Chương 20

Nàng đã chuẩn bị kỹ càng cách đối phó, nghĩ đến Tư Đồ Trạch cũng sẽ không sủng hạnh, đến lúc đó không quan trọng chính là mê dược hay những biện pháp khác, nàng chỉ cần ngoan ngoãn theo là được.Nghĩ rõ ràng Vân Tịch Dao quyết định đêm nay thuận theo tự nhiên, nàng tin tưởng hệ thống nói tới sự tình sau mười hai ngày, nàng nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt, trước lúc này trước tiên thử ở chung tăng độ tin tưởng.

Mức độ tin tưởng đó có lẽ là không thể có được trong lúc này, phải đảm bảo ấn tượng tốt thì mới có thể tin tưởng, vì vậy nàng phải yên tâm tạo ấn tượng tốt, kiểm soát thật tốt Lan Hoa Cung để không ai lợi tóm được nhược điểm cùng hãm hại.

“Quý nhân, có thể tắm rửa được rồi.” Bên ngoài truyền đến âm thanh của Xuân Hoa, Vân Tịch Dao bình tĩnh đứng dậy đi ra ngoài.

Cô nhìn Xuân Hoa và Đào Nhi bình tĩnh gật đầu rồi đi theo họ vào phòng tắm mà không nói gì.

"Nô tỳ giúp quý nhân tắm rửa.”

Vân Tịch Dao dành nửa giờ để tắm dưới sự giúp đỡ của Xuân Hoa và Đào Nhi.

Nàng yêu cầu Xuân Hoa làm kiểu tóc đơn giản, để hai lọn tóc dài buông xõa ngang tai, nàng mặc váy trắng trơn, không son hay phấn màu trên mặt.

Vân Tịch Dao tắm xong, trực tiếp trở về phòng ngồi ở mép giường, Đào Nhi mang chút đồ ăn nhẹ cho nàng ăn trong lúc Xuân Hoa đang dọn dẹp phòng tắm.

Đào Nhi tuy rằng rất vui khi hoàng đế đến đây, nhưng Vân Tịch Dao vẫn là chủ, phải hầu hạ hoàng đế nhưng không thể bỏ đói tiểu thư nên đã chuẩn bị sẵn đồ ăn nhẹ, đợi tiểu thư ăn.

Vân Tịch Dao cũng rất hài lòng với tình trạng của Đào Nhi, cảm thấy không có gì cần phải thay đổi, nàng thực sự rất đói, huống chi ai mà biết khi nào hoàng đế sẽ tới đây.

"Tiểu thư, tối nay người phải cố gắng thật tốt để hoàng đế thích người." Đào Nhi cúi người xuống, nói nhỏ vào tai Vân Tịch Dao.

“Khụ khụ....” Vân Tịch Dao sặc đến suýt chút nữa không thở nổi, nàng vừa cảm thấy Đào nhi không tệ không cần đổi, bây giờ nói như vậy thật đúng là không biết nói cái gì.

“Tiểu thư, người không sao chứ? Đào nhi không nói nữa là được rồi.” Đào nhi ủy khuất mím môi không nói lời nào, bưng một chén nước cho Vân Tịch Dao uống.

Vân Tịch Dao uống xong ly nước, mới thở phào nhẹ nhõm, vuốt ngực nói: "Đào nhi, ta biết làm như thế nào ngươi yên tâm." Nói xong, nàng dùng khăn tay lau miệng.

Trong phòng đột nhiên trở nên im lặng, Xuân Hoa không có tiến vào mà vẫn ở bên ngoài, dường như đang chờ hoàng đế đến.

Thời gian từng chút một trôi qua, Vân Tịch Dao thỉnh thoảng ăn bánh ngọt uống trà, hoặc là đứng dậy đi vòng quanh hai vòng, trong lúc chờ đợi nàng cảm thấy có chút mệt mỏi cùng không kiên nhẫn, liền đi tới mép giường ngồi xuống.

Mà trong đại điện xa xa, một bóng người màu vàng sáng đang ngồi trên ghế rồng lặng lẽ xem tấu chương, mà Đức Toàn công công ở một bên thỉnh thoảng nhìn ra ngoài lại nhìn hoàng đế, vẻ mặt có chút lo lắng.

“Hoàng thượng, hoàng thượng?” Đức Toàn công công nhỏ giọng kêu lên hai tiếng.

“Ừ” Tư Đồ Trạch nghe vậy quay đầu nhìn lại, mặt không thay đổi nhìn xem Đức Toàn, dường như đang chờ đợi Đức Toàn nói tiếp.

“Hoàng thượng, đến canh giờ rồi, nên đi Lan Hoa Cung.” Đức Toàn không phụ sự mong đợi của mọi người nói ra, tuy hắn áp lực cũng rất lớn, không biết vì sao rõ ràng hoàng đế mới mười tám tuổi vì sao lại có cảm giác như hai mấy tuổi, nhưng hắn không thể lên tiếng nhắc nhở.

Tư Đồ Trạch nghe được Đức Toàn nói, tựa hồ cũng nhớ tới cái gì, trong miệng thấp giọng thì thầm một câu “Lan Hoa Cung? Hoa lan?” Nói xong biểu hiện trên mặt có chút hòa hoãn, khóe miệng có hơi dương lên.