Chương 29

Có vẻ như Tư Đồ Trạch cũng không ngoại lệ, chẳng trách sau khi lên ngôi, hắn có thể nhanh chóng nắm quyền điều hành và quần thần, có khả năng kiểm soát mọi thứ trong cung và bảo vệ tốt nữ chính sau khi nàng ta xuất hiện, có vẻ như đây đều là những nỗ lực hết mình để đạt được thành quả của hắn.Thật sự mong rằng một vị hoàng đế mười tám tuổi có thể đạt được điều này mà không cần phải chiến đấu, bây giờ đã xắp xếp nhân thủ rồi, Vân Tịch Dao có chút ngưỡng mộ, người xưa thực sự quá nhạy cảm hoặc quá giỏi ẩn náu.

“Chủ tử, ngài tại sao lại nhìn hoa lan?” Hạ Hoa đứng ở phía sau nghi ngờ mở miệng hỏi thăm, nàng ta cảm thấy từ khi vị Vân Quý Nhân này tiến cung tựa hồ mỗi ngày đều sẽ nhìn hoa lan hoặc hái loại hoa lan, ngay cả đồ trang sức cũng là hoa lan làm chủ.

“Ừ, hoa lan nhìn rất đẹp, rất thích hoa lan.” Vân Tịch Dao bình tĩnh trả lời, nói xong đưa tay lấy một cánh hoa lan, hé miệng cười nói “các ngươi không cảm thấy hoa lan rất tốt sao?"

Hạ Hoa nghe vậy chăm chú nhìn thêm mấy đóa hoa lan kia, lại nhìn hoa hồng đỏ cùng bách hợp bên cạnh, lắc đầu, “hoa lan cũng không phải đẹp mắt nhất, hoa hồng mới là đẹp nhất!”

"Haha, có lẽ vậy!" Thực ra hoa lan cũng không tệ hơn hoa hồng, nhưng mọi người đều thích màu đỏ tươi của hoa hồng, cho nên cảm thấy hoa lan quá tầm thường. Vân Tịch Dao cũng không nói nhiều, tiếp tục nhìn hoa lan, tay không tự chủ sờ lấy, tuy nàng yêu hoa lan nhưng càng vì Tư Đồ Trạch nên nàng muốn làm điều hắn thích, nhưng nàng không thể nói ra thành lời.

Vân Tịch Dao cứ mỉm cười nhìn hoa lan, toát ra khí chất ôn hòa, không để ý rằng Xuân Hoa ở phía sau đang nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ mặt trầm ngâm, thậm chí còn nhìn vào một nơi ở phía sau bên phải.

"Vân Quý Nhân rất thích hoa lan sao?" Vân Tịch Dao đang nghiêm túc suy nghĩ về nhiệm vụ hệ thống, đặt tay lên hoa lan và chạm vào nó, nhưng lại bị giọng nói phía sau làm xáo trộn, tay không tự chủ được dừng lại, nhận ra người phía sau là ai, lập tức quay người lại phúc thân: "Hoàng thượng cát tường!"

“Đứng lên đi!” Khoé miệng Tư Đồ Trạch mang theo nụ cười yếu ớt, đi lên phía trước đưa tay nâng đỡ Vân Tịch Dao, để cho nàng đứng thẳng người lên.

“Tạ hoàng thượng.” Đứng thẳng người lên cảm nhận được nhiệt độ trên tay, Vân Tịch Dao có chút mất tự nhiên khi tiếp xúc như này, muốn giãy dụa ra nhưng cũng rất nhanh nhớ tới thân phận của mình, tùy ý để tay trái bị đối phương nắm.

"Vân Quý Nhân còn chưa trả lời vấn đề của trẫm đâu!" Tư Đồ Trạch siết chặt tay, cảm nhận được sự khó chịu của người bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt của nàng nhưng hắn vẫn không buông ra, bàn tay mềm mại dịu dàng đó khiến hắn cảm thấy dễ chịu không muốn buông tay.

"Hồi Hoàng thượng, tần thϊếp rất thích hoa lan." Nghiêm túc bắt gặp ánh mắt của những người xung quanh, Vân Tịch Dao gật đầu trả lời, lộ ra vẻ mặt yêu thích khi nói về hoa lan, trên mặt còn nở nụ cười.

Tư Đồ Trạch sửng sốt trong giây lát, nhìn vẻ mặt quen thuộc của Vân Tịch Dao, hắn tựa hồ nhìn thấy người trước đó đã nói với hắn lời này, nhưng đó chỉ là nhất thời bối rối rồi lại khôi phục rất nhanh, vẫn lạnh lùng nở nụ cười trên môi nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt.

"Hoàng thượng?" Vân Tịch Dao khẽ cử động tay phải, ý đồ muốn rút tay ra hoặc đánh thức đối phương, lúc ấy nàng cảm nhận được người bên cạnh đang chìm trong hồi ức, tay nàng bị nắm chặt đến mức đau đớn vô cùng, đau đến mức nàng muốn hất ra.