Chương 32

Hạ Tuyết nắm lấy cổ tay của Đông Nhất Nam, nhanh chóng lướt qua mọi người trong bữa tiệc đi ra ngoài. Hạ Tuyết cũng không biết Đông Minh đi theo sau cô và Đông Nhất Nam nên vẫn một mực đưa Đông Nhất Nam đi đến khuôn viên sau dãy nhà hàng.

Cảm thấy chỗ này yên tĩnh Hạ Tuyết đưa Đông Nhất Nam đến một cái xích du trắng muốt được rũ mấy nhanh hoa ghé thăm, quấn quanh sợi dây nối. Cô chính mình ngồi xuống trước cũng không nói không rằng kéo Đông Nhất Nam ngồi xuống theo.

Đông Minh đi theo phía sau hai người, nhìn Hạ Tuyết cỡ nào ôn nhu với Đông Nhất Nam, suy nghĩ một hồi vẫn là đứng cách đó không xa để nghe ngóng xem. Dù sao hôn ước giữa hắn và cô chính là chưa được thê chủ thừa nhận, cô có thể như vậy bên ngoài có nam nhân khác cũng không sao? Nhưng vì sao khi thấy nữ nhân là vị hôn thê của mình, tại sao lòng lại đau.

Hạ Tuyết đưa chân chạm đất dùng chút lực đầy chiếc xích đu cho nó bay lên phía trước theo chiều gió, cô liếc nhìn sang phía bên cạnh Đông Nhất Nam nãy giờ một mực im lặng không nói chuyện. Đông Nhất Nam không phải không nói, chỉ là hắn không ngờ chiếc nhẫn đó lại là chiếc nhẫn trước đây của cô cùng vị hôn phu kia vứt bỏ. Lại không ngờ chính cô tháo chiếc nhẫn ở tay hắn ra trả cho người kia. Như vậy hắn là gì? Thế thân cùa người nọ sao?

- Không có gì để nói sao?

Hạ Tuyết thấy vành mắt của Đông Nhất Nam ẩm ướt, nhìn qua là biết chuẩn bị khóc. Cô cũng không biết làm sao lại chú ý đến hắn. Không biết làm sao lại để ý đến cử chỉ của hắn trong bữa tiệc. Ngày đó vì một câu nói đùa, lần này gặp này liền ngay bằng sự thật.

Đông Nhất Nam nghe cô nói, ẩm ướt môi mỏng mím chặt không muốn nói chuyện. Có vẻ hay không khi hắn nói ra sẽ bật khóc thành tiếng trước mặt cô đi. Vậy nên im lặng là cách tốt nhất. Hạ Tuyết nhìn thấy bộ dang của hắn, tay giơ lên vén mái tóc mai đang rũ xuống mắt của hắn. Ôn nhu mỉm cười nhẹ, cấp hắn giải thích không rõ vì sao

- Hắn đã từng là người tôi yêu, cũng từng là người cho tôi hạnh phúc. Chỉ là ... đã từng thì không thể quay lại như lúc trước... Đông Nhất Nam lần này cậu đến vì cái gì?

Đông Nhất Minh im lặng trước sự giải thích và câu hỏi bất ngờ của cô. Hắn cũng chính là định cô làm thê chủ của mình, cô vì sao lại hỏi câu nói đó. Có phải hay không cô hối hận với hắn...

- Thê chủ...

- Cậu có thể gọi tôi là Tuyết... Thê chủ rất khó nghe

Hạ Tuyết nhíu mày khi nghe Đông Nhật Nam gọi mình là thê chủ, chen miệng vào sửa lại câu nói. Cô chưa kết hôn gọi là thê chủ nhỡ đâu là hiểu lầm thì sao? Đông Nhất Nam sửng sốt, cuối cùng cũng không ói gì hơn, nước mắt tý tách rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp.

Gọi danh tự của cô, có hay không cô ấy không coi trọng mình. Có hay không cô ấy quên đi lời hứa của ngày đó. Cô là đang chối bỏ trách nhiệm sao?

- Đừng khóc, tôi sẽ... sẽ đau lòng.

Đông Nhất Nam nghe vậy chôn đầu vào vai cô, nước mắt ướt đẫm một vảng váy. Gió hiu hiu thổi, ánh trăng chiếu roi lên hai người ngồi trên xích du. Phong theo trong không khí thật mạng vạt qua, mát rượi cả Hạ Tuyết nhưng đối với ai kia đứng cách đó không xa lại lạnh đến thấu sương.

