Vân Tịch Dao bị hỏi đến sửng sốt, nhưng mà chỉ sửng sốt hai giây, rất mau lấy lại tinh thần, bình tĩnh lấy khăn che miệng ra mở miệng nói: “tần thϊếp cũng không có cái gì phải nói, đây không phải là Xu Phi Nương Nương kêu tần thϊếp tới ôn chuyện sao, chắc là nương nương ngài có cái gì muốn nói chứ.” Nếu nàng ta không nói gì thì sẽ không mời nàng tới đây, nàng đang đợi Nguyệt Tĩnh Xu mở miệng trước.“Ha ha, Vân muội muội nói rất đúng.” Nguyệt Tĩnh Xu nhếch miệng lên mang theo nụ cười yếu ớt, nếu như nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra tia bất mãn.
Vân Tịch Dao cũng nhìn thấy được, nhưng nàng chỉ là nhìn như thế này, không biết nên làm gì hay nói gì, hiện tại vừa vào cung, bọn họ cũng không thể làm gì được.
“Mời Xu Phi Nương Nương nói trước đi, tần thϊếp nghe.” Nếu không nói bầu không khí thì sẽ càng quái dị, sắc mặt Vân Tịch Dao ôn hòa nhìn Nguyệt Tĩnh Xu, yên tĩnh chờ đợi lời nói của nàng ta.
“Cũng không có cái gì, chính là hỏi Vân muội muội một chút, tối hôm qua như thế nào, hoàng thượng.... hắn như thế nào? Tối hôm qua thị tẩm sau đó ngươi có chỗ gì khó chịu không.” Nguyệt Tĩnh Xu mở miệng hỏi, sắc mặt bình tĩnh, nhưng Vân Tịch Dao lại nhìn ra trong mắt nàng ta đang vội vàng, tựa hồ muốn biết thứ gì.
Vân Tịch Dao trong lòng không khỏi hơi nghi hoặc một chút, chẳng lẽ Nguyệt Tĩnh Xu cũng phát giác ra sự tình "thị tẩm" của hoàng đế, cũng như chính mình tối hôm qua cứ thế ngủ một giấc.
Không đúng, nếu quả như thật là như thế, Nguyệt Tĩnh Xu không có khả năng tìm nàng tới ôn chuyện, nghĩ tới đây Vân Tịch Dao nhìn kỹ biểu cảm của Nguyệt Tĩnh Xu, ổn định tinh thần một chút, mang theo chút ngượng ngùng cúi đầu nói, “Xu Phi Nương Nương nói cái gì vậy , tần thϊếp rất tốt, hoàng thượng cũng rất tốt, sáng nay chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi."
Nghe Vân Tịch Dao mơ hồ nói, nhìn đối phương cúi đầu nổi lên đôi má thắm hồng, Nguyệt Tĩnh Xu cau mày, nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào người đối diện hỏi: "Hoàng thượng tốt như vậy? Ngươi mệt ở đâu?" Nói xong, như đang đợi đối phương trả lời.
Vân Tịch Dao nghe được Nhạc Cảnh Thư hỏi câu này, trong lúc nhất thời muốn ngẩng đầu lên xem đối phương hỏi như thế nào, phụ nữ thời cổ đại không phải là dè dặt hơn à, tại sao nàng lại cảm thấy Nguyệt Tĩnh Xu lại khác biệt hơn những người khác.
"Xu Phi Nương Nương nói giỡn, còn có thể là nơi nào, nương nương cũng biết mà, đến nỗi hoàng thượng nơi nào tốt, tần thϊếp cũng không rõ, chỉ là...tần thϊếp lúc đó quá ngượng ngùng, dẫn đến ngất đi,” nói xong dừng lại vừa hay nhìn thấy Nguyệt Tĩnh Xu thở phào, trong lòng càng thêm chắc chắn đối phương biết cái gì, vì vậy tiếp tục nói “nương nương cũng biết, loại chuyện đó rất đau, ngất đi chắc chắn không có cảm giác gì, sau khi tỉnh lại hoàng thượng cũng đã rời đi.” Vân Tịch Dao bởi vì nói vài lời này nên ngượng ngùng che miệng, hai gò má hồng nhuận để cho người ta minh bạch nàng đang xấu hổ.
Bất quá Nguyệt Tĩnh Xu cũng mặc kệ những cái kia, nàng gặp Vân Tịch Dao như này, nghe được những gì mình muốn nghe, trong lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng tức giận.
Nguyệt Tĩnh Xu thị tẩm ngày thứ hai tỉnh lại cảm thấy có chút không đúng, nàng ta nhớ mang máng gặp hoàng thượng sau đó liền hôn mê, tỉnh lại ngày hôm sau, vết tích trên người cùng nơi đó đau đớn để khiến nàng ta yên tâm, có thể cuối cùng ẩn ẩn cảm giác không đúng, cho nên mới có một màn hôm nay, phải chăng đều như thế.