Chương 40

Hạ Tuyết đưa Sở Vân Phong trở về. Nặng trịch mồ hôi trên trán cứ vậy rơi xuống khắp người. Tức giận ánh mắt liếc về tên nào đó sau khướt nằm trên giường cô.

Căn nhà này là nới mà năm năm trước rời đi. Căn biệt thự của Hạ Tuyết cũ, những gì nơi đây vẫn cứ như vậy chưa bao giờ thay đổi vì cứ mỗi tuần sẽ có người đến dọn định kỳ. Nơi này khiến Hạ Tuyết thật nhớ phòng tranh cũ đó nơi bắt đầu cuộc sống thứ 2 của cô. Thở dài, nhanh chóng đi xuống phòng bếp, HạTuyết bắt đầu nấu ít thuốc giải rượu.

- Ta là giải phân cách nam chủ-

Hạ Tuyết ngồi trên xe, tài xế Lý đang chở cô đến quán Bar B.R gì đó mà điện thoại đầ bên kia nói. Cô còn không biết ai là bạn trai cô đâu. Một tên nam nhân đáng chết tự nhận bạn trai cô. Để cô biết liến gϊếŧ không tha. Thật ngứa mắt...

Hạ Tuyết đi vào quán Bar thì bị bảo vệ chặn lại bắt xuất trình thẻ thành viên. COn mẹ nó thiên lý đâu, kêu người ta đến cho đã liền bắt cô đây xuất trình thẻ thành viên. Thẻ cái beep...

- Cô có phải là Hạ Tuyết.

Ở đây xuất hiện một phục vụ đeo mặt nạ. Hắn ta nhìn cô một lát rồi mỉm cười lại nói chuyện với cô. Hạ Tuyết nhìn đổi mắt xanh lá sinh đẹp sau chiếc mặt nạ kia liền nhíu nhíu mày. Quen thuộc ánh mắt này đã gặp ở đây đó thật không tài nào nhớ.

Hạ Tuyết gật gật coi như trả lời rồi đi theo sau vị phụ vụ kia. Không nói chuyện, không mở miệng, im lặng có thứa. Kha Tư Khải mỉm cười nhìn cô. Hắn cũng không ngờ lại gặp cô ở nơi này. Tính là hắn chuyển về nơi này để có dịp gặp cô nhưng lại không ngờ sớm như thế. Vừa đi kiểm tra lại đôi chút những quán Bar liền gặp cô, còn như vậy là nữ nhân cùng tên của tên uống rượu làm loạn kia nữa chứ.

- Vị tiểu thư này, cô đưa hắn về đi. Bạn trai cô dẵ uống rất nhiều rượu đấy.

Kha Tư Khải vừa đưa cô đến liền thấy một nam nhân trạc tuổi ngũ tuần đang đứng bên cạnh Sở Vân Phong đã gục mặt xuống bàn vì say rượi. Xung quanh những chai rượu dắt tiền cứ vậy mang đi hết những vỏ rỗng lăn lốc xung quanh. Sở Vân Phong mê man gọi tên Hạ Tuyết trong tiềm thức.

Hạ Tuyết im lặng nhìn hắn cũng không nói gì. Cuối cùng thở dài đi đến bên cạnh hắn để tay hắn lên vai cô. Rút trong túi ra một chiếc thẻ đưa cho vị quản lý Bar kia Hạ Tuyết đưa Sở Vân Phong ra xe.

Lướt qua Kha Tư Khải Hạ Tuyết khuôn mặt xin đẹp mang theo ôn nhu tươi mắt biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Duyên phận đôi khi cũng gặp trong những chuyện khó khăn... Bất chợt như thế nhưng lại gắn kết với nhau dài. Triền miên triền miên dây dưa

Hạ Tuyết bê chén canh giải rượu lên phòng nơi Sở Vân Phong nằm. Cô chính không ngờ hắn như vậy say rượu loạn tính. Vừa bước vào phòng tên họ Sở nào đó bật phắt dậy mơ màng trế trụ cổ tay của cô làm cho cô giật mình rớt luôn chén canh giải rượu của hắn. Sở Vân Phong men rượu trong người hắn cứ ngỡ là mơ, tưởng chừng mơ cô mới ôn nhu với hắn như vậy cho nên muốn trong mơ làm loạn. Những yêu hận trong năm năm nay cứ vậy phát ra tận đáy lòng.

