Chương 29

Anh rất nhớ và yêu em nhiều lắm

Nhưng ngại mà đâu có dám nói ra

Sợ làm phiền ảnh hưởng đến người ta

Thôi lặng lẽ mình tự yêu thầm vậy

Ngày qua ngày mà lòng buồn thế đấy

Nhìn người ta rồi thầm nhớ trộm yêu

Một chút thôi đâu dám ước mơ nhiều

Yêu lặng lẽ một mối tình trong mộng

Mới gặp em mà trái tim rung động

Người yêu thầm hỏi có tội không em?

Mối tình câm đầy mộng mỵ khát thèm

Dù biết trước không thể thành khát vọng

Tôi yêu em nên suốt ngày mơ mộng

Mãi chung tình mà không muốn yêu ai!

Đời mịt mù đâu có thấy tương lai

Cứ như thế một mối tình dại dột

Ngọn lửa tình đang ngày đêm thiêu đốt

Trái tim tôi đã yêu quá mất rồi

Dẫu biết rằng tình chẳng thể chung đôi

Chót yêu em mối tình si tuyệt vọng !

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Đông nữ gia tộc- Đông gia

Thượng uyển phía Tây là nơi ở của Đông lục thiếu gia Đông Nhất Nam. Đông Nhất Nam sau khi trốn đến sân bay bị gia tộc bắt ngược trở về liền nhốt mình trong phòng. Ngày ba bữa ăn toàn đồ chay rau củ quả không dám đυ.ng đến chút đồ ăn có dầu mỡ.

Gia nhân thân cận Tiểu Lục của Đông Nhất Nam nhìn thấy thiếu gia trong 6 ngày từ khi ở trong sân bay bị bắt về liền muốn giảm béo, không tham ăn đến như lúc trước nữa liền muốn khổ sở. Thiếu gia từ 70 kg đã muốn giảm còn hơn 50 kg mà vẫn muốn giảm nữa. Hắn chính là khuyên không được thiếu gia a... Thiếu gia thay đổi rồi...

- Thiếu gia, người đừng như vậy giảm béo nữa a... Sườn phu gia chủ liền vì ngài khóc đến sưng cả mắt ngất đi rồi. Ngài làm ơn dừng lại đi...

Đông Nhất Nam mặc kệ lời của Tiểu Lục, vẫn tiếp tục vừa chạy trên máy thể hình với vận tốc nhanh. Hắn còn 2 kg nữa trong vòng 1 ngày nữa liền có thế gặp lại cô rồi, thê chủ mà hắn nhận định kể từ ngày đó. Hắn chỉ cần ngày đó đeo chiếc nhẫn cô đưa cho hắn đến bữa tiệc kỷ niệm thành lập của Hạ gia chủ. Liền trước mặt Hạ Tuyết cô nhận định hắn là lão công của mình liền tốt. Mặc kệ cha mẹ phản đối hắn hay không cưới Hạ Vãn Nhi, hắn nhất định phải lấy Hạ Tuyết cô làm thê chủ.

Vừa nghĩ đến cô cùng chiếc nhẫn trong tay mình, Đông Nhất Minh liền lấy động lực chạy tiếp mặc kệ cha của mình cùng gia nhân bên cạnh mình Tiểu Lục lời khuyên. Cánh cửa lần nữa mở ra, mang theo người làm mở cửa cùng vào là gia chủ của Đông gia gia tộc - Đông Nhứ, hai vị phu quân Trang Đoàn và Giang Miểu, theo sau là trưởng nữ Đông Anh và tam nam Đông Minh.

Đông Nhất Nam tắt máy thể hình, thanh nhất nhanh khuôn mặt nhanh chóng đi xuống cùng hạ nhân và cha mình là thứ ba sườn phu của Đông Nhứ- Thược Xuân cúi chào mẹ mình. Hắn không hiểu mới sáng sớm, cả đại gia tập trung đến thượng uyển phía Tây của hắn làm gì?

- Mẹ, Nam nhi gặp qua người.

Mặc dù thế kỷ 21 chuyện nhưng phần lớn Đông gia gia tộc đều như cổ đại sinh hoạt, đều phải cúi đầu trước người có chức cao nhất nhà già cả toàn gia tộc. Đông Nhất Nam duy nhất là phải cúi chào mẹ hắn Đông Như gia chủ chi nhất rồi.

- Nam nhi, con đứng lên đi.