Đông Minh nghĩ rằng Hạ Tuyết cùng lắm đối với Đông Nhất Nam là chơi đùa, đối với lục đệ chỉ là cứu giúp sự đơn thuần ấy nhưng hắn đã lầm. Nhìn hình ánh đẹp đẽ như bức tranh trước mặt, Đông Minh thật cười không nổi. Một người là thê chủ chưa qua môn, một người lại là em trai thân sinh cùng mẹ khác cha. Như vậy đẹp dẽ hình ảnh chọc mù con mắt của hắn. Dù sao thì Hạ Tuyết sau này cũng là thê chủ tương lai của hắn, giờ đây đối với em chồng lại là thứ tình cảm kỵ nghị. Dù sao cũng là thê chủ của hắn, mặc dù hắn không yêu cô nhưng ít nhất khi nhìn thấy vợ mình cùng người khác tiếp xúc, có hay không cỡ nào đau lòng.

Cuối cùng vì không chịu nổi hình ảnh trước mắt mình, Đông Minh lặng lẽ rời khỏi khuôn vên vườn hoa. Nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất có thể rời khỏi đây. Ai nói trời tình không bằng... trai tính. Đông Minh vừa kịp xoay người, liền vấp phải một hòn phu gần bờ hồ, té thẳng đầu xuống hồ nước lạnh của buổi tối.

Quên không nói, nam nhân gia tốc Đông gia rất ít người học bơi, chủ yếu họ ở chốn khuê nữ trong phòng may vá là cốt yếu. Đông Minh không khác là khuê nam phòng lại là người không biết bơi vậy nên rơi xuống nước trong hồ liền vùng vẫy mà hét lớn, may sao ai đó nghe thấy tiếng của hắn cứu hắn lên.

- Cứu... Tôi... Với...

Hạ Tuyết một bên đang dỗ dành Đông Nhất Nam, một bên nghe cứu ở gần bờ hồ. Nhíu mày thanh, nhanh chóng kéo Đông Nhất Nam đến coi. Đông Nhất Nam đang khóc chưa kịp nhận ra giọng nói kêu cứu của ai kia liền thấy Hạ Tuyết nhảy thẳng xuống hồ nước lạnh. Hắn định thần ngồi trên bờ mà khóc, cầu mong cô và nam nhân kia nhanh chóng đi lên. Nếu không có lẽ hắn sẽ chết mất.

Hạ Tuyết nhìn tối thui trước mắt làn nước, nghe theo giọng kêu cứu mà định hướng vị trí. Nhanh chóng dùng sức trong làn nước lạnh mà bơi đến. Cảm thấy phía trước người nắm chặt được nhanh cứu vớt, hai tay hai chân quoắc thẳng lên người cô dùng sức mà thở. Đông Minh là uống nhiều nước quá đi đến không còn không khí dưỡng sức.

Hạ Tuyết không biết làm sao, vạt áo bó sát ngưới dính sát vào người càng thêm chắc vì ngước. Nam nhân kia dưỡng khí không đủ, Hạ Tuyết thở dài giữa dòng mát lạnh của buổi trời thu, theo làn nước lạnh ngắt Hạ Tuyết bắt lấy cánh tay đang bám vυ"i trên cổ mình xuống, chính mình ngửa cổ phủ môi mêm lên môi hắn.

Đông Minh ý thức dần thanh tỉnh, khó khắn mở đôi mắt đã ướt nhòa vì nước. Nhìn thấy nữ nhân trong hồ nước lạnh cấp hắn dưỡng khí, thật thơm đôi môi thật ngọt. Hắn muốn nhiều nhiều hơn nữa, thật dễ chịu.

Lần đầu tiên Đông Minh cấp hôn một người lại là xa lạ nữ tử vì cứu hắn. Ở thời hiện đại buổi này, hôn đơn giản chỉ coi như chào hỏi lãng mãn nhưng đối với Đông nữ gia tốc, hôn là phải trao thân cho người đó, là phải chủ thê mới được hôn chủ phu của mình. Lần này ngoại lệ Đông Minh lớn mật như vậy muốn môi của cô, thầm nghĩ hắn cũng muốn gả cấp cho người này coi như nửa đời sau là người đang ôm mình này sẽ cho hắn hạnh phúc.

Hạ Tuyết thấy hắn đã đủ thanh tỉnh, chính mình rời khỏi môi hắn. Chỉ bạc ái muội kéo ngang giữa cô và hắn. Hạ Tuyết tay mò mẫm vòng qua eo hắn ôm, chính mình ẩn ẩn dưới nước lạnh chân vẫy vẫy nhưng vẫn run lên vì lạnh.

- Không sao chứ?

