Chương 27

Vốn là Nguyệt Tĩnh Xu còn tưởng rằng muốn một chút thời gian tới hướng dẫn từng bước hỏi ra, không nghĩ tới Vân Tịch Dao lại chính mình chủ động nói, thực sự là giống như Vân Lan Dao trước đây nói là một người đơn thuần.Chỉ là nàng ta rất tức giận Vân Tịch Dao ngày thứ tư được sủng hạnh, xem ra nàng vẫn được hoàng thượng yêu thích, nàng ta phải thật tốt bắt lấy Vân Tịch Dao, để chính mình khống chế trong tay.

Vân Tịch Dao không biết câu trả lời của mình lại quá ngẫu nhiên, khiến Nguyệt Tĩnh Xu gạt đi nghi ngờ, thậm chí còn đánh giá nàng là một người đơn thuần, nếu biết nàng chắc chắn sẽ trừng mắt không nói nên lời.

“Vân muội muội thật là, tỷ tỷ cứ như vậy hỏi một chút cũng nói, nữ hài tử phải cần e dè một chút mới được.” Nguyệt Tĩnh Xu nheo hai mắt lại cười vui vẻ, một mực lấy khắn che miệng, ngoại trừ tiếng cười bên ngoài, Vân Tịch Dao thật đúng là nhìn không ra nàng ta đang vui vẻ.

“Xu Phi Nương Nương nói đúng, tần thϊếp đã biết.” Nói xong Vân Tịch Dao cúi đầu, dáng vẻ một bộ xin nghe dạy bảo kỳ thực trong mắt là khinh bỉ.

Nàng thực sự không nói nên lời, rõ ràng là đối phương trực tiếp hỏi, nhưng nàng lại đáp lại rất tốt, mặc dù không phải sự thật nhưng vẫn đúng yêu cầu của đối phương, giờ tại sao lại kêu mình nên e dè, chẳng biết ai e dè hơn ai đâu.

“Ha ha, Vân muội muội thực sự là làm sao vẫn nghiêm cẩn như thế, chúng ta là tỷ muội gọi Nguyệt tỷ tỷ là được rồi.” Nguyệt Tĩnh Xu ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong mắt lại đối với Vân Tịch Dao gọi ba chữ "Nguyệt tỷ tỷ" rất hài lòng, nàng chính là ưa thích hơn người ta một bậc, dù cho người ta lớn hơn mình thì như thế nào, còn không phải bởi vì thân phận mà gọi mình hai tiếng tỷ tỷ sao.

Vân Tịch Dao không biết trong lòng Nguyệt Tĩnh Xu đang dương dương đắc ý vui vẻ, nàng chỉ là chậm rãi ngẩng đầu nhìn đối phương nói, “quy củ là quy củ, vẫn là gọi Xu Phi Nương Nương tốt hơn một chút."

“Được, nếu Vân Quý Nhân nói như vậy, vậy cứ như thế đi."

“Dạ.” Vân Tịch Dao gật đầu cung kính, nhìn Nguyệt Tĩnh Xu trong mắt mang vẻ hài lòng, nàng biết mình đã đoán đúng.

Nguyệt Tĩnh Xu mặt ngoài nói là tỷ muội kỳ thực căn bản cũng không tiếc khi Vân Tịch Dao không đáp ứng, nàng ta vẫn cảm thấy bối cảnh Vân Tịch Dao bối cảnh, thân phận không cao, không nên để cho nàng gọi tỷ tỷ, cho dù là muội muội cũng không được, lúc trước nàng ta chỉ là vì tra hỏi mà hô, bây giờ đã chiếm được đáp án, Nguyệt Tĩnh Xu nơi nào còn nguyện ý xưng hô muội muội.

“Xu Phi Nương Nương nếu như không có chuyện gì, tần thϊếp nghĩ nên rời đi trước, Lan Hoa Cung bên kia còn có chút chuyện."

“Ừ, Vân Quý Nhân đã có chuyện, vậy thì rời trước đi, bản cung cũng không có cái gì muốn hỏi, chỉ là hy vọng Vân Quý Nhân có thể ngẫu nhiên tới đây ôn chuyện một chút, thuận tiện tâm sự giải buồn là được."

“Dạ, tần thϊếp đã biết.” Vân Tịch Dao đứng lên, cung kính phúc thân thể liền lui lại rời đi.

Nàng thật sự không muốn ở đây, huống chi đối phương tựa hồ cũng không kiên nhẫn, đến nỗi câu nói sau cùng kia, nghĩ đến cũng không phải thực tình, đối phương cũng không hy vọng gặp nhau, đắc ý cùng trào phúng trong mắt lại nàng thật đúng là chịu không được.

Vân Tịch Dao có chút may mắn tiến cung vào thời điểm lần thứ nhất tuyển tú, bây giờ không chỉ có hoàng đế mới mười tám tuổi vẫn còn con nít không có nắm giữ tốt cảm xúc, những nữ nhân hậu cung này cũng không tính là lòng dạ ác động, còn chưa biết che giấu cảm xúc cùng biểừ cảm, bây giờ một mắt đều có thể nhìn rõ, cái này khiến nàng có thể yên tâm rất nhiều.