- Dạ

Đông Nhứ khuôn mặt nghiêm nghị nhìn hắn, quay qua nhìn tam phu của mình Thược Xuân đã khóc ngất lên ngất xuống vì biểu hiện gần đây của Đông Nhất Nam liền tức giận nổi lên. Đứa con út này của bà liền rất cứng đầu, lúc trước thích ăn gì liền phải mua cho bằng được, liền sau 12 tuổi, thân hình mảnh khảnh liền thay vào đó là béo phì nặng hơn 70 cân. Bây giờ không biết vì gì chạy đến sân bay bị trảo về xong liền thay đổi muốn giảm béo, còn muốn đến Hạ gia. Không phải đứa con này muốn từ hôn với Hạ gia sao, tại sao bây giờ liền như vậy cứng đầu đến Hạ gia chủ nhân. Thật nhức đầu...

- Nam nhi, con trảo cái gì trảo chơi vui... Giảm béo thì từ từ cần gì mà kinh động đến cả vùng phía Bắc của Đông nữ tộc.

- Mẹ, con... con tìm được thê quân rồi... mẹ nếu như lần này cô ấy nhận định con mẹ có phải hay không ép con cưới Hạ Vãn nhi.

- Hỗn trướng... Con như thế là có lỗi với Hạ gia cùng Đông gia gia tộc. Ân đoàn từ đời trước đã hứa, mắc chi phải hủy đi danh nghĩ kiều thê. Con làm như vậy không có lỗi với Đông gia có lỗi với ông nội sao?

- Mẹ... Nhưng cô ấy cũng họ Hạ, không phải mẹ nói là hứa hốn với Hạ gia sao? Con tìm được thê chủ cô ấy cũng họ Hạ, chỉ cần trước mặt mọi người cô ấy thứa nhận con là lão công chủ cô cô ấy thì Hạ Vãn Nhi cũng không cần kết hôn với con.

Hạ gia? Hạ gia từ khi nào có thêm một đứa con gái...? Đông Nhứ trong lòng nghĩ nghĩ một hồi liền không biết có cái thứ hai ngoài Hạ Vãn Nhi... Khoan không phải có cái kia con của Hạ Hàn Lâm sao, cô bé xuất chúng đó... Không không thế nào, Hạ Tuyết đang ở nước A làm gì đã trở về. Với lại Hạ Tuyết đứa nhỏ đó là thê chủ tương lai của Đông Minh, nghe ba tuần trước hắn trở về Đông gia kể lại hết mọi chuyện cho bà nghe thì chắc chắn phải cưới, làm sao mà em út có thể dành giứt thê chủ với tam ca đâu. Chắc chắn người kia là con riêng của Hạ lão gia và nữ nhân nào bên ngoài đi.

Hạ Hàn Lăng cùng vợ mình ân ân ái ái trong phòng bỗng nhiên hắt hơi ba cái. Con mẹ nó ai dám nghĩ xấu đến lão tử làm lão tử cùng vợ mình mất hứng chơi a, Hạ Hàn Lăng chửi thầm trong lòng.Đông Nhứ thở dài,liếc nhìn khuôn mặt gầy gầy của Đông Nhất Nam sau một tuần lẽ giảm béo cùng khuôn mặt ôn nhu như nước của Đồng Minh đứng gần cánh cửa ra vào.

- Nam nhi, như con nói là đúng vậy ta chờ đến ngày đó xem sao. Nếu như không được thừa nhận, chính con phải hối hôn với Hạ Vãn Nhi.

- Dạ thưa mẹ

Nói xong liền dẫn theo ba vị sườn phu rời đi để lại Tiểu Lục, Đông Minh, Đông Nhất Nam một mình trong phòng nghĩ nghĩ ngợi.

Đông Minh ba tuần trước sau khi gặp Hạ Tuyết liền sợ hãi bỏ trốn. Sau đó liền gặp Đông Nhứ đưa người đến bắt hắn trở về vì cái kỷ niệm thành lập của Hạ gia. Nghe ngày đó Hạ gia công bố hôn ước với hắn, nếu không trở về, tổn thất là cả gia toàn chịu bắt buộc hắn phải trở về.

Bỏ qua Trương Lệ Na, Đông Minh nuốt nước mắt theo mẹ hắn về. Về đến Đông gia gia tộc, Đông Minh trước sự cưỡng ép dò hỏi của mẹ hắn, kể lại toàn bộ cho Đông Nhứ nghe. Vậy nên ngày đó Đông Minh liền bị giam lỏng trong Đông gia thượng uyển phía Nam với cha hắn để tĩnh dưỡng nghĩ về tội của hắn. Trước một ngày này, Đông Minh cùng chính phu là cha hắn được cởi bỏ lệnh giam lỏng, tự do đi lại dưới sự giám sát của gia đinh.