Giọng nói này... Là Hạ Tuyết chắc chắn là Hạ Tuyết. Cô... cô không màng chính mình nhảy vào hồ nước lạnh cứu hắn, còn cấp hắn hôn truyền dưỡng khí. Như vậy... như vậy hắn cũng không phụ lòng của mẫu thân, cấp nhà hắn một cái nhân duyên. Nhưng Nam nhi, cô với Nam nhi...

- Không sao.... Ta lạnh...

Thủ run run, Đông Minh càng thêm ôm chặt lấy Hạ Tuyết. Khố ngực cao vụt được bó sát ép chặt vào ngức của Đông Minh, quần áo hai người vì dính sát và người mà tưởng chừng như không mặc quần áo. Hạ Tuyết ho nhẹ, xấu hổ trong bóng đêm hiện ra. Lúc này nghe tiếng chân dồn dập cùng đám người chiếu rọi bóng đèn lên Hạ Tuyết cùng Đông Minh. Cô nhanh chóng bơi về phía họ, đưa Đông Minh hẳn hỏi lên bờ rồi trèo lên phía sau hắn.

Này chắc là Đông Nhất Nam hoảng sợ nên đi kiếm bảo vệ đến cứu cô đây mà, thật là ngoan.

Hạ Tuyết từ tay của vị bảo vệ kia, nhận lấy hai chiếc khăn ấm. Nhanh chóng cầm lấy đi lại nơi Đông Minh đang run như sấy, một cái quấn quanh qua người hắn.

- Quấn vào cho ấm... Đỡ hơn thì đi theo tôi vào sảnh lầu thay quần áo đi. Trời thật lạnh.

Đông Minh im lặng nhìn Hạ Tuyết, chính mình giữa bóng đêm mơ hồ đỏ mặt khi nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của cô dành cho hắn. Gật nhẹ đầu, hắn theo bảo vệ đi trước vò trong. Hạ Tuyết nhìn Đông Nhất Nam run rẩy khóc một bên, chính mình thở dài nắm lấy tay hắn cùng Đông Minh đi vào.

Sảnh lớn đang ồn áo với những cuộc nói chuyện, Hạ Tuyết cùng đoàn người bảo vệ đi trước. Mình Đông Minh bên phải, kế bên mình Đông Nhất Nam bên trái người ướt sũng vì nước đi vào. Im lặng toàn tập dưới ánh mắt của mọi người nhìn về nơi Hạ Tuyết.

Hạ Hàn Minh ẩn nhíu mày tính đi lại chỗ cô nhưng có người nhanh hơn. Là Minh Triết, hắn nhanh chân đến trước mặt cô, cởi chiếc áo vet trên người chính mình quấn thêm cho Hạ Tuyết một lớp. Dưới ánh mắt lạnh lùng kia, phảng phất ôn nhu hỏi cô.

- Tiểu thư, em không sao chứ?

Hạ Tuyết nhìn hắn như vậy, cũng không nói được gì. Bàn tay trái giơ lên, phũ người phủi tay hắn xuống khỏi vai cô. Ánh mắt cũng không mang nhiều tình cảm như trước, lạnh nhạt nói với hắn:

- Minh thiếu gia chủ, tôi bây giờ không còn là tiểu thư của ngài nữa rồi. Thỉnh tự trọng...

Kéo theo Đông Minh và Đồng Nhất Nằm dưới ánh mắt mọi người đi lên lầu hai nơi dành cho người nhà và thân nhân. Cũng không quay lại, cũng không nói chuyện chỉ lạnh lùng nhìn hắn, Minh Triết nhìn tay mình được bàn tay lạnh ngắt của cô phủi xuống, cười khổ cho chính mình.

Vì cái gì lại quan tâm đến cô ấy như vậy?

...

Hoàng hôn xuống cho lòng anh buồn thẳm

Hạnh phúc nào sao mãi vẫn xa xăm

Gió vẫn thổi vào hồn anh lạnh buốt

Mưa tâm hồn làm lệ mãi tuôn rơi

Anh vẫn biết cuộc đời là bể khổ

Mải mê tìm tia hạnh phúc mong manh

Đường anh đi không biết em có đợi?

Nắm tay anh đi tới cuối con đường!

Có thể anh không cùng em chung bước

Nhưng xin đừng quên hết kỷ niệm xưa

Vì anh biết trong dòng đời tấp nập

Vẫn rất cần hơi ấm một bàn tay

Lá vẫn bay trong buổi chiều gió lộng

Lướt mắt tìm trong khoảng trống hư không

Anh mong lắm nụ cười em ở đó

Cho tâm hồn em vơi bớt đơn côi.