóe miệng còn có một vết máu tươi. Nhưng mà, nhìn

Vũ Hoàng có vẻ vô cùng chật vật, khóe miệng lại toát ra một tia mỉm cười đắc ý.

“Đại Vũ” Thấy Vũ Hoàng xuất hiện, Tần Lĩnh là người thứ nhất lên tiếng, con ngươi màu lam không có biểu hiện ra cái gì. Nhưng mơ hồ, trong con ngươi lạnh lùng ấy lại trôi qua một chút quan tâm.

“ Ta nói rồi, không có việc gì cả, chỉ có điều hơi thảm một chút mà thôi.” Nhìn Đại vũ như vậy, Lý Thái Bạch nhàn nhã nói đùa.

Một thân áo hồng Liễu Vân sắc mặt lộ ra vẻ tươi cười, tại Liễu Vân trong lòng, tổ sư của mình là vô địch. Cho dù là Thương Linh, tại Liễu Vân trong lòng cũng không thể so sánh với Vũ Hoàng.

“Đại ca!” Bùi Tam cùng Đằng Thanh Sơn đồng thời hô, trên mặt lộ ra sự vui mừng.

Nhìn thấy mọi người xuất hiện, tâm lý trở nên thoải mái. Nhưng là, mọi người phát hiện một vấn đề, đó chính là Thương Linh đâu? Lẽ nào bị Vũ Hoàng gϊếŧ chết rồi?

“Thương Linh đâu?” như trước vẫn là Tần Lĩnh hỏi ra vấn đề này, thanh âm lãnh đạm vừa thoát ra, nhất thời khiến mọi người chú ý.

“Hắn?” Vũ Hoàng từ không trung hạ xuống, khóe miệng hơi nhếch lênh nói: “ Hắn đi sám hối rồi.”

Nghe được Vũ Hoàng nói, bao gồm cả Tần Lĩnh bên trong, mọi người trên mặt lộ ra vẻ kinh dị. Thương Linh sẽ đi sám hối sao? Như thế nào có thể? Thương Linh là ai? Người tự xưng là “ Lão Thiên”, ngay cả Vũ Hoàng đều là phân thân của hắn, hắn sẽ sám hối sao?!

Thế nhưng, lời nói của Vũ Hoàng lại không có một người nào nghi ngờ. Nếu Vũ Hoàng nói như vậy, như vậy Thương Linh nhất định đã bỏ đi. Tự nhiên, mọi người không có ngu ngốc sẽ cho rằng Thương Linh bị Vũ Hoàng gϊếŧ chết.

“Được rồi!” Đột nhiên, Vũ Hoàng sắc mặt lộ ra một tia nghiêm túc, thổ năng lượng xuất hiện toàn thân, trên người vết thương rất nhanh khép lại, một cái áo khoác tím lần nữa bay lên bao phủ tại sao lưng.

Con ngươi đen nhánh của Vũ Hoàng đảo qua mọi người, đồng thời đảo qua ba lão đầu nói: “ Bây giờ, chú ý nghe ta nói.”

Nghe Vũ Hoàng vừa nói như thế, mọi người sắc mặt đồng thời trở nên nghiêm túc, Lý Thái Bạch vốn còn muốn uống rượu điều dừng lại động tác, ánh mắt ngưng tụ tại trên người Vũ Hoàng. Từa hồ, chuyện Vũ Hoàng sắp nói rất là trọng yếu giống nhau.

Xa xa Đạo Tử, Thanh Lâm, Hoàng Phật ba người hai mắt nhắm bổng nhiên mở ra, hướng Vũ Hoàng nhìn lại.

Đằng Thanh Sơn cùng Bùi Tam liếc nhau, không có động tác gì, rõ ràng hiểu được tầm quan trọng lời nói tiếp theo của Vũ Hoàng.

Dưới cái nhìn của mọi người, Vũ Hoàng đi tới Đằng Thanh Sơn bên người, bàn tay to vỗ vỗ lên vai của Đằng Thanh Sơn hỏi: “ Có phải không muốn rời đi người thân của mình? Có phải ngươi phải chờ tới bốn trăm năm sau mới rời khỏi Cửu Châu?”

“Đúng!” Đối với vấn đề của Vũ Hoàng, Đằng Thanh Sơn không chút do dự trả lời.

Nhìn Đằng Thanh Sơn, Vũ Hoàng trên mặt lộ ra một tia hiểu ý nụ cười, gật đầu nói: “ Tốt, như vậy ta Vũ Hoàng quyết định, chúng ta đợi bốn trăm năm sau rời khỏi!”

“Cái gì!” Nghe Vũ Hoàng nói, sắc mặt Tần Lĩnh biến đổi, Lý Thái Bạch nao nao, Liễu Vân cũng nhíu mày, Bùi Tam lại lộ ra một chút kinh ngạc, mà ngồi bên cạnh ba lão già đã đứng lên sau khi Vũ Hoàng vừa nói xong.

Mà bản than Đằng Thanh Sơn còn đang thất kinh, trong mắt tràn ngập vẻ phức tạp. Hắn… là đang giúp ta sao? Vì sao…

“Dựa vào cái gì!?” Rồi đột nhiên, một thanh âm oán giận vang lên.