"Dạ, tần thϊếp hiểu rồi." Vân Tịch Dao chỉ có thể cam chịu đi tới, nàng cũng nghĩ tới từ chối rời đi, nhưng đối phương có địa vị cao hơn nàng, lại có Thái hậu ủng hộ, nàng vẫn là thật sự không phải nhận được sự ưu ái và yêu mến của Tư Đồ nên chỉ có thể vâng lời đi tới."Haha, Vân muội muội ngồi đi, tỷ tỷ có rất nhiều điều muốn nói với muội."
"Dạ." Vân Tịch Dao ngồi xuống đối diện, cúi đầu, lắc lắc chiếc quạt lụa trong tay, khó có thể để người ta nhìn rõ mình đang suy nghĩ gì.
Lý Vân Nhi liếc nhìn Vân Tịch Dao đang cúi đầu, đưa chiếc quạt lụa cho cung nữ bên cạnh, yêu cầu đứng sang một bên quạt cho mình.
Vân Tịch Dao cúi đầu ngồi đó bất động, nàng đang đợi Lý Vân Nhi mở miệng nói trước, dù sao đối phương yêu cũng là người yêu cầu nàng ở lại, chắc chắn sẽ nói gì đó.
Quả nhiên, một lúc sau, Lý Vân Nhi mở miệng nói: “Vân muội muội, muội không cần câu nệ như vậy, có thể ngẩng đầu lên, nếu để hoàng thượng hoặc các tỷ tỷ khác nhìn thấy, còn tưởng rằng bản Chiêu Nghi khi dễ muội."
Vân Tịch Dao nghe vậy giật mình, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt có chút sợ hãi "Dạ, tần thϊếp biết." Nói xong, nàng nhìn Lý Vân Nhi với vẻ mặt thận trọng.
Nhìn thấy Vân Tịch Dao như vậy, Lý Vân Nhi đột nhiên tức giận, vốn định nói chuyện nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của đối phương, như thể là mình đang bắt nạt người ta nên không thể nhịn nổi.
“Vân muội muội, bản Chiêu Nghi không có khi dễ muội, muội như thế nào lại lộ ra biểu tình như vậy, đây không phải muốn để người hiểu lầm sao?”
“Không có, tần thϊếp không dám.” Vân Tịch Dao ra vẻ kinh hoảng lắc đầu, cắn chặt bờ môi nhìn Lý Vân Nhi, bộ dạng giống như là con thỏ nhỏ đang sợ hãi.
"Hừ, còn không có, vậy biểu tình hiện giờ của Vân muội muội là làm sao?" Lý Vân Nhi chỉ Vân Tịch Dao, nheo mắt nhìn nàng, lông mày nhíu lại, vẻ mặt rất tức giận, giống như sắp bùng nổ khi chịu đựng quá lâu.
Vân Tịch Dao cũng biết mình không thể đi quá xa, nàng cũng đã biểu diễn gần giống như vậy, nếu tiếp tục biểu diễn nàng sợ Lý Vân Nhi sẽ phát điên mất nên nàng chỉ đơn giản thu hồi bộ dạng đáng thương, mặt không biểu tình lắc đầu: "Chiêu Nghi nương nương, tần thϊếp biết ta sai rồi, tần thϊếp sợ chọc nương nương sinh khí."
"Giận dữ? Làm sao bản Chiêu Nghi có thể tức giận?" Lý Vân Nhi rõ ràng là giật mình khi nghe những lời của Vân Tịch Dao, sau đó nàng ta lấy một chiếc khăn tay ra che miệng và lập tức thu lại vẻ mặt tức giận tỏ ra dịu dàng mỉm cười nói: "Vân muội muội đừng lo lắng, bản Chiêu Nghi sao có thể tức giận muội được."
“Chiêu Nghi nương nương không tức giận thì tốt rồi.” Vân Tịch Dao lộ ra nụ cười nói.
"Vân muội muội biết thì tốt, nghe nói hoàng thượng gần đây đều ở chỗ Vân muội muội, ngay cả bữa ăn cũng ở chỗ đấy, không biết muội muội dùng phương pháp gì khiến hoàng thượng sủng ái như vậy."
“A?” Vân Tịch Dao ngây người, nàng không nghĩ tới Lý Vân Nhi sẽ ngay thẳng hỏi ra như vậy, nàng đang bị đối phương gọi hai chữ "muội muội" tới choáng đầu, đối với dạng xưng hô này nàng rất muốn phản bác, nhưng lại phải nhịn xuống, huống chi đối phương cùng Nguyệt Tĩnh Xu là một dạng, dù cho xưng hô "Vân muội muội" nhưng lại xưng hô chính mình là "Bản Chiêu Nghi", vừa nhìn đã biết không phải thật tâm.
“Vân muội muội tại sao lại không nói vậy? Bản Chiêu Nghi rất muốn biết đấy!” Lý Vân Nhi thấy Vân Tịch Dao đang ngẩn người, cho rằng nàng đang suy nghĩ về Tư Đồ Trạch, trong lòng lập tức giận dữ, nhưng vì thăm dò có thể làm cho hoàng thượng yêu thích nên nàng ta lại phải phải nhịn lấy.