- Tuyết, tôi hối hận rồi....

...

- Tuyết tôi yêu em. Cho tôi một cơ hội được không?

Sở Vân Phong bàn tay bắt đầu mò vào áo cô, di chuyển từ mép bụng lên đôi gò bông trắng tuyết được bọc dưới chiếc váy. Vì là mặc váy nên tên nào đó dễ dàng mò sau lưng cô kéo khuy váy. Tự dộng đường cong của Hạ Tuyết xuất hiện trước mắt Sở Vân Phong. Không phòng chứ vì Sở Vân Phong đột nhiên đè xuống giường. Hạ Tuyết cứ như vậy cổ họn phát ra tiếng rân vì ai đó làm loạn trước ngực cô.

- Ừm...

Tiếng rêи ɾỉ kiều mỵ từ trong miệng giai nhân mỹ lệ nằm dưới đất khe khẽ truyền ra, mỗi một tiếng đều là dịu dàng như vậy, mê người như vậy, có thể làm cho người ta huyết mạch phun trào, hận không thể lập tức đè cô dưới thân thể hung hăng yêu thương một phen.

Sở Vân Phong cố nén du͙© vọиɠ muốn trực tiếp vọt vào thân thể mềm mại cô, môi lưỡi cùng sử dụng ở trên người cô, đốt lên ngọn cháy bỏng, đôi mắt chim ưng sắc bén chặt chẽ nhìn cô chằm chằm má phấn hiện hoa đào, mặc dù cô che khuôn mặt nhỏ nhắn không cho mình nhìn hắn, nhưng hắn vẫn thời khắc chú ý từng vẻ mặt, từng phản ứng của cô, chỉ sợ nhìn thấy cô đau.

Ngón tay thon dài chậm rãi dò vào chỗ kín mềm mại, cẩn thận từng li từng tí đưa một đầu ngón tay đi vào, khắp nơi sờ sờ, chân mày thô dày cau lại. Không được, cô còn chưa đủ ướt, nếu cứ tùy tiện đi vào như vậy sẽ làm cô đau.

Đôi môi mỏng ngậm một đóa mềm mại đỏ tươi tỉ mỉ gặm cắn, thỉnh thoảng giống như là đang mυ"ŧ kẹo, nhai hai cái, một bàn tay chạy ở quanh thân cô, làm dấy lên ngọn lửa lớn hơn.

Hạ Tuyết liều mạng cắn môi, muốn ngăn cản tiếng rêи ɾỉ đáng xấu hổ này, nhưng cô làm sao có thể là đối thủ với kĩ xảo của Sở Vân Phong. Nằm dưới người hắn cô cũng giống như năm năm trước, chỉ có thể mảnh mai ở trong ngực hắn thở dốc cầu xin tha cho cô. Vô dụng hận hắn cứ vậy đè chính mình năm đó, những lý ức tưởng chừng như lãng quên.

Đầṳ ѵú màu hồng ở trong miệng người đàn ông bị thấm ướt phát ra sắc màu mê người, trắng nõn từ trong miệng hắn rớt ra, vừa đỏ lại vừa cứng đứng thẳng ở nơi đó, run run giống như nụ hoa vừa thấm đẫm nước mưa, run rẩy chờ đợi ấm áp bao bọc lấy.

Phát ra một tiếng than thở tự đáy lòng, Sở Vân Phong lấy một loại ánh mắt si mê điên cuồng nhìn hai đóa mềm mại này một hồi lâu sau, thật sự là nhịn không được nữa rồi, mới hé miệng tiếp tục ngậm lấy, mềm mại trơn mềm còn có mùi thơm cơ thể thoảng thoảng từ trên người của cô phát ra, gần như khiến hắn mất hồn.

Ngọt như vậy, lại xinh đẹp như vậy... Đã năm năm qua bị cấm dục với nữ nhân hắn không nếm thử được rồi! Lần này như thả rông hắn muốn cô, cơ thể mềm mại của nữ nhân dưới thân mình.

