Vân Tịch Dao rất là vui mừng khi không nhìn thấy bộ dạng Đào nhi ghen tỵ và thất vọng, cảm thấy cao hứng - một dạng hài tử khắc khổ học tập, nàng cảm thấy mang Đào nhi tiến cung vẫn là quyết định đúng đắn.Chủ tớ ở trong bầu không khí hoà thuận, Vân Tịch Dao cũng không nhiều lời, cầm phổ kỳ tiếp tục quan sát, mấy ngày này nàng không chỉ quan sát cẩn thận, còn hao tốn thời gian tăng thuộc tính sách, cờ, y lên 3 giá trị.
Chỉ là đang nghiêm túc xem phổ kỳ nên nàng cũng không có chú ý tới bên ngoài có người đi tới, Xuân Hoa là người đầu tiên chú ý tới người một thân quần áo màu vàng từ gian ngoài đi tới.
Xuân Hoa vừa nhìn thấy quần áo liền biết là ai, vội vàng quỳ xuống thỉnh an thì thấy hoàng đế đưa tay ngăn cản, dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng ta rời đi.
Xuân Hoa hiểu ý gật đầu, đưa tay kéo tay áo Đào Nhi, ra hiệu cho nàng ta im lặng, rồi cùng kéo Đào Nhi cùng nhau đi.
Đào nhi biểu lộ kinh ngạc và sợ hãi khi bị Xuân Hoa kéo ra ngoài, vẫn luôn không lấy lại tinh thần, đợi đến sau khi rời khỏi đây mới chợt hoàn hồn, phát hiện mình đang ở ngoài phòng, lại nhớ tới bên trong còn mỗi chủ tử, trong lòng Đào nhi có chút hối hận không có nhắc nhở chủ tử, vì trong lòng Đào nhi Vân Tịch Dao mới là quan trọng nhất, cho dù hoàng đế cũng không quan trọng bằng Vân Tịch Dao.
Nhưng hiện tại có nói gì cũng đã muộn, nàng ta đã bị Xuân Hoa kéo ra ngoài, hoàng đế cũng đã ở bên trong, Đào Nhi chỉ có thể hy vọng chủ tử mau chóng phát hiện có người đi vào.
Chỉ là Đào Nhi cầu nguyện không thành công, Vân Tịch Dao một khi đọc sách đều sẽ đắm chìm trong đó, nghiêm túc xem xét, cho nên từ lúc Tư Đồ Trạch đến, Xuân Hoa cùng những người khác đi ra ngoài, nàng không hề để ý tới.
Vân Tịch Dao một mực cầm phổ kỳ lật xem, vừa nghiêm túc nhìn vừa gật đầu, như thể đang ngẫm nghĩ.
Tư Đồ Trạch đứng sang một bên nhìn bộ dạng Vân Tịch Dao, nàng mặc váy hồng nhạt, tóc búi cao, đeo trâm ngọc, vẫn mặc bộ trang phục đơn giản, khi gật đầu sẽ liếʍ môi dưới, trông như đang kìm nén điều gì đó, dáng vẻ này thật sự rất đáng yêu.
"Khụ khụ." Tư Đồ Trạch đứng sang một bên cúi đầu nhìn Vân Tịch Dao, miệng đột nhiên ho khan một tiếng.
Vân Tịch Dao nghe thấy thanh âm theo bản năng ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt với vẻ khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy là Tư Đồ Trạch, nàng lập tức mở to mắt và sợ hãi nhìn hắn.
“Người.... sao người lại tới đây?”
"Hả? Trẫm không thể tới đây à?" Tư Đồ Trạch nhướng mày khi nghe Vân Tịch Dao nói, cũng không hề tức giận vì nàng xưng hô không có kính ngữ.
“Không có, hoàng thượng tới đây, tần thϊếp cao hứng còn không kịp đâu, ha ha...” Vân Tịch Dao đứng lên lúng túng cười, nhưng trong lòng thầm mắng to Tư Đồ Trạch đi vào không cho người ta thông báo, đây vốn không phải là lần đầu tiên, nàng không thích chơi đánh bất ngờ kiểu này.
“Phải không?” Tư Đồ Trạch tiến lên một bước tới gần Vân Tịch Dao, hắn cũng không có nhìn ra nàng cao hứng, ánh mắt vừa vặn tới quyển sách trên tay của nàng khóe miệng hơi dương lên, nhớ tới những ngày bí mật quan sát, không khỏi mở miệng: “Vân Quý Nhân rất ưa thích kỳ phổ? Như vậy đánh cờ cũng không hẳn là tệ, không bằng bồi trẫm chơi cờ, được không?”
“A? Đánh cờ? Cái kia... tần thϊếp kỳ nghệ không tốt, sợ không thể bồi hoàng thượng tận tâm.” Vân Tịch Dao uyển ước từ chối, nàng kỳ thực chỉ thích nhìn kỳ phổ để tăng thêm giá trị thuộc tính, chân chính đánh cờ cũng đã thử một hai lần, đều không tốt, huống chi thuộc tính của nàng mới tăng có một chút nên thực tình không muốn đánh cờ.