Đông Minh lần đầu nhìn thấy Hạ Tuyết lúc đó nghĩ ngợi một hồi, liền không phản kháng bỏ trốn khỏi Đông gia nữa, yên ổn chờ ngày mãn hôn của hắn và Hạ Tuyết. Lần trở về này thấy lục nam Đông Nhất Nam vì trốn hôn mà như hắn bỏ trốn. Quay trở về liền nhanh nhất có thể quyết tâm giảm béo, Đông Minh hắn thật hiếu kỳ đâu.

- Nam nhi nói tam ca nghe tại sao lại muốn giảm béo, có thật vì người mà đệ thích không.

- Ừm, tam ca, ta nhất định sẽ để cô ấy thứa nhận ta, thích thượng ta, tam ca, ngươi nhất định phải hạnh phúc đó.

Đông Minh nhìn khuôn mặt tươi cười của Đông Nhất Nam liền như vậy vui vẻ khi nhắc đến nữ nhân kia, hắn cũng muốn như lục đệ a nhưng người mà hắn thích căn bản không thích hắn. Thất thiểu mỉm cười nhẹ, Đông Minh cũng không nói gì hơn rời đi. Trước khi ra đến cửa phòng, hắn chính tổng nói với Đông Nhất Nam

- Ta sẽ...

Bóng hình phản chiếu sự cô đơn đó của Đông Minh khiến cho Đông Nhất Nam ngẩn người nhìn hắn, sự ôn nhu, sự thân thố mình của Đong Minh như kiến cường đập vào tim hắn mấy phát. Tam ca huynnh vì gì mà buồn như vậy?

Đông Minh sau khi rời khỏi thượng uyển phía tây, ắn trở về thượng uyện phía Bắc của mình. Trong khách gian phòng, Đông Như đang ngồi đó ẩm trà với cha hắn và hai vị sườn phu. Cha hắn Trang Đoàn nhìn thấy hắn vào xin phép qua Đông Nhứ liền đứng dậy đi nhanh đến chỗ Đông Minh.

- Minh nhi con đã về... Thế nào có khuyên được Nam nhi bỏ xuống chế độ giảm cân không?

- Cha, Nam nhi chính vì thê chủ tương lai của mình và làm vậy, chuyện của hắn chính hắn tự quyết định đi. Không nên xen vào...

- Được nghe theo lời con...

Trang Đoàn mỉm cười nhẹ, dắt Đông Minh vào phòng khách gian hiếu bái Đông Nhứ và hai vị sườn phu.

- Minh nhi tiểu bái kiến mẹ cùng hai vị sườn phu.

- Đông nhi, con thất mệt thì nghĩ đi, chúng ta ở lại đây được rồi.

Đông Nhứ nhìn sắc mặt mệt mỏi của Đông Minh, nhanh chóng kêu hắn đi nghĩ ngơi. Thật là, đứa con này thật biết làm người ta lo lắng đi.

Đông Minh chính mình nghe vậy liền cáo lui, chừa lại không gian cho ba vị phu quân và Đông Nhứ nói chuyện. Thật à khí chất của người đứng đầu không thể không nghe theo.

Đông Minh đi vào gian phòng mình, khép chặt cửa lại. Đi lại phía cánh cửa số mở ra, bên ngoài cảnh đẹp của thượng uyển phía Bắc khác xa vẻ đẹp thanh tịnh của thượng uyển phía Tây, khoong6 thanh trúc tịnh yên, chỉ hài hòa hoa mai bốn mùa nở ra.. Đông Minh khi buồn thường ngồi trước cửa sổ ngắm hoa mai đi.

Hắn còn hai ngày nữa là phải gặp lại cô rồi, có phải hay không cô sẽ ngạc nhiên. Hạ Tuyết, thật ra tôi dạo này rất hay nghĩ đến cô, nghĩ đến lần này gặp mặt cô sẽ ra sao đối mặt với tôi. Thật mong chờ...

Yêu em lắm nhưng nào đâu can đảm

Giấu nỗi niềm trong tâm khảm riêng mang

Phận trắng tay thân áo vải cơ hàn

Em cao quý lụa là nơi gác tía.

Muốn yêu em sợ miệng đời mai mỉa

Nên âm thầm lặng lẽ dạ xót xa

Bởi thấy mình chẳng được giống người ta

Để mạnh dạng thốt ra lời bày tỏ

- Đông Minh-