Đầu lưỡi nóng bỏng đánh vòng quanh đầṳ ѵú mềm mại, thỉnh thoảng dùng sức mυ"ŧ mạnh một cái, một bàn tay to bao phủ bên còn lại, dung sức vuốt ve xoa nắn, bàn tay kia rảnh rỗi vẫn luôn mân mê hạ than cô, chậm chạp cẩn thận ở hoa huyệt trơn mềm ấm áp kia đút vào nhè nhẹ, mỗi một lần đều tấn công thật sâu, nhấn vào điểm gồ lên mềm mại hơn so với nơi khác bên trong hoa huyệt của cô, tận tình yêu thương vuốt ve nó dường như nhất định phải làm cho cô gái nhỏ trong lòng mình quăng mũ cởi giáp đầu hang hắn mới thõa mãn.

- Ách... Không được... Sâu quá...

Hạ Tuyết nức nở nói, khẽ rêи ɾỉ, giống như mèo con chỉ mới vừa dứt sữa, thanh âm nhỏ như muỗi kêu chọc người trìu mến.

- Sâu chỗ nào.

Sở Vân Phong cười trầm thấp, l*иg ngực bền chắc khẽ lay động, ngẩng yêu nghiệt xinh đẹp gương mặt lên, hắn cố ý để cho l*иg ngực màu đồng của mình dán lên da thịt trắng noãn mềm mại của cô nặng nề ma sát, mỗi một lần đều đè edp lên đầṳ ѵú, mang đến một luồng kɧoáı ©ảʍ chạm điện tê dại. Làn da này non mềm đến nổi có thể búng ra sữa, khác hẳn với làn dacô đồng yêu nghiệt của monh2 , nhưng lại khớp với nhau một cách lạ thường.

- Có sâu như anh ở trong em không?

Hạ Tuyết cắn chặt cái miệng nhỏ nhắn không dám lên tiếng, chết cũng không dám đáp lại câu hỏi không biết xấu hổ của hắn như vậy. Chính mình cũng không biết như thế nào dừng chống cư lại, với tới tên nào đang sau rượu loạn tình kia.

Không được nghe câu trả lời người đàn ông có chút bất mãn, vốn là chỉ có một ngón tay vận động, đột nhiên lại thêm vào một ngón nữa, còn xấu xa ở địa phương non mềm đó nhấn mạnh một cái, làm cho Hạ Tuyết luôn miệng khóc yêu kiều.

- Đừng...

Quyết tâm nhất định không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ của cô, Sở Vân Phong cúi đầu ở trên da thịt vô cùng mịn màng của cô mυ"ŧ ra một vết hôn đỏ thẩm, lại dùng lực mυ"ŧ mạnh mấy cái vào đỉnh hồng anh dựng đứng động tác đút vào càng nhanh chóng hơn, chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách, trong gian phòng tràn ngập xuân ý sáng chói.

Hạ Tuyết khóc càng lợi hại hơn, đôi tay nhỏ bé như bạch ngọc run run níu lấy cánh tay bền chắc của Sở Vn Phong , thân thể nhỏ nhắn của cô cũng đung đưa theo động tác của hắn:

- Đủ rồi, đủ rồi... Ô... Mau dừng lại ngay...

Cái loại kɧoáı ©ảʍ kinh khủng gần như thổi quét tất cả lý trí này, làm cô gần như quên mất hiện tại là ngày tháng năm nào, giống như là một người sắp chết, biết rõ mình sẽ bị cuốn vào đó nhưng không cách nào chống cự.

...

Nếu một ngày em sẽ hết yêu anh

Nhưng chẳng phải để dành cho ai khác

Mà em muốn mình trở nên mộc mạc

Giữa biển trời bát ngát những mộng mơ

Nếu một ngày tim em hóa dại khờ

Chỉ đơn giản những vần thơ đã chết

Em không muốn mình nhớ nhung mỏi mệt

Mà vô tư quên hết mọi ưu phiền

Nếu một ngày em trở lại hồn nhiên

Để buông bỏ những miền say hương ái

Thì thôi nhé ...xin anh đừng níu lại

Bởi em đi là mãi chẳng trở về...