“Hoàng thượng, ngài nói cái gì?” Đức Toàn nghi ngờ hỏi một câu, không rõ hoàng thượng nói cái gì, hắn chỉ nghe được âm thanh mà thôi.“Không có cái gì, bãi giá đi Lan Hoa Cung.” Tư Đồ Trạch buông tấu chương trong tay xuống, nhớ tới thân ảnh kia trong ngự hoa viên cùng thiếu nữ trong đại điện một thân ăn mặc cùng người khác bất đồng, không khỏi có chút hiếu kỳ xem nàng hôm nay là bộ dáng gì.
Đức Toàn nghe được hoàng thượng lời nói, lập tức lớn tiếng với bên ngoài nói một cái câu, “Hoàng thượng bãi giá Lan Hoa Cung.” Nói xong bước đi cùng Tư Đồ Trạch ra ngoài điện.
Tư Đồ Trạch đang đi trên đường đến Lan Hoa Cung, dáng vẻ có chút gấp gáp, hiển nhiên dù bình thường có trưởng thành đến đâu thì cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ mười tám tuổi.
Đức Toàn ở một bên cầm đèn đi theo hắn, nhưng cũng nhận ra bước chân của hoàng đế có chút nhanh, không khỏi càng tò mò hơn, nhưng cũng không dám hỏi thêm, chỉ có thể im lặng và đi theo.
Khi Tư Đồ Trạch đến Lan Hoa cung, nhìn thấy Tiêu Chước Tử và Xuân Hoa đứng ở bên ngoài, hắn liếc mắt một cái ý kêu Tiêu Chước Tử đang mở miệng nói hãy ngậm miệng lại không có lên tiếng.
Hắn vừa bước vào dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Chước Tử và Xuân Hoa, trong khi Đức Toàn rất bình tĩnh, không đi vào mà đứng ở bên ngoài.
Nhưng mà Tư Đồ Trạch không ngờ rằng Vân Tịch Dao không phải là người duy nhất ở bên trong, vốn tưởng rằng đám người Xuân Hoa chỉ canh gác bên ngoài, nhưng thực ra bên trong lại có một cung nữ.
Đào Nhi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài nhìn sang, nhìn thấy bóng dáng Tư Đồ Trạch, chú ý tới bộ đồ hắn đang mặc, kinh ngạc nói lớn: “Bệ hạ?” Nói xong, quỳ xuống nhìn Vân Tịch Dao Vân trên giường có vẻ lo lắng.
Tư Đồ Trạch cũng vừa nhìn thấy Đào Nhi, không khỏi hối hận không cho người vào trước đem cung nữ này đi.
Ngay khi Đào Nhi phát ra âm thanh, Vân Tịch Dao ở trên giường đã bị âm thanh đó làm cho giật mình, nàng đưa tay dụi dụi mắt, bám lấy thành giường từ từ ngồi dậy.
Tư Đồ Trạch nghe thấy động tĩnh, nhìn về phía giường, tình cờ nhìn thấy Vân Tịch Dao mặc váy trắng, tóc dài buông xõa mơ màng nhìn hắn với vẻ ngơ ngác, khiến tim hắn nhảy một cái, làm hắn có chút không được tự nhiên.
"Hả? Hoàng thượng?" Vân Tịch Dao ngơ ngác nói, ngồi dậy nhìn người đứng đó, nghiêng đầu chăm chú nhìn, nhưng hai giây sau lại sững sờ, kinh ngạc mở to mắt ra: "Hoàng thượng?"
Vân Tịch Dao lúc này đã tỉnh, vội vàng bước ra khỏi giường, chuẩn bị thỉnh an nhưng Tư Đồ Trạch lại đi tới đỡ nàng, nhẹ giọng nói: "Miễn lễ" rồi nắm lấy tay Vân Tịch Dao, giữ chặt trong tay mình.
Tư Đồ Trạch cảm nhận được sự mềm mại trong tay, cảm giác rất thoải mái, hắn cẩn thận nhìn người trước mặt, nàng mặc một bộ váy trắng, mái tóc dài buông xõa ra phía sau, đôi mắt ươn ướt vì vừa mới ngủ dậy, khiến người ta có một cảm giác mờ ảo, nhìn trông thật đẹp, vẻ đẹp mơ hồ.
【Đinh, độ thiện cảm của hoàng đế tăng thêm 10, ký chủ tiếp tục cố lên!】
Âm thanh của hệ thống khiến Vân Tịch Dao hoàn toàn tỉnh táo, nàng cuối cùng cũng hiểu được người trước mặt thật sự là hoàng đế.
“Thϊếp thân ngủ quên nên không biết hoàng thượng vừa tới.” Vân Tịch Dao thận trọng nhìn về phía Tư Đồ Trạch, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng.
Nhìn thấy người trước mặt có bộ dáng như vậy, Tư Đồ Trạch không khỏi nhếch lên khóe miệng mỉm cười: "Ừ, vừa mới tới đây, tình cờ nhìn thấy tư thế ngủ của mỹ nhân." Sau đó, lại tiếp tục cầm lấy tay Vân Tịch Dao.